TA LÀ TRƯỞNG BỐI CỦA NỮ CHÍNH (C6-C9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6:

Đến khi ta gặp Diệp Chi Đào ở hoa viên thì lúc ấy nàng đã gầy đi rất nhiều. Nàng bị người của Đại lý tự bắt quỳ trên mặt đất, dáng vẻ chật vật. Người đi đầu đến là Đại ký tự khanh, Chu Chí Thành.

"Lão phu nhân, phủ Quốc công có công với Đại Tấn, nên bệ hạ bảo ta đến đây chứng thực."

Lời nói như vậy có ngầm ý là nếu không phải vì thể diện của phủ Quốc công thì bà lão như ngươi nên đang ở trong ngục chờ thẩm vấn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ta chỉ tiêc rèn sắt không thành thép mà nhìn Diệp Chi Đào đang quỳ trên mặt đất, trong lòng nghĩ cho nàng cơ hội phát ra hào quang nữ chính, nàng cũng phải có ích chứ.

"Diệp nhị tiểu thư đã làm một bài thơ, bên trong viết về hoài niệm đối với triều đại trước. Chúng ta cũng nghe một ít tin tức đó là khi Trấn quốc công tiến công hoàng cung triều đại trước đã dẫn một bé gái ra ngoài."

Đại Tấn dựng nước chỉ mười mấy năm.

So sánh với tuổi của Diệp Chi Đào cũng giải thích được.

"Lời nói bậy bạ, năm đó Diệp gia đi theo bệ hạ tiến công hoàng cung có thể nói có mối thù hận sâu nặng với hoàng thất của triều đại trước, chúng ta làm sao có thể giữ lại công chúa của họ? Huống chi lúc đó trước mặt bao nhiêu người, đừng nói chúng ta mang đi một đứa trẻ, chỉ cần là một chuỗi hạt châu cũng có bao nhiêu người nhìn."

Ta đem chén trà đập mạnh xuống đất, tội danh này chỉ cần ta hơi chút chần chờ sẽ bị Đại lý tự bắt lấy chỗ trống.

Bọn họ mới không quan tâm thật giả, chỉ quan tâm nếu thật sự bắt được tàn dư của triều đại trước cũng đủ họ thăng quan phát tài.

"Lão phu nhân đừng tức giận, chúng ta không phải không có chứng cứ mà đến đây."

Chu Chí Thành vẻ mặt chắc chắn như đã dự liệu từ trước mà nhìn về phía Diệp Chi Đào đang quỳ trên mặt đất.

Chẳng lẽ đồng đội như heo này đã giữ lại vật gì của triều đại trước?

"Là tổ mẫu, bài thơ đó là ta chép từ trong phòng tổ mẫu."

Ánh mắt Diệp Chi Đào tránh né, vội vàng chỉ vào phía ta.

Thật lòng ta không nghĩ đến mục tiêu của bọn họ là ta.

Ta thở dài trong lòng.

Diệp Chi Đào cũng là kẻ không có đầu óc.

Nàng kéo ta vào tội danh này, chỉ có thể nói phủ Trấn quốc công này đã thối rữa từ gốc rồi.

Nàng nghĩ nàng có thể trốn tội?

Ta có chút thất vọng mà quay đầu đi, nhìn về hành lang dài cách đó không xa, có vạt áo màu đỏ bị gió thổi.

Tựa hồ ta biết là ai.

Chương 7:

Nếu Diệp Chi Đào một mực chắc chắn, cái gọi là chứng cứ cũng rất dễ tìm được.

Hai cái nha dịch tìm được bài thơ, bất quá không phải một bài mà là một xấp.

Ta phất tay với Ngọc Dao, nàng bảo người khiêng ra một cái thùng từ trong phòng.

Ta bảo bọn họ mở thùng ra, bên trong là một thùng thơ.

"Hôm nay Chu đại nhân thật có phúc, đây là do bà lão này nhờ mọi người ở các nơi sưu tầm thơ từ, văn hoa đẹp đẽ, đáng tiếc chỉ là từ các nhà thơ ở ẩn. Từ trước đến nay thái hậu thích những thứ này, vốn định làm quà tặng sinh nhật năm nay của thái hậu, không nghĩ rằng..."

Ta liếc mắt về Diệp Chi Đào đang quỳ gối, nhìn thấy tập thơ ghi "Lý Bạch thi tập".

Bây giờ, vẻ mặt của nàng giống như nhìn thấy quỷ.

Nhưng vậy thì có quan hệ gì? Sau hôm nay, chuyện nhị tiểu thư của phủ Quốc công sao chép thơ của ẩn sĩ sẽ truyền bá khắp kinh thành. Dù sao ta cũng là tổ mẫu không yêu thích con cháu, cũng sẽ không tiếc chút thanh danh này của phủ Quốc công.

Nói không chừng, hoàng đế hiện tại còn có thể cao hứng vì việc này mà ăn thêm hai chén cơm.

Chương 8:

Quả nhiên từ hôm ấy, bài thơ này liền truyền bá rộng rãi.

Người sáng suốt đều nhìn ra được.

Trước mặt những người biết thơ, không nói Diệp Chi Đào chỉ là bé gái mới mười tuổi, cả Tân Trạng nguyên cũng thua một bước.

Huống chi bà lão đi học đường chỉ một năm có thể làm ra bài thơ tuyệt tác này, điều này cũng xem ta quá cao chút.

Diệp Chi Đào đã mất thể diện còn vu tội cho ta nên cuộc sống ở Diệp phủ càng khó khăn hơn.

Nhưng thật ra đại cháu gái, Diệp Chi Yêu, gần nhất không ở trong phủ mà thường xuyên đến hậu cung.

Hoàng hậu là mẹ của Bình Vương nên hy vọng có thể kết thông gia với Diệp gia. Nhưng nàng không biết, phu quân của nàng không mong muốn điều đó. Vì vậy hành động của Diệp Chi Yêu có thể làm cho phủ Quốc công mất mạng.

Có lúc ta muốn nắm cổ áo Diệp Chi Yêu mà hỏi nàng, nàng sống lại nhưng đầu óc không phát triển à? Như thế nào còn muốn kết hôn với kẻ tệ bạc Bình Vương?

Chương 9:

Hiện tại trong triều còn chưa lập thái tử, Bình Vương là hoàng tử có hy vong thành Thái tử nhất. Nhưng gần đây trong triều hướng gió lại thay đổi, điều này cũng cho ta biết được mục đích thật sự của Diệp Chi Yêu.

Đầu tiên Lục hoàng tử viết ra một bộ luận về thống trị nông dân cùng thương nhân làm cho các triều thần tán thưởng. Sau đó hắn lại đưa ra phương pháp kiềm chế người Hồ làm cho Hoàng đế xem trọng hắn.

Lục hoàng tử là do cung nữ sinh, cuộc sống ở trong cung rất gian nan. Nếu như bình thường, không có nhà ngoại trợ giúp, hắn được cấp đất phong là kết cục tốt đẹp nhất.

Nhưng hiện giờ, hắn lại quấy đục nước trong triều.

Những thứ hắn viết ra, ta cũng tìm tòi xem thử. Những thứ này là ta chuẩn bị cho nữ chủ để nàng bộc lộ tài hoa cũng là bắt đầu cho Lục hoàng tử quật khởi.

Hiện giờ có thể viết ra những thứ này, khẳng định là trước khi Diệp Chi Yêu sống lại đã xem qua, rồi sau đó Lục hoàng tử chỉnh sửa lại, nó trở thành sách luận vang danh thiên hạ.

"Lão phu nhân, người trong cung người đến, bảo là Hoàng hậu nương nương thỉnh người tiến cung trò chuyện."

Những hành động chẳng kiêng nể gì của Diệp Chi Yêu, khẳng định Hoàng hậu không nhìn được nữa.

Đây là nỗi hận đoạt vị.

Quả nhiên một đám không ai làm cho ta bớt suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro