Chap 45: Thảm cảnh:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời cũng đã tầm chiều, từng đám mây màu vàng đậm của buổi chiều tà từ từ trôi trên bầu trời kéo theo ánh tịch dương nặng nề dần dần buông xuống nơi chân trời xa lạ. Cả đống nguyên liệu đã được mua sắm đầy đủ, chỉ khổ cho vị nam tử suốt cả một ngày tay xách nách mang khá nhiều thứ cồng kềnh trên người, ấy vậy mà chẳng có một lời kêu ca. Đúng như lời Tống Dương đã nói, một mình Lãnh Nguyệt thì khó có thể mang hết được chừng này đồ, họa chăng vị cô nương ấy có đi một mình thì cũng phải nhọc tâm phi thân về tìm người mang hộ. Tuy nhiên ngay bây giờ, người mang tất tần tật không phải là vị Nhiếp Nguyệt Hàn Thanh cao cao tại thượng ấy mà là y. Lãnh Nguyệt ngang nhiên buông một ánh nhìn hờ hững rồi nhẹ mỉm cười đắc ý, hai tay bắc sau lưng chầm chậm đi trước, vẻ ngạo kiều như những ngày thường nhật không hề sai lạc.

Uyển Viện đã từ từ hiện ra từ phía xa, một khuôn viện nhỏ bé vẫn khư khư mang một nét trầm mặc thường lệ. Tuy nhiên, đó mới thực sự là một điều lạ lẫm. Lãnh Nguyệt nhíu mày trầm tư một hồi, không vội cũng chẳng vàng mà đương nhiên tiến bước mang theo hàng vạn dòng suy nghĩ cứ chợn vợn trong đầu càng khiến cho cô nàng có mấy phần bất an. Tại sao Uyển Viện lại trở nên yên ắng đến vậy? Theo lẽ thường đáng ra đã phải rất nhộn nhịp, nô nức bởi chí ít còn có thêm cái miệng của Hà Bá khua môi liên hồi

"Lãnh Nguyệt!"

Bất ngờ một tiếng gọi ồm ồm vang lên từ sau lưng, Lãnh Nguyệt đột ngột ngưng bước, quay người nhìn lại:

"Hà Bá?"

"Cô giờ mới trở về sao?"

"Hửm? Chẳng phải ông giúp Nhũ mẫu chuẩn bị, sao còn ở đây?"

Hai người gặp nhau, không ai bảo ai đã dắt chân tiến bước, vừa đi vừa trò chuyện. Nghe đến đây, Hà Bá lắc đầu:

"Lão bà bà bảo ta đi tìm một ít bông tuyết liên trên núi về nấu trà, mãi bây giờ mới tìm về được!"

"Ò"

Cô hờ hững buông một lời đáp lại, ngờ ngợ một chốc liền tiếp ngay câu hỏi:

"Nhưng Hà Bá à? Ông có thấy lạ không?"

"Lạ?"

"Một dự cảm không lành... đáng lẽ ra Uyển Viện lúc này phải rất náo nhiệt nhưng tại sao... " - Thoáng chốc ba người đã đứng trước cổng, ngước mắt trông lên tấm biển hiệu trơ trọi giữa khung cửa rộng lớn - "Đến đây rồi mà vẫn tĩnh lặng đến như vậy!"

Hai người kia cũng ngờ vực theo cô, cư nhiên nhíu mày ngước lên, trong lòng bấy giờ cũng đã dợn đến một vài điều nghi vấn. Một ngọn gió lạnh rít đến thấu xương mang theo tiếng lá vàng xào xạc trên cành vang lên từng dòng thanh âm bất an...

"Mọi người !"

Lãnh Nguyệt khe khẽ cất tiếng gọi, vừa gọi vừa bước dần về phía cổng.

Uyển Nhi cũng không hề nghe tiếng hay thấy bóng. Thật lạ, tại sao lại như vậy? Thường ngày chỉ cần nghe thấy giọng Lãnh Nguyệt, thấu được tiếng bước chân nhẹ như tơ hồng của cô là cô bé đã ồ ạt chạy ra mà không nề hà bất kỳ điều gì. Nhiều lúc, sự nhanh nhạy của nó còn hơn cả Hà Bá. Vậy mà bây giờ, ngay cả khi Lãnh Nguyệt đã cất tiếng gọi, bóng dáng của Uyển Nhi cũng chẳng thấy. Chẳng lẽ, cô bé này đã đi đâu? Không thể nào, Uyển Nhi tuy là một đứa trẻ tinh nghịch láu lỉnh nhưng một ngày hệ trọng đến vậy, cô bé này chắc chắn sẽ không tự ý ra ngoài. Huống hồ, cô bé đã đợi ngày này tự rất lâu chỉ để có thể cùng mọi người chuẩn bị cho vị tỷ tỷ của nó một bữa tiệc hoành tráng cho ngày sinh thần hồng trang nhị bát. Lãnh Nguyệt bấy giờ đã có chút bất an, ngay lúc ấy trái tim cô bất ngờ nhói lên một cơn đau lạ lẫm. Là cái cảm giác gì đây? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Lãnh Nguyệt càng bước càng nhanh, vội vàng dùng một lực cực mạnh đẩy toang cánh cổng ra... Từng dòng máu tươi đột ngột hiện hữu mang theo mùi tanh tức tưởi của xác chết rỉ sâu vào tâm can của những người chứng kiến tàn cảnh ấy. Thanh hồ lô đỏ mọng trên tay Lãnh Nguyệt cũng từ đó mà vô ý rơi xuống vũng máu tanh. Trước mắt ba người, khung cảnh đẫm máu hiện ra khiến Lãnh Nguyệt phải đứng hình trong một khoảng thời gian dài, từ cái ánh mắt hào hứng của một vị nữ tử bất chợt hóa thành ánh nhìn ngờ ngạc, sốc đứng đến lặng người. Lãnh Nguyệt bàng hoàng nương ánh nhìn theo sự chết chóc, cả gương mặt cứng đờ không vờn đến bất kì biểu cảm nào. Chìm sâu trong sự chết lặng, hồn phách tuyệt như đã chẳng còn trú ngụ ở trong cái thân thể ấy nữa. Cả Uyển Viện bấy giờ đã chìm trong biển máu, một biển máu tanh tưởi đến kì dị sừng sững trước mắt. Lúc bấy giờ, đầu Lãnh Nguyệt đột nhiên đau nhói lên từng cơn tuyệt như búa bổ.

Mơ... tất cả chắc chắn đều là mơ! Ác mộng! Chính là ác mộng!

Hai tay Lãnh Nguyệt ôm lấy đầu mà lắc đến nỗi không còn xác định rõ phương hướng như chực chờ có cơ hội được tỉnh dậy, hai mắt nhắm nghiền không dám hé ra dù chỉ là một chút.

Không! Không thể nào, đây không phải là thực!

Nàng thất thần, sự chết chóc năm nào lại hiện ra trong tiềm thức của vị nữ tử, vẫn là thảm cảnh này,... cái chết... cái chết đau đớn đến ngạt thở...! Tống Dương ngờ người trố to hai con mắt đang sững sờ trông đến từng cái xác một, tự bao giờ hai bàn tay đã buông thõng để mặc cho đống đồ đạc tự động rơi xuống mặt đất thô lạnh.

"Uyển Nhi...! Nhũ mẫu!"

"Uyển Nhi! Nhũ mẫu! Hai người mau trả lời con đi!"

"Uyển Nhi!"

"Nhũ mẫu!"...

Sau cơn bàng hoàng chính là tiếng gọi thất thanh vang lên trong biển máu, một niềm hy vọng nhỏ bé, leo lắt giữa cái chết ngàn trùng. Lãnh Nguyệt bất chấp mọi thứ mà chạy thẳng vào trong, từng bước chân nhẹ hẫng đi như không còn sức sống. Tiếng gọi vang dài đến khản cả giọng. Không một lời đáp trả. Lãnh Nguyệt nương mình lần theo từng cái xác, cứ hễ không bắt gặp hai người ấy, niềm hi vọng lại dâng lên một phần nào trong lòng, vậy mà nỗi đau càng ngày càng cứa sâu vào một trái tim vốn đã chai sạn vì những vết chém vô hình.

Mọi người... tất cả mọi người ở đây đã chết

Còn gì có thể cứu vớt? Còn gì? Không còn một gì...!

Đúng vậy! Mọi thứ đã chết Tất cả mọi thứ Nhưng, hai người ấy vẫn chưa chết. Đúng vậy, Nhũ mẫu và Uyển Nhi vẫn chưa chết, họ vẫn còn sống.

Trong cơn đau đang giằng xé lấy một tấm thân tàn tạ, người chỉ cầu rằng hai sinh mạng sẽ bình an vô sự... chỉ cần vậy chỉ cần vậy thôi!

Chạy khắp Uyển Viện mà vẫn không thấy bóng người, sự lo lắng xen phần hi vọng cứ đan xen, trộn lẫn vào nhau khiến cho nàng ta nôn nao đến tột độ. Thanh kẹo hồ lô vẫn còn vương trên mặt sân thô lạnh, lúc bấy giờ Lãnh Nguyệt mới để ý đến sự vô tình của nó. Lãnh Nguyệt bấy giờ đã chết đi phần nào, hờ hững buông một ánh nhìn tuyệt vọng xuống nó rồi khe khẽ đưa tay nhặt lên, từ từ dùng chiếc khăn mềm lau đi vết máu còn vương.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao??? Tại sao lại xảy đến như vậy?

"Cô đừng lo quá, có lẽ hai người họ đã trốn được sau trận càn quét ấy!"

Tống Dương đặt tay lên vai cô, hạ giọng an ủi. Vậy mà trong lòng hắn đương khi ấy đã dội lên nỗi uất hận thấu tận xương tủy. Ánh nhìn tà ác vì người mà dịu lại mấy phần, hai bàn tay vốn siết chặt đến ửng máu bầm cũng đã nới lỏng được mấy phần.

"Đúng vậy! Ta tin rằng nhũ mẫu và Uyển Nhi đại phúc đại cát, chắc chắn sẽ hóa hung thành an!"

Hà Bá xen lời, ánh nhìn hóm hỉnh của thường ngày cũng đã biến mất trên đôi mắt ấy. Lúc bấy giờ chỉ còn sót lại sự tang thương đến cùng cực.

Nhưng lúc này... mấy lời ấy còn ý nghĩa gì, cô nhắm mắt bất lực, đôi môi mím chặt ôm lấy sự cay đắng đang nghẹn ứ nơi cuống họng...

"TIỂU CHI!"

Tiếng thét dậy trời vang lên. Nhũ mẫu hối hả chạy từ trong từ đường ra, trên người đã mang đầy những vết thương đang ứ rỉ từng giọt máu. Trên tay người, Uyển Nhi đang bị thương nặng, hai mắt đờ đẫn lúc khép hờ lúc nhắm lại với từng hơi thở ngập ngừng, yếu ớt. Cô bé hồn nhiên của ngày nào giờ đây đã thoi thóp như cá mắc cạn, cố gắng kéo lấy từng sự sống từng nhịp từng nhịp thật mỏng manh.

"Nhũ mẫu Uyển Nhi!"

Lãnh Nguyệt thét lên.

Vừa trông thấy hai người vẫn bình an, trong lòng nàng đã dội đến phần nào vui mừng nhưng ngay lập tức, sự sống dậy đó bất ngờ bị dập tắt tuyệt như tạt thẳng một xô nước lạnh vào đốm lửa đang leo lắt hơi tàn. Họ chạy đến, nhưng phía sau lưng, một thanh kiếm từ đâu phóng ra sắc bén vô cùng vút qua bầu không gian cô quạnh đột ngột xuyên thẳng qua người Nhũ mẫu. Tia hi vọng cuối cùng còn sót lại tuyệt nhiên bị chôn vùi dưới thanh kiếm vô tình. Hai người ngã xuống trước mắt Lãnh Nguyệt, thứ ánh sáng le lói còn sót lại đã tắt vụt trước mắt của vị nữ tử đáng thương, nhường chỗ cho màn đêm đặc quánh đang dần nhấn chìm lấy nàng ta xuống vực sâu của sự thống khổ. Lãnh Nguyệt bấy giờ đã chết lặng, hai mắt thẫn thờ trông về hai thân ảnh vừa nằm xuống trong vũng máu lạnh bạc.

"KHÔNG!"

Cô thẫn thờ lắc đầu, cả thân thể nhũn nhoài được níu lấy bởi con tim đang lay từng nhịp như đã chết đi theo ngọn kiếm sắc lạnh đó.

"Khônggggggggg...!!!

Tiếng thét dậy của nỗi thống khổ ngang nhiên chôn vùi tất cả mọi thứ đưa theo nỗi đau đớn tận đáy lòng bất giác bị đánh bật ra khỏi tâm trí của một kẻ đáng thương. Lãnh Nguyệt chạy đến bên hai người, từng bước nhanh, dồn dập không vững.

"Nhũ mẫu...Uyển Nhi..."

Cô cố cất từng lời, cố gắng dùng chút sức lực của mình để kéo lấy hai mảnh sinh hồn leo lắt trong tiếng gọi

"Hai người... hai người phải cố sống làm ơn, đừng bỏ con đi mà! LÀM ƠN...."

Tiếng nấc tức tưởi vang lên trong buổi xế chiều. Mới đó thôi mảnh chiều tà vẫn còn nương theo ánh nắng nhạt nhòa vậy mà bây giờ, đám mây đen đặc quánh đã xuất hiện tự khi nào, lấp kín đi bầu trời quang đãng.

Lãnh Nguyệt khóc, giọt lệ nóng từ khóe mắt tuôn ra bất chấp mọi ánh nhìn thương cảm đang đổ về.

Nhũ mẫu bấy giờ vẫn còn mơ hồ trong thần thức, đôi cánh tay rộng lớn đã tê liệt hẳn đi cư nhiên ôm chặt lấy Uyển Nhi đang thoi thóp trong lòng. Người thở nhẹ mấy hồi, máu tuôn ra chừng như nhuốm đẫm lấy mảnh y phục nhạt nhòa trên người Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt ôm chặt lấy bà, khuôn dung đã đẫm lệ. Nhũ mẫu nhìn lên nàng mà khẽ khàng buông xuống một cười nhẹ, nụ cười đau đớn mang theo vệt máu dài rỉ ra nơi khuôn miệng:

"Tiểu Chi à... Con phải cố sống thật t... tốt...!"

Người ngập ngừng từng lời, khó khăn đưa bàn tay run rẩy sờ lên khuôn mặt nàng, dịu dàng xoa đi những giọt lệ nóng đang lăn dài trên đó:

"Không...g được khóc! Tiểu Chi của ta khô ng thể dễ dàng buông xuôi như thế!"

Bà thầm thì, hơi thở heo hút ngắt quãng

"Nhũ mẫu đừng bỏ con! Con không muốn một mình ở lại...! Đừng bỏ rơi con mà... "

Lãnh Nguyệt nức nở.

Bà nhẹ mỉm, vết thương đau nhói in sâu vào trái tim đang đập thổn thức từng nhịp ngắn ngủi, trái tim hiền từ ngày nào đang rỉ máu, rỉ từng dòng máu thấm đẫm màu đỏ đặc. Người đã mệt, đôi mắt đờ đẫn từ từ khép lại, hơi thở cũng nhẹ dần, nhẹ dần rồi lặng hẳn

"NHŨ MẪU!!!"

Tiếng thét xé lòng vang vọng trong bầu không gian yên tĩnh

"Tỷ...t..ỷ..."

Tiếng gọi thều thào bất ngờ cất lên, níu kéo một linh hồn sắp chìm vào bóng tối vĩnh hằng quay trở về nhân gian vô độ.

"Uyển Nhi..."

Lãnh Nguyệt thổn thức nhìn xuống, cố gắng dùng hết tàn sức còn sót lại nâng khẽ cô bé lên tay. Uyển Nhi bấy giờ đã như đốm lửa sắp tàn, gắng gượng chiếu sáng mảnh hồn ấy một lần cuối trước khi lụi đi trong tàn tâm độc ác của nhân thế. Nàng ta lặng lẽ áp mặt vào má cô bé, tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong một Lãnh Nguyệt đang chết dần.

Nhũ mẫu đã đi, đi thật rồi! Uyển Nhi là niềm tin duy nhất còn sót lại trong một trái tim đã tàn liệt.

"Uyển Nhi muội gắng lên!"

Lãnh Nguyệt ôm chầm lấy cô bé, hai cánh tay siết chặt như muốn giữ lấy chút sinh mạng nhỏ bé trong tay mình.

"Tỷ ...tỷ..."- Uyển Nhi gượng mình cất lên từng tiếng, hơi thở đứt quãng theo từng lời -"Kẹo kẹo hồ lô...".

Lãnh Nguyệt giật mình như chợt phát giác ra điều gì, thấu vậy liền vội vàng nâng cây kẹo đưa cho cô bé:

"Dơ rồi..."

Lãnh Nguyệt nghẹn ngào, cố thu liễm đi những giọt lệ đang chực chờ nơi khóe mi đã trĩu nặng.

"Không sao...."- Cô bé nương một ý cười nhẹ nhàng, điềm nhiên đưa cây kẹo lên đôi môi khôn khan -" Tỷ tỷ Kẹo ngọt, ngọt ngọt lắm...!"

"Uyển Nhi..."

"Tỷ tỷ món quà tỷ đã xem chưa?"

Đôi mắt cô bé xoe tròn ôm trọn lấy nàng ta, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng nét cười vui vẻ.

Lãnh Nguyệt vội vàng lấy món quà ra rồi bóc nó, đôi bàn tay không thể kiềm chế cứ run lên từng cơn. Từng lớp giấy nhanh chóng bị bong ra hiện lên một miếng ngọc bội nhỏ bé ngang ngửa đốt tay cái mang hình bông bạch liên hoa màu trắng bạc với những chùm lua rua xinh xắn. Trên đóa hoa ấy một sợi dây đỏ đan chéo vào nhau được người khéo léo treo ở phía trên. Chiếc ngọc bội tuyệt đẹp hiện ra trước mắt người mang theo sắc đỏ bi thương của chùm dây ánh lên trong ánh nhìn của vị nữ tử.

"Là muội tự tay đan nó tỷ tỷ thấy muội giỏi không?"-Uyển Nhi thều thào...

"Giỏi giỏi lắm Uyển Nhi của ta lúc nào cũng giỏi, giỏi nhất!"

Lãnh Nguyệt ôm lấy cô bé chặt hơn, từng giọt lệ không thể kiềm chế cứ thế mà tuôn rơi.

"Tỷ tỷ hát cho muội nghe đi!"- Cô bé nhẹ cười, nụ cười ấm áp hồn nhiên đến lạ lùng. Nụ cười rất đẹp

Lãnh Nguyệt lặng người trong phút chốc rồi khe khẽ gật đầu, ngậm ngùi nuốt đi những giọt lệ đắng cay đang chảy trong lòng, cứ thế mà cất tiếng hát nhỏ nhẹ trong chất giọng nghẹn ngào xao xuyến.

Giai điệu trầm thương hiện lên cùng biết bao ký ức đẹp đẽ của một thuở xa ấy. Mới đó thôi nụ cười hồn nhiên theo cùng những ánh đom đóm rực rỡ trong đêm, vậy mà bây giờ nhìn lại tựa như đã là một ký ức xa xôi, xa đến tận chân trời khiến cho người dù có dùng hết tu vi cả một đời để với lấy cũng không thể... Thanh âm vang lên, trầm trầm mà lắng đọng, vang vọng cả khung trời xa rộng kéo theo linh hồn nhỏ bé, vô tư của một thiên thần bé nhỏ rời đi

Uyển Nhi đã đi... đi thật rồi, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt buông thõng giữa mặt đất thô cứng cô quạnh. Uyển Nhi đã đi... đôi mắt Tống Dương cũng đỏ rực từng tia uất hận, bàn tay nắm chặt lấy thanh Yểm Sát đã hiện hữu trong tay nương theo đôi môi mím chặt lại cay đắng muôn phần. Gương mặt gian xảo của thường ngày bấy giờ đã mất đi mấy phần sinh khí mang theo ánh nhìn vô hồn xót xa của một tên ác ma sắp sửa xuất thế... Lời ca kết thúc, sinh mệnh ấy cũng kết thúc! Nụ cười hồn nhiên ngày nào đã tắt hẳn, mãi không còn xuất hiện...

"Aaaaaa.a.a.a.a.a.a.a.a...!"

Lãnh Nguyệt thét lên tiếng thét đau đớn, tiếng thét như giết chết tất cả, tiếng thét ai oán bi thương trút hết sự thống khổ, tuyệt vọng trong lòng của một con người suốt một đời thấu hết đắng cay, Tiếng thét vang dậy cả Uyển Viện đẫm máu, chìm sâu vào ánh chiều tà chết chóc. Bầu trời đã đổ mưa, cơn mưa lạnh lẽo vô tình xóa nhòa hai hàng lệ nóng vương trên khuôn mặt của Lãnh Nguyệt. Khi thấu chịu lấy đau thương đến tột cùng cũng chính là lúc linh hồn Nguyệt Linh trong tâm thức của người được dịp trỗi dậy. Đương khi ấy, tròng mắt nàng tuyệt nhiên đã hóa màu đỏ máu, những giọt lệ rơi trong làn mưa lạnh lẽo ấy cũng nương theo màu máu đỏ rực nồng. Huyết lệ rơi rồi rơi mà vẫn không vương một chút màu nào lên khuôn mặt trắng bạch. Nhẹ nhàng đặt Uyển Nhi xuống đất, Lãnh Nguyệt lạnh lùng đứng dậy, những thiện chí trong lòng đã tiêu tan theo hai mảnh hồn tàn lụi, sát khí đùng đùng bốc lên những mảng khói màu đỏ máu cùng với đó là khuôn mặt băng giá cứng ngắc cắt như không còn một giọt máu.

Bọn người Hàn Gia ồ ạt chạy ra, một lũ tầm hai mươi tên hung chiến, trên tay còn nắm chặt thanh kiếm rướm máu.

"Lãnh Tuyết Chi... Lần này ngươi chết chắc rồi!"

Một tên trong đó bạo gan hét lên.

Lãnh Nguyệt cười nhạt, đôi môi đỏ lựng như vừa uống máu người hắt lên nụ cười tràn đầy sát ý:

"Chết sao?"

Khẩu khí lạnh lùng mang đầy quỷ khí đưa theo đôi mắt đục ngầu màu đỏ máu ghim chặt lên từng tên hãn binh. Trên bàn tay đang siết lên từng dòng máu lạnh, thanh Huyết Nguyệt hiện ra tự lúc nào ánh lên một màu sắc lạnh đến gai người.
Lãnh Nguyệt từ từ tiến về phía chúng, từng bước từng bước nặng trĩu mang theo thanh kiếm lóe lên mảng sáng từ sấm sét đang xẹt lên từng tia trên bầu trời, sắc bén lạ lùng. Bọn người Hàn Gia phần nào đã thu liễm lại khí thế ban đầu, vẻ sợ hãi hùa nhau lùi lại từng bước.

Lãnh Nguyệt ngưng bước, chốc chốc hạ ánh nhìn chết chóc lên đám người trước mắt. Bất chợt, nàng cất bước, thẳng tay giơ thanh Tuyết Nguyệt phi thân đến lũ người ấy nhanh như cắt. Thoáng chốc, từng tên từng tên đã ngã rạp xuống không kịp thét lên một lời, máu me bắn lên tung tóe vương vào khuôn mặt lạnh lùng của vị nữ tử, phần còn lại nương theo cái xác tàn tạ mà trải lên nền đất xám xịt. Kẻ mất đầu, người mất thân tất cả... tất cả đều chết một cách thê thảm, thây xác phanh ra không chừa một ai. Từng giọt máu của bọn người Hàn Gia còn vương lại trên thanh kiếm, nhỏ từng giọt, từng giọt hòa vào màn mưa mịt mù. Lãnh Nguyệt gồng người cố gượng mình không ngã xuống, tay chống kiếm trước thi thể của Nhũ Mẫu và Uyển Nhi. Lãnh Nguyệt đã khóc, tiếng khóc thầm của một linh hồn ác quỷ. Từng giọt huyết lệ đắm chìm trong làn mưa dày đặc mang theo mùi máu tanh nồng nặc dần dần được gột rửa theo cơn mưa giá buốt. Tống Dương im lặng, đôi mắt sắc quắc đến lạ lùng. Hắn đưa kiếm phất một cái, mảng khói đen hiện ra, tụ lại rồi bao quanh lấy từng thi thể của người Hàn Gia... Thi thể của chúng tan rữa dần rồi dần dần hòa tan vào mặt đất.

"LŨ CẶN BÃ!"

Tống Dương hạ giọng gầm rú một lời, hai hàm răng nghiến ken két tức giận mà siết chặt lấy thanh kiếm trong tay.
Màn mưa vẫn rơi rơi và rơi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro