Chương 1 toàn diện bôn khá giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi đứa nhỏ này khóc cái gì?"

"Đều do ta không tốt, nếu ca ca vẫn cứ không tỉnh lại, ta sẽ đi theo hắn..."

"Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!"

Thật ồn.

Giản Lạc cảm giác đầu ong ong, đau như muốn nứt ra, cậu nhớ rõ chính mình bị tai nạn xe cộ, chưa kịp phản ứng thì "Oanh" một tiếng, toàn thế giới biến thành màu đen, bây giờ lại là như thế nào, đang ở hiện trường tai nạn xe cộ sao?

Giản Lạc mở mắt ra, hiện trường tai nạn xe cộ như trong suy nghĩ không có xuất hiện, lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà màu đen, trong phòng là các kệ để hàng, trong phòng tràn đầy mùi ẩm mốc kỳ quái, bên cạnh còn có hai người đang nói chuyện gì đó.

"Đừng ồn....'

Giản Lạc gian nan mở miệng, thanh âm khàn khàn vô lực.

Tiếng nói của cậu vừa mới phát ra, âm thanh khóc nói liền im bặt, một nam một nữ đột nhiên chạy tới mép giường.

"Lạc nhi!"

"Ca ca."

Hai người vây quanh bên giường cậu, áp sát lên người cậu khiến cậu có cảm giác giây tiếp theo liền ngất đi.

Người phụ nhân vội vàng nói:"Ngươi có khỏe không?"

"Ta....". Giản Lạc hữu khí vô lực, tay run

run rẩy rẩy mà nắm lấy tay nàng.

Người phụ nhân khổ sở rơi lệ, nắm lại tay cậu:"Ngươi là có gì muốn nói với mẹ sao, ngươi nói đi."

Giản Lạc dùng hết sức lực nói:"Đừng đè lên ta, thở không nổi."

Biểu tình người phụ nhân cứng đờ.

Tiểu nam hài đẩy đẩy nàng:"Mẹ, ca nói ngươi sắp đè chết hắn."
"........."
Phụ nhân ngượng ngùng ngồi dậy, nhưng vẫn không yên tâm mà hỏi:"Lạc nhi ngươi không sao chứ, sao lại không nói lời nào?"

Giản Lạc hổn hển hít mạnh hai ngụm khí:"Ta có chút đau đầu."

Phụ nhân kia nói:"Mau đem thuốc uống hết đi."

Trong căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm không có ánh sáng, người phụ nhân bưng một chén thuốc màu lục, trong chén thuốc kia thỉnh thoảng còn phiêu ra một cỗ mùi khó ngửi, hít hít mũi, thật sự rất là khó ngửi, giống như vũ khí hóa học, nhìn liền thấy da đầu tê dại.

Thật đáng sợ, đang cảm thán thì Giản Lạc lại nghe thấy người phụ nhân nói: "Lạc nhi, nên uống thuốc rồi."

Giản Lạc che đầu:"Ta cảm giác đầu cũng không còn quá đau như vậy."

Phụ nhân vẫn thật lo lắng, cố khuyên nhủ Giản Lạc uống thuốc, cũng may Giản Lạc cơ trí, kỹ thuật diễn thượng thừa, che ngực giả bộ đau, mới tránh được một kiếp.
Tiểu nam hài vẫn luôn đứng ở một bên đột nhiên nói:"Ca ca, ngươi đói bụng sao?"

Giản Lạc cảm động thiếu điều rơi lệ, cậu lúc trước chính là vì quá đói bụng nên mới đi ra ngoài mua đồ rồi bị xe đụng phải, tuy rằng hiện tại không rõ là tình huống gì, nhưng cậu cũng vẫn rất đói a!

Tiểu nam hài nói:"Ca, ngươi chờ, ta đi lấy đồ cho ngươi ăn."

Hài tử tốt, không quản lúc trước ra sao, từ giờ trở đi, chúng ta là huynh đệ tốt!

Bởi vì muốn chuẩn bị đồ ăn, phụ nhân cùng nam hài tử đều đi rồi, Giản Lạc ngồi ở trên giường, bắt đầu đánh giá gian nhà ở này, nóc nhà đen nhánh, trên giá nhét đầy đồ vật kỳ kỳ quái quái, tựa hồ tất cả đều là pha lê đủ loại màu sắc.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng là vách tường, không sai, không có đèn, là vách tường cung cấp ánh sáng.

Giản Lạc còn đang quan sát, cửa phòng được mở ra, tiểu nam hài hai ba bước liền chạy tới, thật cẩn thận cầm cái túi trên tay giống như là trân bảo:"Ca ca, mẹ nói ngươi bị thương, cần phải bổ sung dinhdưỡng, cái này giàu Vitamin, ngươi ăn di."

Nói xong, nam hài lấy ra một ống nghiệm pha lê từ trong túi, bên trong là chất lỏng màu xanh biếc, theo từng đợt lay động, chất lỏng lại nổi lên vài cái bong bóng nhỏ.

Giản Lạc:"..

Tiểu nam hài giống như là đang dâng hiến vật quý mà để vào trong tay cậu, tròn xoe đôi mắt mà mong chờ nhìn Giản Lạc:"Mau uống đi."

Giản Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua ống nghiệm, rốt cuộc nhịn không được hỏi:"Nơi này là địa ngục sao?"

Tiểu nam hài sửng sốt.

"Ta đã chết đúng không?" Giản Lạc lớn mật đưa ra giả thuyết:"Đây là đang trừng phạt ta phải không, mỗi ngày đều phải uống thuốc độc?"

Tiểu nam hài sợ hãi lùi lại phía sau nửa bước.

Giản Lạc thấy vậy liền cho rằng mình đã đoán đúng rồi:"Thật sự là như vậy sao?"Tiểu nam hài bỗng nhiên xoay người vừa chạy vừa kêu lên:"Mẹ, ca ca bị người ta đánh hỏng đầu óc rồi."
"........."
Quá đáng a.

Kế tiếp, Giản Lạc ở giữa phụ nhân và tiểu nam hài khóc lóc kể lể mới hiểu rõ tình huống trước mắt, không sai, cậu, Giản Lạc, một người nửa đêm muốn đi ăn một bữa khuya, kết quả bị xe đụng phải, liền xuyên qua.

Hơn nữa xuyên qua còn không phải địa cầu, mà là ngoại tinh.

Căn cứ theo miêu tả của phụ nhân, trái đất 300 năm trước đã không còn thích hợp cho nhân loại cư trú, nhân loại đã bắt đầu di chuyển, rời khỏi Thái Dương hệ, trải qua nhiều năm phiêu bạt, cuối cùng được người ngoài hành tinh chấp nhận.

Tinh cầu này được gọi là Ám Tinh, có nền khoa học kĩ thuật rất phát triển, nhân loại tuy được cư trú lại chỗ này, nhưng bởi vì văn minh lạc hậu, lại là cảnh ăn nhờ ở đậu, cho nên địa vị cũng rất hèn mọn.
Tổng thể mà nói .... chính là tình cảnh rất gian nang.

Nghe xong tình huống, tâm tình Giản Lạc rất là phức tạp.

Phụ nhân, cũng là mẹ của thân thể này tên Túc Lương, nàng thấy tâm tình cậu có chút trùng xuống, ôn nhu hỏi:"Tiểu Lạc, làm sao vậy?"

Giản Lạc trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc nói:"Ta đang suy nghĩ, chẳng lẽ về sau này ta đều phải uống cái thứ màu xanh lục kia sao?"

Này mẹ nó chính là khó khăn của nhân gian a.

Túc Lương ngẩn người, hơn nữa ngày sau mới nói:"Nếu không, ta đi nấu cho ngươi ít rau?"

Đối mắt Giản Lạc sáng lên:"Được, ta muốn ăn cơm."

Có thể ăn cơm là được, có đồ ăn là được a, đừng nói đến cái gì địa vị hèn mọn hay không hèn mọn, ngày trước cậu sinh hoạt ở địa cầu, không phải cũng chỉ là một dân thường sinh ra ở trấn nhỏ thôi sao.

Bất quá cũng chỉ là đổi nơi ở mà thôi, không có gì đáng ngại.

Đợi rồi đợi, người phụ nhân rốt cuộc cũng trở lại, trên tay nàng bưng một cái đĩa khoai tây luộc:"Tới, nhanh ăn đi."

Giản Lạc:"......

Rau, thật sự là rau.

Trên mâm là khoai tây đã lột vỏ, màu vàng kim, mùi hương cũng là mùi khoai tây, nó thật sự là một củ khoai tây, nhưng
mà....ngươi ăn hai bữa, nhanh ăn đi.

Giản Lạc trầm mặc mà tiếp nhận cái đĩ:"Mẹ."

Túc Lương:"Ân?"

"Ta muốn biết rõ ràng tỉ mỉ về nơi này." Não Giản Lạc cực liệt co rút, tâm tình ăn uống cũng không có:"Giúp con miêu tả kỹ càng tỉ mỉ một chút tình huống sinh hoạt trong nhà hiện tại."

Túc Lương lúc này mới xác định nhi tử là thật sự mất trí nhớ.

Thông qua một phen miêu tả tỉ mỉ của nàng, Giản Lạc rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì cường giả ở Ám Tinh lại dễ dàng tiếp nhận nhân loại yếu đuối!

Bởi vì bọn là một đám

tham ăn!

Người địa cầu các ưu điểm khác không có, nhưng họ có ưu thế về nông nghiệp, các loại hạt giống họ đều có thể sử lý được và trở thành đồ ăn mỹ vị. Những thứ đồ ăn này rất được người dân Ám Tinh cùng các đại tinh tế khác hoan nghênh.

Giản Lạc:"Đây không phải là chuyện tốt

Vì cái gì mà lại để nguyên cả một củ khoai tây.

Có thể hay không xào chín đi a, ít nhất ngươi cũng nên cắt nhỏ ra a.

Túc Lương còn tưởng rằng Giản Lạc cao hứng đến không nói ra lời, vì thế cười nói:"Đừng lo lắng, trong nhà còn chút đồ dự trữ, dù chỉ là rau củ, cũng đủ cho
Giản Lạc:"Đây không phải là chuyện tốt sao? Có hạt giống, tăng quy mô gieo trồng là được rồi a?"

Túc Lương trừng mắt nhìn cậu một cái:"Hạt giống của chúng ta là từ địa cầu mang tới, thay đổi hoàn cảnh cùng không khí, hiệu quả sinh trưởng cũng bị hạ thấp, hơn nữa nhóm người đầu tiên ngày xưa cũng là tổ tiên của chúng ta, bọn họ đều là những người của viện nghiên cứu, có ai biết trồng trọt đâu."

Tâm Giản Lạc trầm xuống:"Cho nên ý của mẹ là?"

"Cho nên rất nhiều hạt giống bởi vì thay đổi ánh sáng cùng hoàn cảnh mà không thể nảy mầm." Túc Lương bị thương mà thở dài:"Chỉ có khoai tây là rau củ được trồng thành công nhất, nhưng sau khi thu hoạch đều dùng để nộp thuế, chúng ta như thế nào nỡ bỏ ra ăn?"

Giản Lạc hiểu rõ, nhưng có một vấn đề khó hiểu:"Người Ám Tinh không phải khoa học kĩ thuật rất phát triển sao, chẳng lẽ không thể tìm ra được phương pháp gieo trồng?"

Túc Lương bật cười:"Bọn họ từ bao đời nay chỉ biết ăn dịch dinh dưỡng, làm sao biết gieo trồng?"

Hơn nữa đối với nhân loại hiện tại mà nói, gieo trồng cũng là phương pháp giúp bọn họ sinh tồn, nếu không có tầng tác dụng này, không phải sẽ rất khổ sở sao?

Giản Lạc tự hỏi:"Đúng rồi, mẹ, vì sao ta lại bị thương?"

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Túc Lương lộ ra vài phần xấu hổ.

Giản Lạc suy đoán, xem ra cũng không

phải là chuyện vui sướng gì.

"Không phải chuyện lớn gì, chuyện tiền nong mẹ sẽ nghĩ cách." Hốc mắt Túc Lương có chút đỏ, nàng thoạt nhìn thực ôn nhu, nhưng trong mềm lại có cứng:"Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi thì tốt rồi."

Được rồi, khẳng định là chuyện lớn.

Giản Lạc nhìn quanh căn phòng một vòng, rốt cuộc cũng xác định được ngôi nhà này thực sự rất thiếu tiền.

"Ta đã biết." Giản Lạc gật gật đầu:"Ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Túc Lương vội nói:"Vậy ngươi mau đem khoai tây ăn đi, ta đi ra ngoài."

Giản Lạc gật gật đầu, tuy rằng khoai tây không có hương vị gì, nhưng khẳng định ngon hơn dịch dinh dưỡng, cậu một bên ăn khoai tây, một bên tìm hiểu thứ được gọi là quang não, tìm hiểu tin tức của thế giới này.

Quang não này phảng phất giống như là một con chíp được cấy dưới da thịt, lúc bình thường sẽ không hiện ra, nhưng khi có yêu cầu cần dùng tới sẽ xuất hiện một cái trí năng màu đen.

Túc Lương có nói qua:"Nếu có yêu cầu gì, chỉ cần suy nghĩ ở trong đầu."

Giản Lạc thử nói thầm trong đầu "Tìm hiểu tin tức", quả nhiên, thực mau trong đầu liền nảy lên khung hình tìm kiếm.

Khác với trình duyệt tìm kiếm ở địa cầu, khung tìm kiếm của thời đại tinh tế là một ánh sáng hình tiểu cầu, dạng như AI, tiểu cầu nói:"Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài."

Giản Lạc:"Tìm kiếm các loại rau củ có thể gieo trồng ở hiện tại."

Tiểu cầu lóe lóe, liền có tin tức hiển thị ở trước mặt Giản Lạc, là một khung hình rất đẹp, Giản Lạc vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều, nhưng khi lật ra xem, cư nhiên chỉ có vài loại.

Ở khung tìm tòi cũng chỉ có mấy loại như: khoai tây, bắp, khoai lang đỏ, bí đỏ,.....

"25 loại."

Giản Lạc đếm xong, có chút tuyệt vọng.

Cậu đời trước là một người yêu thích mỹ thực, lại là dân không ăn cay không thấy ngon, điều khiến cậu cảm thấy hít thở không thông đó là, trong các loại có thể gieo trồng ở đây cư nhiên không có ớt cay!

Hơn nữa, phương pháp nấu ăn ở đây chính là loại nguyên thủy nhất, chính là luộc qua với nước.

Bi thảm.
Ngay ở thời điểm Giản Lạc muốn nản lòng thoái trí, bỗng nhiên chú ý tới một giao diện khác______ Lĩnh hạt giống.

Cậu vội vàng hỏi tiểu cầu:"Cái gì gọi là lĩnh hạt giống?"

"Nếu ngài gieo trồng đạt được thành tựu nông hộ ưu tú, liền có thể đạt được quyền lợi là nhận được hạt giống mới đã qua thực nghiệm."

Giản Lạc nhìn giao diện hạt có thể được lĩnh, cư nhiên phát hiện ra ớt cay!

Nguyên lai không phải là không có.

Mà là phải có đủ điều kiện mới có thể lĩnh trồng.

"Tốt tốt." Cả người Giản Lạc hưng phấn:"Vậy, nếu ta muốn trở thành nông hộ ưu tú thì phải làm sao?"

Thật là gấp không chờ nổi muốn làm nông nghiệp, phá bỏ rào cản xã hội, cậu là nhân dân yêu lao động, lao động chính là vinh quang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro