chương 3 nguyên soái thật kén ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quy trình xét duyệt món ăn ở Ám Tinh theo một cái cơ chế đặc biệt.

Đầu tiên, đơn trình món ăn mới sẽ được đăng trên trang mới nhất khu sáng tác, đợi giang cư mận tới tiến hành xét duyệt, nếu đạt ít nhất 7/10 đánh giá tích cực thì món ăn này sẽ được chứng nhận là món ngon.

Hàng ngày có biết bao món ăn mới ra lò, nhưng được cấp chứng nhận chẳng được bao nhiêu, mọi người cũng đã quen với những món ăn đủ thể loại, đủ hình thù. Vì thế, thời điểm hình dáng kỳ quái của đĩa khoai tây chiên được đăng lên, cũng không có bao nhiêu người chú ý.

Nhưng, phàm là người, đều có tính hiếu kỳ.

Người tinh tế thích làm đồ ăn từ thịt, ngay các món chính cũng từ thịt mà chế ra đủ các dạng. Ngược lại rất ít thấy rau dưa xuất hiện, không phải không ngon, mà chính do thiếu, dù có cũng chỉ lăn qua lộn lại luộc suông, thật chẳng có gì đáng kể.

Bởi vậy!

Trong một rừng thịt đỏ đỏ hồng hồng, sự chú ý của ta đã va phải vào món khoai tây chiên lạ kỳ của nàng.

Rốt cuộc, sự tò mò trỗi dậy, nhân dân Ám Tinh click mở tư liệu về món ăn, vừa đọc liền phát hiện, món khoai tây này khác với bình thường mềm mềm mà thoạt nhìn có vẻ hơi cứng rắn. Chuyển sang hình ảnh, liền có người nhíu mày, cơ hồ chưa ăn đã đánh giá tiêu cực.

Vì thu hút người thử mà lãng phí thức ăn, lãng phí rau dưa. Thật đáng xấu hổ!

Nhưng cũng không thiếu lòng hiếu kỳ quá mức, quyết định cho vị nghiên cứu ra món ăn này một cơ hội. Nếm thử một chút, kết quả, chính là một chút lại nhiều chút…

“Mẫu thân, đây có phải là khoai tây mà tôi vẫn biết?”

“So với này thì luộc chỉ đáng xách dép.”

“Trời xanh trên cao, ăn quá ngon đi mà.”

Vốn dĩ người Ám Tinh cảm thấy khoai tây luộc đã là mỹ vị, nhưng giờ đây, nhân sinh quan đã bị đĩa khoai tây chiên giòn này làm cho chao đảo. Trong lúc nhất thời, tất cả những người từng nếm qua đều đánh giá tích cực giúp tỉ lệ thông qua của món ăn đạt tới 90%.

“Hãy để tôi sản xuất hàng loạt.”

“Ôi cái hương vị tuyệt vời này..”

“Khoai tây, em đã thành công gây được sự chú ý nơi tôi.”

Cứ thế, tỉ lệ thông qua cao không chỉ ngày càng hấp dẫn thêm thực khách mà còn khiến cao tầng chú ý.

Người xét duyệt vào lúc sửa sang lại số liệu như thường ngày phát hiện ra dị thường: “Tại sao lại có món ăn đạt tỷ lệ thông qua cao như vậy?”

Đồng nghiệp bên cạnh ngó tới xem một cái: “Có phải lại có người mới vì muốn thông qua mà đi xoát phiếu?”

Trước kia cũng không phải chưa có tình huống này, có một vài blogger trình độ nấu cơm thảm miễn bàn, nhưng vì muốn nổi tiếng mà đi một ít đường ngang ngõ tắt, xoát phiếuxoát nhân khí đều từng làm.

(xoát phiếu: khống phiếu( bơm nước).     Xoát nhân khí: dựa vào nhân khí vốn có của bản thân để tạo niềm tin của người khác)

Người xét duyệt nghiêm mặt một chút: “Để tôi liên hệ với bên hệ thống quản lý, nói họ điều tra kỹ chuyện này.”

Đồng nghiệp nhìn số liệu cũng cảm thấy hiếm lạ, dứt khoát trốn việc ngồi một bên cắn hạt dưa chờ xem kịch: “Cũng đã lâu lắm rồi không có người xoát số liệu.”

Ở một bên, quang não đang sàng lọc số liệu.    

Cuối cùng số liệu chậm rãi hiện lên: [Không có tài khoản tương đồng]

Không có bơm nước!

Lúc này không chỉ người xét duyệt, ngay cả đồng nghiệp ngồi bên cũng ngây ngẩn cả người, có thể làm được món ăn đạt 90% đánh giá tích cực trở lên, trừ bỏ mấy blogger nổi tiếng hiện tại, căn bản không ai có thể làm được!

Đồng nghiệp hô hấp dồn dập: “Nếm thử, mau nếm thử.”

Người xét duyệt cũng tò mò, vội vàng lấy miếng khoai tây ảo ra, còn tri kỷ đưa cho đồng nghiệp một miếng: “ Nếm thử xem.”

Hệ thống ghi chú ở dưới: Khoai tây chiên ăn ngon nhất khi vừa ra khỏi nồi.

Miếng khoai vàng rượm ,ngoài giòn trong mềm còn mang theo khí nóng, phảng phất hương dầu, ngọt mà không ngấy, mỹ diệu vô cùng.

Người xét duyệt cùng đồng nghiệp nhìn nhau, đồng thời trầm mặc.

Lúc lâu sau.

Đồng nghiệp nói: “ Còn muốn ăn.”

……

Người xét duyệt nói: “Không thể, căn cứ cơ chế, những thương phẩm chưa lý hợp đồng chỉ có quyền lợi trải nghiệm một lần duy nhất.”

An ủi phần nào, không chỉ riêng bọn họ ôm tâm trạng này.

Sau khi hưởng qua hai miếng trải nghiệm, người người đều điên cuồng cập nhật, nhưng đợi mãi vẫn không thấy sản phẩm biểu hiện là có thể mua sắm. Khu bình luận một trận khóc than.

“Chủ blog còn chưa ký hợp đồng sao?”

“Tôi đặt trước mười suất.”

“Mỵ vừa liên hệ với bạn bè. Họ đều nói mỵ khoác, sẽ không có phương thức chế biến nào ngon hơn luộc cả.”

Đồng nghiệp mỉm cười mà đọc bình luận: “Phỏng chừng là đầu bếp mới ra lò của Ám Tinh. Mau mau mau, mau ký hợp đồng thông qua, mau liên hệ với chủ blog này.”

………

Một căn cứ quân sự đứng lặng im trên bầu trời phía trên thành phố trên không, nhìn qua tựa như một tiểu đảo nhưng lại là lực lượng quân sự phòng thủ kiên cố nhất tinh tế.

Đế quốc cường đại nhất có ba phe phái:

Thần hệ hiến tế, thần lực thồn thiên.

Tập đoàn tài chính, nắm giữu mạch máu kinh tế Đế quốc.

Quân đội, lực lượng vũ trang.

“Bí thư Kim.” Phó quan ngồi bên ngoài cất tiếng gọi: “Chị không có chuyện gì chứ?”

Người phụ nữ được xưng là bí thư Kim dừng lại bước chân, không ngoài ý muốn, là một người rất mỹ lệ, chỗ lồi chỗ lõm đều có đủ, mềm mại mượt mà, mái tóc vàng óng, nhưng trên gương mặt tinh xảo giờ đây đượm nét ưu sầu.

Phó quan: “Nguyên soái…..không ăn?”

Bí thư Kim gật đầu.

Phó quan tâm trạng cũng sa sút theo, đây là thời điểm khó khăn nhất của toàn quân, Nguyên soái của bọn họ đối với đồ ăn cực kỳ bắt bẻ. Chú ý, không phải bệnh kén ăn, mà là kỹ tính.

Đầu bếp đứng đầu tinh tế nấu đồ ăn đặt trước mặt y, đại nhân gia cũng chỉ thong thả ung dung mà ăn hai đũa, sau lại đưa ra đánh giá mười phần lạnh lùng: “Giống nhau.”

Chỉ một câu đánh cho đại đầu bếp đến không còn vạch máu, suýt chút thu thập tay nải chạy về quê.

Bí thư Kim thở dài: “Vốn dĩ đồ ăn đầu bếp trước Nguyên soái còn chịu ăn hai miếng, hiện tại ngay cả đũa cũng lười cầm.”

Phó quan càng khó: “Nguyên soái ngày thường chinh chiến bên ngoài, bởi vì điều kiện không cho phép chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, hiện tại tinh tế đã thái bình trở lại, nhưng vẫn không được ăn đồ ngon, khó tránh khỏi tâm tình biến kém.”

Mà tâm tình không tốt, đáng thương chính là bọn họ.

Bí thư Kim chú ý tới trong tay phó quan đang cầm miếng đồ ăn mùa vàng ươm: “Cậu đang cầm gì vậy?”

“Chị nói cái này sao?” Phó quan cầm miếng khoai, không chút để ý mà bỏ vào miệng nhai nhai: “Không có gì đặc biệt, chính là top một bảng thống kê…”

Nói đến một nửa hắn dừng lại.

Bí thư Kim nghi hoặc: “Cậu…… Trúng độc?”

Phó quan mở to hai mắt, không dám tin tưởng hương vị trong miệng, xốp xốp giòn giòn, đầu lưỡi nhộn nhạo trong giây lát. Chưa kịp phản ứng, miếng khoai tây đã đi xuống, nhưng hương vị vẫn lưu luyến nơi răng môi, muốn dừng mà không dừng được!

“Tôi…”Phó quan run rẩy, nhìn về phía bí thư Kim: “Bí thư thân mến, quan hệ của chúng ta hẳn rất tốt đúng không?”

Bí thư Kim nheo mắt: “Cậu muốn làm gì?”

Vài phút sau___

Sau khi sử dụng thông tin của bí thư Kim đăng ký vào trang web ẩm thực, thành công nhận được một miếng khoai chiên, phó quan vui vẻ ra mặt.

Nhưng..còn chưa kịp thưởng thức, khoai tây đã bị bí thư Kim giành trước một bước phóng vào miệng.

Giây tiếp theo, bí thư Kim kinh ngạc trong nháy mắt.

Phó quan chờ mong: “Như thế nào, ngon chứ?”

Bí thư Kim trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đặt hai mươi suất đưa tới đây.”

“Chị ăn nhiều như vậy làm gì, không phải chị đang giảm cân sao?” Phó quan lẩm bẩm: “Hơn nữa đây chỉ là người mới, còn chưa ký hợp đồng đâu.”

Bí thư sờ sờ cằm: “Cậu nói xem Nguyên soái có thể thích ăn hay không?”

Phó quan theo bản năng nói: “Sao có thể, Nguyên soái chỉ ăn đồ ăn của đầu bếp tinh tế, còn loại đồ ăn chưa biết tên này…”

Nói đến một nửa hắn cũng trầm mặc.

Nhưng thật sự khoai tây chiên quá xá là ngon đi.

Hai người liếc nhau, đồng thanh: “Vậy đi thử xem!”

Mà bên này, thân là tác giả đang được vạn người chờ mong – Giản Lạc lại ở nhà nai lưng ra lột ngô.

Giản Lạc ngồi ở sân, dưới tàng cây, trong phòng là ngô vừa thu hoạch, công việc hàng ngày của họ là lột sạch vỏ ngô, sau đó đem nộp lên trên đổi thành tinh tệ để duy trì chi tiêu sinh hoạt trong nhà.

Giản Thăng ngồi xổm trên mặt đất lột ngô, trên đầu mồ hôi ròng ròng.

Giả Lạc đem ngô lột tốt ném sang một bên: “A Thăng, bên này chúng ta có dưa hấu không?”

Linh hồn của mùa hè là gì? Là dưa hấu!

Nắng hè chói chang nóng bức, chọn một quả dưa hấu mát lạnh ngon miệng, cắt gọn, cắn một ngụm, ngọt thanh tươi mát, kỳ diệu vô cùng!

Em trai  Giản Thăng ngẩng đầu: “Dưa hấu là gì ạ?”
Giản Lạc cố gắng kéo tâm trí từ trong hồi ức trở lại: “Haiz, coi như anh chưa nói gì?”
Đợi lát nữa hắn nhất định phải lên mạng tra lại sự tình. Nếu không phải ở nơi này có không ít đồ công nghệ cao thì hắn hoài nghi mình không phải xuyên đến tương lai mà là bay về cổ đại mất.

Túc Lương từ trong phòng đi ra: “Giờ này rất nóng, đừng ngồi đây, vào nhà nghỉ một lát đi. Hôm nay mẹ có để lại chút dầu.”

Giản Thăng ánh mắt sáng lên: “Ăn khoai tây chiên?!”

Túc Lương xoa đầu con trai nhỏ: “Được.”

Phía sau Giản Lạc chậm rì rì mà đứng lên: “Mẹ, trong nhà còn bao nhiêu khoai tây ạ? Chúng ta hôm nay đừng ăn khoai tây chiên nữa. Không đủ no.”

Túc Lương nói: “Trong nhà vẫn còn một củ.”
“Vậy sao, hôm nay nhà mình ăn bánh khoai tây đi.” Giản Lạc mỉm cười: “Như vậy có thể ăn nhiều một chút.”

Túc Lương sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghe qua loại đồ ăn này, nhưng nhìn bộ dáng tự tin của con trai, trong lòng bỗng vững dạ.

Tuy rằng sau việc kia, con trai đã thay đổi rất nhiều, nhưng tính cách cũng phóng khoáng hơn xưa nhiều lắm.

Như vậy cũng tốt, Túc Lương nghĩ, tuy rằng trong nhà không giàu có gì, nhưng hai người con đều có thể sống tốt thì nàng chết cũng nhắm được mắt.

“Đinh!”
Thiết bị thông tin của Giản Lạc vang lên một tiếng, hắn mở ra,phát hiện trang web ẩm thực đã gửi cho hắn một tin.

Hắn click mở, trên màn hình hiện lên khung chat, một cái tên [người xét duyệt]  gửi tới tin nhắn: “Xin chào, món ăn của ngài đã thông qua bước đầu xét duyệt của chúng tôi, bên chúng tôi muốn cùng ngài ký hợp đồng, xin ngài cung cấp thông tin cá dân kèm theo ảnh chụp.”

Giản Lạc nghĩ nghĩ: “Phúc lợi bên các anh như thế nào?”

Hắn cũng không ngốc, nhanh nhanh chóng chóng muốn ký hợp đồng, không nhắc đến chuyện phúc lợi, có thể hay không hãy thực tế một chút, bây giờ chúng ta chỉ nói về tiền thôi có được không?
Đối diện ngẩn người, hắn không hề nghĩ tới trong thiên hạ này lại có người trực tiếp đến thế!

Người xét duyệt nghĩ nghĩ: “Người sử dụng nền tảng đánh giá 5/5, nếu có người mua món ăn của ngài, cũng là 5/5. Chúng tôi sẽ căn cứ nhân khí cùng nhiệt độ của ngài để đưa ra đề xuất, làm livestream với quy mô lớn. Xin ngài tin tưởng, ký hợp đồng với chúng tôi sẽ không có hại.”

(nhân khí: độ phổ biến.   Nhiệt độ: độ hot)

Giản Lạc suy nghĩ, cũng hợp lý, hắn nói: “Ta không có hộ khẩu, chỉ có hộ khẩu An Nhạc Viên lâm thời, có thể không?”

Tin nhắn sau khi gửi đi, bên kia chậm chạp mãi vẫn chưa đáp lại.

Người xét duyệt chính mình cũng sợ ngây người, hăn cứ nghĩ người có phương thức nấu ăn xảo diệu như vậy chắc phải là đầu bếp, nếu không cũng là người mới có linh khí, không nghĩ tới đối phương cư nhiên là nhân loại!

Giản Lạc đợi nửa ngày: “Không được sao?”

“Không phải.” Người xét duyệt chần chờ một lúc mới hồi phục: “Nếu cậu có An Nhạc Viên hộ khẩu, thì chúng ta theo 7/3.”

Giản Lạc: “Tôi 7 anh 3?”

“…….”

Người xét duyệt nói: “Chúng tôi 7 cậu 3.”

???

Giản Lạc đời này đã thật lâu không có chịu qua đãi ngộ kiểu này!

Đây là cái khỉ gì? Kỳ thị chủng tộc?

Nực cười!
“Lý do.” Giản Lạc dứt khoát nhanh nhẹn: “Tôi yêu cầu có một lời giải thích hợp lý.”

Người xét duyệt dù cách màn hình vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của nhân loại, hắn nói: “Bởi vì nhân loại cư trú tại Ám Tinh, được Ám Tinh bảo hộ, những cống hiến nhỏ bé này cũng là dĩ nhiên.”

“……”

Thật là đúng lý hợp tình.

Thật là vô pháp phản bác.

Giản Lạc trầm mặc, một lúc lâu sau mới trả lời lại: “Được.”

Người xét duyệt vui vẻ: “Vậy chúng ta ký hợp đồng luôn?”

Giản Lạc: “Thực xin lỗi, chúng ta có duyên lại hợp tác đi.”

P/s: cá tính này, yêm thích
Chương nào cũng hơn 2k từ 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro