chương 2 Đồ ăn chiên giòn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết có phải do hắn gặp ảo giác hay không, quang não tựa hồ trầm mặc trong nháy mắt. Giống hoài nghi hắn như người si nói mộng.

Giản Lạc thẹn quá hóa giận: "Mi nói?"

Quang não rốt cuộc mở miệng: "Muốn đạt được nông dân ưu tú cần có hai điều kiện."

Chỉ hai cái? Chuyện nhỏ đi.

"Thứ nhất: Tài khoản tiết kiệm của gia đình ít nhất là mười vạn tinh tệ."

"Thứ hai: Có hộ khẩu Ám Tinh."

......

Này đó đều vượt qua thường thức của Giản Lạc. Cái thứ nhất còn tương đối dễ hiểu, nhưng loại hổ khẩu này, chẳng lẽ không phải mỗi người sinh ra liền đăng ký luôn sao?

Giản Lạc chần chờ hỏi: "Hộ khẩu Ám Tinh làm sao để lấy được?"

Quang não lại hiện lên cái chớp mắt, tựa hồ nghi ngờ chỉ số thông minh của Giản Lạc.

Giản Lạc cố kiềm chế bản thân: "Mi nói nhanh đi!"

Quang não tra thật sự nhanh: "Nhân loại muốn có được hộ khẩu Ám Tinh có hai điều kiện. Thứ nhất: Đối với Ám Tinh có công hiến đặc thù. Thứ hai: Gia đình đạt tổng sản lượng rau dưa mười tấn mỗi năm."

......

Giản Lạc cảm giác bị tạt một xô nước lạnh: "Ông đây không có cơ hội?"

Quang não vẫn rất hiểu lòng người: "Không, cũng có biện pháp."

"Thật vậy chăng?" Giản Lạc đột nhiên hưng phấn: "Là cái gì?"

"Gả cho người Ám Tinh, ngài có thể có hộ khẩu Ám Tinh, hơn nữa có thể dời đi An Nhạc Viên, đi lên thành phố trên không."

Nhân loại là chủng tộc ăn nhờ ở đậu, chỉ được phép sinh hoạt dưới mặt đất An Nhạc Viên, còn tộc Ám Tinh cơ bản đều sinh hoạt ở thành phố trên không, nơi đó mới là nơi phồn hoa nhất Ám Tinh, thủ đô của kỹ thuật khoa học tối cao.

Giản Lạc khóe miệng giật giật: "Giỡn gì vậy? Ông đây đường đường là một thằng con giai thân cao mét tám mà lại đi gả chồng? Sao mi không nói ông mang thai luôn đi?"

Quang não nói: "Như vậy trước mắt tới xem, ngài gả chồng xác xuất thành công là 20%, mang thai tỷ lệ......"

Không thể không nói, Giản Lạc cư nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ đáng chết:" Là bao nhiêu?"

"0%." Quang não nói: " Theo số liệu tính toán, nếu ngài có thể thành công gả cho người Ám Tinh liền có thể lấy hộ khẩu. Còn nếu ngài có thể thành công mang thai... Ám Tinh trăm năm nay chưa có đứa trẻ nào ra đời, ngài sẽ trở thành hy vọng của toàn cầu."

Giản Lạc ngốc: "Trăm năm? Chủng tộc này vẫn mạnh nhất toàn tinh tế được? Không phải sắp tuyệt chủng rồi đi?"

"Ngài không cần lo lắng, Ám Tinh có kỹ thuật khoa học tối cao, có thể nhân bản là tái tạo thân thể." Quang não cảm thấy mình đang mở khóa dạy trẻ:" Đặc biệt là giống loài của Nguyên Soái hoặc Bệ Hạ, Long tộc, tồn tại mấy trăm năm cũng không là vấn đề."

Giản Lạc vẫn còn nghi hoặc: "Vì sao lại không có đứa trẻ nào ra đời?"

Chẳng lẽ tinh cầu này tất cả đều ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục hết rồi?

Này cũng quá kinh thế hãi tục.

"Người Ám Tinh trời sinh kiêu dũng thiện chiến, thân cường thể tráng, ở các lĩnh vực đều là tinh anh của tinh anh, mà càng là chủng tộc cao cấp hài tử càng khó ra đời." Quang não tri kỷ đưa ví dụ:"Tỷ như Long tộc cùng Huyết tộc, đều là chủng tộc cường đại, bọn họ trăm ngàn năm đều rất khó sinh ra ấu tể, đây là thường thức vũ trụ."

(Kiêu dũng thiện chiến: dũng mãnh, đánh trận giỏi)

Giản Lạc trầm mặc nửa ngày: "Sao ông cảm thấy mi như đang mắng nhân loại chúng ta?"

Quang não tri kỷ nói: "Nhân loại có rất ít đa thai, phần lớn là đơn thai, có thể thấy được cấp bậc đã cao."

Có đạo lý.

Giản Lạc cư nhiên bị logic của nó thuyết phục.

"Thôi, đừng nói những điều không thực tế nữa." Giản Lạc nói: "Có chương trình giải trí nào không, hay phát sóng trực tiếp gì đó?Ông muốn đi xem."

Quang não tri kỷ mà chuyển hắn tới kênh giải trí lớn nhất, chương trình trực tiếp về mỹ thực luôn hot nhất, bởi tinh cầu cường đại này yêu nhất là ăn ngon.

Giản Lạc đi dạo, phát hiện nơi này có rất nhiều loại thức ăn khác nhau, nhưng cơ hồ đều là các loại dịch dinh dưỡng hoặc thịt, không hề có rau dưa.

Kiếp trước hắn là một blogger chuyên nghiên cứu về lĩnh vực marketing. Đối với nền tảng mới mẻ này tự nhiên là cảm thấy hứng thú, đi vào rồi dứt ra không nổi.

Giản Lạc nằm trong ổ một buổi sáng, đến giữa trưa lại thấy đói bụng. Hắn từ trên giường bước thử xuống dưới. Kết quả còn chưa đi được hai bước liền ho khan không ngừng. Cơn ho xuyên tim thấu phổi khiến toàn thân hắn cũng run rẩy theo.

"Anh?" Nhóc con vừa vào cửa đã thấy cảnh lá vàng trước gió của Giản Lạc vội chạy lại dìu hắn trở lại giường.

Giản Lạc ho đến sung huyết: "Không có việc gì."

Nhóc con đỡ hắn ngồi xuống: "Anh vẫn còn chưa hồi phục, đừng tùy ý đi lại thì hơn."

"Không có việc gì." Giản Lạc cảm thấy có thể tìm hiểu đáp án từ người "em trai" mới này: "Mẹ không ở đây,vì thế em mau nói cho anh biết vì sao anh lại bị thương?"

Nhóc con sửng sốt, chột dạ dời mắt.

Giản Lạc nhíu mày: "Nhà mình...chỉ có ba người chúng ta, đúng không?"

Nhóc con gật đầu, nhóc biết anh trai bị mất trí nhớ, vì thế thành thật: "Bố qua đời rất sớm, từ nhỏ đến giờ vẫn luôn là mẹ nuôi nấng chúng ta."

Giản Lạc thầm nghĩ: quả nhiên, cái thân hình này nhìn cũng xấp xỉ hai mươi, nhưng có vẻ bị thiếu dinh dưỡng trường kỳ, dẫn đến suy nhược cơ thể, so với gà luộc cũng chẳng sai biệt lắm.

Nhóc con chần chờ một chút: "Anh vì bảo vệ mẹ nên mới bị thương."

Giản Lạc: "Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút."

Sau đó nhóc con lời ít ý nhiều nói rõ ngọn nguồn câu chuyện. Ở trong xã hội nào cũng tồn tại hiện tượng cá lớn nuốt cá bé, đặc biệt là ở An Nhạc Viên thì trật tự pháp luật càng yếu ớt rẻ rúng, ai có tiền cùng quyền, người đó chính là cha là mẹ.

Mà tiền và quyền ở An Nhạc Viên đến từ chính việc gieo trồng và sản xuất trái cây.

Giản Lạc và em trai Giản Thăng đều là học sinh, gánh nặng trong nhà nặng trĩu trên đôi vai mẹ Túc. Nhưng, một phụ nữ có thể co bao nhiêu sức lao động? Bất quá chỉ như muối bỏ biển thôi.

Những tưởng đây đã là khổ nhất. Nhưng ở đời vẫn có câu: không có nhất, chỉ có hơn.

Mẹ Túc vốn xinh đẹp, chồng lại mất sớm, tự nhiên trở thành miếng bánh thơm ngon, nguyên chủ sau khi tan học trở về vừa lúc bắt gặp có người muốn cưỡng bức mẹ mình. Máu dồn lên não, hắn cứ thế phi qua đánh, qua lại mấy hồi, tiếc thay thân mình cò hương của nguyên chủ không chịu được mấy cú đấm đã ngã quay ra mặc cho tên khốn kia hết đấm lại đá. Cuối cùng trở thành bộ dáng như hiện tại.

Giản Thăng giận dữ: "Anh, đám người kia thật sự quá đáng, bọn họ cư nhiên còn bắt chúng ta đền tiền thuốc men!"

Giản Lạc trừng lớn đôi mắt: "Cái gì?"

"Bởi vì anh bảo vệ mẹ, đánh gã mấy cái cho nên gã tới đây ầm ĩ đòi tiền thuốc men." Giản Thăng nói: "Mẹ sợ bọn họ gây chuyện, chỉ có thể đưa tiền ra."

Giản Lạc: "...Pháp luật cũng bỏ mặc không quản ư?"

Giản Thăng xếp bằng ở trên giường: "Ai dám quản, gã ta có một cô em gái a."

Giản Lạc: "Em gái thì làm sao?"

"Em gái gã gả cho người Ám Tinh." Giản Thăng nói: "Cho nên gã ta cơ hồ có thể đi ngang An Nhạc Viên này."

"......"

Giản Lạc khó có thể lý giải: "Người Ám Tinh có quyền lợi lớn như vậy ư?"

Nhóc con cười cười, nói: "Ở trong trường học, nhân loại là không thể cùng học tập với người Ám Tinh, nếu nhân loại phạm vào kỷ luật liền bị thôi học, nếu là người Ám Tinh phạm vào kỷ luật, bất quá chỉ phê bình hai câu."

Giản Lạc trầm mặc.

Hắn xuyên đến tương lai, nhưng tương lai lại là một mảnh hắc ám.

Gia đình hiện tại này là ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, là người mẹ bị thế lực xấu xa mơ ước, là người em trai đang độ tuổi cắp sách tới trường. Dư ra một người đủ tuổi lao động thì lại tàn phế nằm trên giường.

"......"

Nhân sinh sao khó khăn.

Giản Lạc nhìn nhóc con trước mắt, lúc đầu không để ý tới, hiện tại mới phát hiện cậu chàng này cũng là bộ dáng da bọc xương, đôi mắt còn man dại, làn da vàng vọt. Nhìn chắc cũng khoảng mười mấy tuổi. Trên người quần áo rách vá chằng vá chịt.

Giản Thăng thật cẩn thận hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"

Giản Lạc thu hồi ánh mắt, thoải mái nói: "Anh trai em thì có thể có truyện gì chứ, khỏe như vâm luôn này....khụ khụ khụ!"

Lại một trận ho khan ập đến như vũ bão.

Giản Thăng vỗ vỗ lưng cho hắn, vừa nói: "Anh, em muốn nghỉ học."

Giản Lạc xoa xoa khóe mắt: "Nói linh tinh cái gì, nếu nghỉ học thì cũng là anh nghỉ, cái thằng nhóc này không lo học hành đàng hoàng mà suốt ngày nghĩ nọ kia."

Giản Thăng nhìn hắn: "Chính là anh ra nông nỗi này......"

"Không chết được!"

Giản Lạc không phải người bi quan, càng không phải loại người thích ngồi chờ chết. Hắn nghĩ đến kênh giải trí vừa xem, nơi đó tựa như một diễn đàn về mỹ thực, bất quá blogger muốn tạo kênh cho mình phải đăng một món ăn của mình lên nền tảng để nhận đánh giá. Nếu thông qua, người đó sẽ được cấp quyền livestream.

Mỹ thực.

Bên ngoài truyền tới thanh âm xa gần, mẹ Túc đi vào: "Tiểu Lạc, đói bụng chưa? Trong nhà còn một củ khoai tây, mẹ luộc cho con ăn nha?"

Giản Lạc đứng dậy: "Không cần đâu ạ, để con đi vào phòng bếp xem thử."

Mẹ Túc có chút nghi hoặc, nề hà Giản Lạc kiên trì.

Từ trong phòng ra, bên ngoài càng đơn sơ, nhưng sạch sẽ. Trong phòng khách nhỏ hẹp kê một cái sofa nhỏ, một mặt trên tường có phiền cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào tăng chút sinh khí cho căn phòng.

Giản Lạc đi đến phòng bếp, phát hiện nơi này trừ một vài bịch dịch dinh dưỡng, chỉ có một khoai tây cùng một bắp ngô được đặt trên thớt.

Mẹ Túc nói: "Tiểu Lạc, con muốn ăn gì để mẹ làm?"

"Không cần đâu mẹ." Giản Lạc đi đến thớt trước, bắt đầu cân nhắc dùng ngô và khoai tây như thế nào có thể tạo ra được mỹ thực.

Đầu tiên, người Ám Tinh trên cơ bản khẳng định đều đã ăn qua bắp cùng khoai tây, đã không thể tính là mỹ thực, hơn nữa, việc xào rau cũng không thực tế bởi thiếu gia vị và ớt cay.

Giản Lạc nhìn quanh phòng bếp, bỗng nhiên chú ý tới một chậu nước thu lu trong góc: "Đó là cái gì vậy?"

Mẹ Túc ngó lại nhìn: "Là dầu thực vật còn lưu lại trong máy khi bán khoai tây ngày hôm qua. Cũng chẳng dùng làm gì, mẹ chưa kịp rửa sạch."

Ý! Dầu?

Thứ tốt đó nha!

Giản Lạc như nhìn thấy tiền nối đuôi nhau chạy đến, vui sướng nói: "Mẹ, bắp ngô này cũng cho con được không?"

Mẹ Túc sửng sốt, đó là phần để lại cho Giản Thăng...

Giản Lạc vội vàng bổ sung: "Mẹ yên tâm, về sau con khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, làm trong nhà chất đầy rau dưa."

"Đứa nhỏ này" mẹ Túc nhẹ nhàng thở dài, bà ôn nhu cười: "Được, cho con."

Cùng lắm ngày mai nàng sẽ chăm chỉ hơn, nỗ lực hơn, qua chút thời gian lại cho Giản Thăng ăn.

Giản Lạc được đáp ứng liền bắt tay vào nghề đầu bếp. Đầu tiên nhờ mẹ xay bắp ngô thành bột, tiếp theo dùng dao cắt khoai tây thành những miếng dài có độ dày bằng ngón tay út.

Mẹ Túc cùng Giản Thăng nhìn Giản Lạc đang trắng trợn lãng phí thức ăn, có chút khó hiểu.

Giản Lạc vẫn điềm tĩnh như không, mỉm cười: "Không có việc gì, tin tưởng con!"

Mẹ Túc cảm thấy con trai từ khi tỉnh lại đầu tựa hồ có chút không bình thường, nhưng trước nay đứa nhỏ luôn tự bế, hiện tại đã hoạt bát hơn nhiều...Thôi thì tùy hắn vậy.

Giản Lạc đem khoai tây lăn qua bột ngô, bắc chảo dầu lên bếp, đợi dầu sôi bắt đầu thả khoai vào chiên.

Qua một lát, hương thơm bắt đầu tỏa ra khắp căn phòng hẹp, từng que khoai tây cũng dần biến thành những miếng vàng giòn xốp. Dầu vẫn tiếp tục sôi, đem khoai tây mềm mại dần trở nên cứng rắn, hương thơm tuyệt diệu của món ăn bắt đầu kích thích thính giác con người.

Nhóc con đứng cạnh bên ngửi mùi, bỗng nhiện thấy đói bụng.

Trước kia hắn cảm thấy khoai tây thơm, nhưng không biết vì sao giờ đây lại thấy món khoai rán trong dầu này lại càng thơm hơn.

"Xong rồi." Giản Lạc tắt bếp, gắp một miếng khoai tây, quay sang phía em trai, hơi mỉm cười: "Giúp anh nếm thử chút nào!"

Lần đầu được anh trai đút cho, Giản Thăng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn đi đến, cắn miếng khoai, khoai chiên vàng giòn rụm, mới nhai một chút đã tan vào miệng, thỏa mãn kỳ diệu.

Giản Lạc không biết thành công không, đành phải hỏi: "Ăn ngon không?"

Giản Thăng chậm rãi trừng lớn đôi mắt, tràn ngập kinh ngạc cảm thán: "Đây là món ăn ngon nhất mà em từng ăn qua!"

Mẹ Túc cũng lại đây nếm thử, ngay sau đó, bà cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc giống hệt Giản Thăng.

Giản Lạc biết đã thành công, hắn vội vàng mở quang não ra ghi tên, hương vị và hình thái của món ăn, đồng thời cũng tải lên nền tảng đánh giá trực tiếp.

Chỉ cần món khoai tây chiên này có thể thành công thông qua xét duyệt, hắn liền có thể livestream kiếm tiền!

Cũng không biết ở thời đại tinh tế này mọi người có thích đồ ăn vặt không?

P/s: Đã beta. Nếu có sai sót chỗ nào mong cả nhà thông cảm và nhắc yêm sửa luôn ạ. iu iu-❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro