chương 4 Dám nói xấu lãnh đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hạch Viên sửng sốt.

Hắn là người Ám Tinh, sinh ra liền kế thừa sự kiêu ngạo của kẻ mạnh.

Tâm tình hiện tại phức tạp thế nào khỏi phải nói: Ông đây là địa chủ tôn quý chủ động hạ mình ký hợp đồng với cậu, mà chiếc chiếu chưa trải này cư nhiên dám từ chối! Cảm xúc này không phải vi diệu bình thường đâu!

Bên cạnh đồng nghiệp còn đang đợi khoai tây chiên dâng đến tận miệng, vừa thấy không đúng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Hạch Viên trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Hắn là nhân loại.”

“Nhân loại!?” Đồng nghiệp giật mình đến thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Kỳ lạ, phải biết rằng nhân loại trừ bỏ có thể gieo trồng rau dưa thì chẳng có tác dụng gì, ngay cả tính sáng tạo cũng cơ hồ không có. Nếu không cũng chẳng có chuyện tỷ lệ blogger là nhân loại chỉ chiếm 1%.”

Hiện tại thật vất vả mới có một nhân loại đạt được cơ hội này, nhưng cũng thật hiếm nha.

Đồng nghiệp cười nói: “Khi ký hợp đồng nhớ cho ta xem ảnh chụp nha.”

Thẩm Hạch Viên đem đoạn chat chuyển cho đồng nghiệp xem: “Cậu ta không muốn ký hợp đồng.”
???
Không khí vô cùng yên tĩnh.

Đồng nghiệp nhào lại như hổ đói vồ mồi, mắt trừng lớn: “Cậu ta điên rồi sao? Không ký hợp đồng?!”
Thẩm Hạch Viên mím môi: “Ánh mắt rất cao, đối với tỷ lệ phân chia lợi nhuận không hài lòng.”

Đồng nghiệp hừ nhẹ một tiếng, minh bạch: “Đây đâu chỉ cao bình thường, một nhân loại ăn bám mà cũng muốn ngang hàng cùng người Ám Tinh sao?”
Thẩm Hạch Viên có chút rối rắm.

Với tay nghề xảo diệu như vậy, hắn cảm thấy đây là hạt giống tốt. Nhưng nhân loại này ánh mắt quá cao, không khống chế tốt rất có thể sẽ thành mầm họa tương lai.

Suy nghĩ mãi, hắn gửi tin cho Giản Lạc: “Cậu cần phải suy xét thật kỹ, chúng tôi  là nơi tốt nhất có thể giúp cậu đi tới thành công dễ dàng nhất. Cậu là nhân loại, có thể đạt được cơ hội này tốt thì phải nắm lấy, không nên tự chặt đứt tiền đồ của chính mình.”
Bên kia Giản Lạc đang ở nhà làm bánh khoai tây, nhìn đến tin nhắn liền click mở, cười lạnh một tiếng, dứt khoát bỏ qua không để ý tới.

Hắn đang thiếu tiền không sai, cũng không có ý ngang tàng, chỉ là có chút hơi khó hiểu.

Em trai thò đầu qua: “Anh, thơm thật đấy.”

Giản Lạc cảm giác đã được liền đem bánh khoai tây từ nồi hấp ra tới. Mới ra khỏi nồi, bánh có màu vàng kim, bên ngoài có một lớp bọc xốp giòn, bên trong lại mềm mại. Hương thơm thoang thoảng bay lượn, lướt qua đầu mũi, ngưa ngứa, ngọt ngọt, khiến người ta chỉ muốn hít sâu một hơi, đem hương vị đặc trưng lấp đầy lá phổi, lưu luyến không thôi.

Túc Lương ở bên cạnh nói: “Tiểu Lạc, con làm thế nào có thể sáng tạo ra được? Bánh này thơm quá.”

Giản Lạc khẽ cười: “Hai người nếm thử đi.”

Hai người cầm lấy đôi đũa, từng người cắn một miếng, tuy rằng bánh khoai tây nhìn hơi lạ mắt một chút, thậm chí có nơi bị cháy, nhưng vẫn không gây trở ngại hương vị nồng đậm cùng sự mềm mại!

Giản Thăng đôi mắt tỏa sáng, vài miếng ăn xong miếng bánh.

Anh!

Ngon quá!

Giản Lạc đem bánh khoai tây trong chén mình gắp sang cho thằng bé: “Ăn đi.”

Giản Thăng kinh ngạc, tuy rằng muốn ăn, nhưng không có chạm vào: “Anh, anh ăn đi, em ăn no rồi ạ.”

Giản Lạc xua xua tay: “Anh lớn rồi, cần uống dịch dinh dưỡng, cái này liền cho em ăn.”

Vẫn còn là trẻ con, dễ dàng bị gạt: “Thật sao?”
Giản Lạc trong lòng rơi lệ, trên mặt mỉm cười: “Thật.”

Vì thế bánh khoai tây nhanh chóng phân chia xong.

Cả nhà ăn cơm xong thì đi nghỉ trưa, Giản Lạc nằm trên chiếc giường nhỏ tiếp tục lượn trên web ẩm thực.

Hắn đại khái hiểu được cơ sở của trang web này. Nhóm blogger cơ bản đều lấy sáng tạo ra món mặn làm chủ đích, ngược lại các món rau dưa lại rất thưa thớt.”

Món khoai tây chiên được đưa lên chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được 160 triệu lượt đánh giá và 500 bình luận.

Giản Lạc lướt xuống bắt đầu xem bình luận:
“Chủ lầu như thế nào lại không ký hợp đồng, tiểu yêu tinh đáng đánh này.”
“Một ngày xoát 800 lần.”

“Đã một ngày rồi, trang web từ khi nào hiệu suất lại chậm thế chứ!”
Đủ loại kiểu dáng phản hồi, hóa ra, khoai tây chiên không chỉ chinh phục dạ dày của nhân loại thế kỷ 21 mà người tinh tế cũng không chạy thoát được.

Nếu khoai tây chiên không tạo nên tiếng vang gì, Giản Lạc có khả năng phải ký cái hợp đồng hố cha đấy.

Nhưng vấn đề trước mắt xem ra, hưởng ứng này cũng không tệ lắm, như vậy, hắn có thể đánh cuộc một phen chăng?
Đang nghĩ vu vơ, thông báo lại vang lên.

Giản Lạc click mở, phát hiện không phải “ người xét duyệt” mà là một cái tên xa lạ “Giang Giang”: “Xin chào, tôi là người phụ trách mảng livestream của Tấn Giang, tôi đã thưởng thức qua món ăn mới của cậu, cảm thấy rất hứng thú. Xin hỏi cậu có nguyện ý tham gia trang web của chúng tôi?”
Sau cùng hắn còn lưu lại phương thức liên lạc.

Giản Lạc do dự một chút, thêm hắn, cơ hồ là mới thêm, đối phương liền đồng ý, lại còn rất hưng phấn: “Xin chào xin chào, cậu là Lạc Lạc phải không? Tôi là người phụ trách livestream của Tấn Giang, cậu có thể gọi là Giang Giang. Cậu có thể chưa từng nghe tới tôi, cũng chưa từng nghe tới trang web của chúng tôi, nhưng cậu yên tâm, chúng tôi…”
Kế tiếp, hắn lải nhải nửa ngày giới thiệu về trang web.

Giản Lạc nói: “Các anh có thể cho tôi đường link dẫn đến trang web để livestream không?”

Giang Giang vội nói: “Có thể, có thể.”
Ngay sau đó đường link được gửi tới ngay, Giản Lạc click mở, kết quả xoay nửa ngày mới mở ra, đập vào mắt chính là một mảnh màu xanh lục. Có thể nói là mười phần hài hòa.

Giao diện rõ ràng, vừa xem liền hiểu ngay, chính là thiếu blogger, cơ hồ có thể nói là không có.

Giang Giang đợi trong chốc lát: “Cậu có vấn đề gì không?”
“Trang web của các anh có vấn đề gì sao?” Giản Lạc thắc mắc: “Hay là do mạng của tôi lag?”
Giang Giang trầm mặc vài giây: “Thật ra do trang web của chúng tôi mới được thành lập, còn chưa thăng cấp server nữa.”

Giản Lạc tỏ vẻ hoài nghi, nhưng người này thái độ không tồi, vì thế hắn hỏi: “Phúc lợi đâu, các anh ký hợp đồng với người mới có những phúc lợi gì?”

Giang Giang hăng hái: “Đương nhiên là có, nếu cậu nguyện ý ký hợp đồng với chúng tôi, 3/7 , cậu 7 chúng tôi 3!”

Giản Lạc ánh mắt sáng lên.

Hắn lại cùng Giang Giang xác định chút thỏa thuận, vì để ngừa vạn nhất, không có ký hợp đồng dài hạn, mà là ký ba tháng một, nếu kế tiếp trang web cấp lực, hắn cũng có thể kiếm được tiền, liền tiếp tục ký hợp đồng.

Giang Giang cũng đáp ứng nhanh chóng.

Thật ra mà nói, nếu không phải xác định đây là trang web chính quy, thái độ tha thiết như vậy đủ khiến Giản Lạc hoài nghi có phải hay không là thành phần lừa đảo.

Giản Lạc: “Một khi đã như vậy, tôi đi sang bên kia rút khoai tây chiên về.”

Hắn là người nói là làm, lập tức chủ động liện hệ với Thẩm Hạch Viên: “Xin chào, tôi xác định tạm thời không ký hợp đồng bên anh, xin rút món ăn của tôi ra khỏi gian hàng.”

Thẩm Hạch Viên thấy có thông báo từ Giản Lạc, tưởng rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt, vì thế ngoài miệng treo nụ cười, cảm thấy Giản lạc vẫn còn thức thời, kết quả vừa click mở, nhìn đến đoạn nhắn, suýt chút hộc máu: “Cậu xác định?”
Giản Lạc: “Xác định.”
“Sẽ không nơi nào có lưu lượng lớn bằng trang web chúng tôi.” Thẩm Hạch Viên nhắc nhở: “Hơn nữa một khi đã đăng ký lên gian hàng tại trang web chúng tôi, có thể rút lại món ăn, nhưng không được phép đăng lên tiêu thụ ở nơi khác.”
???
Điều khoản hố cha này là sao?
Giản Lạc có chút nóng máu: “Các anh có ý tứ gì? Món ăn của tôi tại sao đến quyền tự do bán cũng không có?”
Thẩm Hạch Viên giải thích: “Trang web chúng tôi thật sự có quy định này. Xin phối hợp.”

Chúng ta trang web thật là có cái này quy định, xin lỗi thỉnh phối hợp.”

Giản Lạc đi tìm hiểu một chút, phát hiện thật đúng có điều khoản hố cha này. Trầm mặc một lúc lâu, hắn gửi tin nhắn: “Vậy các người khi rút khoai chiên ra khỏi gian hàng sẽ không tiêu thụ tiếp đúng không?”
“Cái này cậu có thể yên tâm, chúng tôi chỉ là nơi đăng ký, cũng không có quyền tiêu thụ.”

“Được.”
Giản Lạc trực tiếp đóng cửa khung thoại.

Cùng thời gian, khoai tây chiên phía dưới tài khoản của hắn bị rút khỏi gian hàng.

Quần chúng Ám Tinh đang đau khổ chờ đợi, kết quả bỗng nhiên một màu trắng trống rỗng hiện ra trước mắt, không…?
Tất cả mọi người đều há hốc mỏ:

“Là tôi hoa mắt sao?”

“A a a a ta mới ăn được một miếng.”

“Anh nói sớm một chút sẽ hạ xuống để tôi lập mấy cái acc phụ nếm mấy miếng nữa không tốt sao?”
Khắp nơi là tiếng kêu rên của giang cư mận, ngay cả trong căn cứ quân sự phó quan cũng sửng sốt, hắn không dám xác định mà làm mới trang web, choáng váng-ing.

Bí thư Kim vừa lúc đi ngang qua: “Cậu làm sao vậy?”

Phó quan bi phẫn: “Khoai tây chiên biến mất rồi!”
Bí thư Kim nhíu mày, bước nhanh tới: “Gì biến mất cơ?”

Hai người làm mới một chút giao diện, đều choáng váng, đặc biệt là bí thư Kim, càng bi phẫn không thôi:

“Tại sao chủ Blog lại có thể nói hạ là hạ được chứ! Kia Nguyên soái phải làm sao bây giờ, không hầu hạ tốt cho tổ tông ấy, tôi chẳng phải là…”
“Chẳng phải là gì?”

Một đạo thanh âm nửa lười biếng nửa hàm lực áp bách từ phía sau truyền đến.

Bí thư Kim cả người đều ngây ngẩn, nàng chậm rãi xoay người, quả nhiên thấy được nam nhân đứng cạnh cánh cửa, Lục Thời Phong cao lớn đĩnh bạt, thân mình thẳng như tùng, hắn dựa vào vách tường, quân trang màu lục đậm bao vây lấy lấy vòng eo thon chắc mà tràn ngập sức bật, ngũ quan anh tuấn lập thể, giờ phút này đôi mắt híp lại, ý cười hàm chứa sát khí.

“Nguyên, Nguyên soái.” Bí thư Kim sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, phát động trí thông minh của người Ám Tinh lên đến cực hạn: “Tôi vừa mới nói là ngài trăm công nghìn việc, như vậy tôi cũng chưa hầu hạ ngài chu đáo, tôi chẳng phải là quá vô năng sao.”

Lục Thời Phong nhướng mày: “Vậy sao?”

Bí thư Kim cười trừ.

“Cô ấy nói là ý tứ này sao?” Lục Thời Phong lại chậm rãi nhìn về phía phó quan.

Bị nam nhân liếc mắt đến cảm giác giống như là bị một mãnh thú cực kỳ hung ác áp sát, giống như có khả năng giây tiếp theo ngươi sẽ mất mạng.

Phó quan cả người cứng đờ, run run rẩy rẩy: “Là, là ý tứ này.”

Chậm rãi.

Lục Thời Phong khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Đó là loại tâm tình vui sướng khi vừa đùa bỡn con mồi, thợ săn chậm rãi nở nụ cười: “Vốn dĩ tôi lại đây là để thông báo từ hôm nay trở đi không cần đưa cơm cho tôi, dịch dinh dưỡng là được.”
Bí thư Kim cả người cứng đờ.

“Nhưng nếu các người trung thành và tận tâm như vậy, bổn soái cũng nỡ phá nát ước muốn được thể hiện của mình.” Lục Thời Phong nâng lên mí mắt: “Nói vậy bí thư Kim nhất định sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?”

“……”

Không không không phù hợp quy tắc, thần thiếp làm không được!

Bí thư Kim khóc không ra nước mắt, nhưng là nàng càng biết, nếu không quý trọng cơ hội này, lấy tính tình Nguyên soái có thù tất báo, nói không chừng sẽ thảm hại hơn!

Vì thế, bí thư Kim đành phải căng da đầu đáp lời: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”

Lục Thời Phong nhàn nhạt mà “Tốt” một tiếng, xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, toàn bộ không gian áp bách đều phảng phất biến mất, phó quan cùng bí thư Kim đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phó quan vỗ vỗ bộ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng muốn chết đây.”

Sự áp bách của giống loài cao cấp thật đáng sợ.

Bí thư Kim trừng hắn một cái: “Nếu chúng ta ngày mai không thể làm ra món ăn làm Nguyên soái vừa lòng, tin tưởng tôi, là thật sự sẽ chết.”

Phó quan mặt thoắt biến trắng.

“Kia, kia hiện tại xuất ngũ còn kịp sao?” Chỉ số thông minh của hắn hiển nhiên bắt đầu không online.

Bí thư Kim cười lạnh: “Đừng nói là xuất ngũ, trừ phi cậu có thể rời khỏi toàn tinh tế, nếu không Lục Thời Phong muốn ai chết, dễ như trở bàn tay.”

“……”

Phó quan cả người đều héo.

Bí thư Kim nghĩ tới nghĩ lui, nhìn giao diện gian hàng, hạ quyết tâm: “Ngựa chết chữa thành ngựa sống, hiện tại cũng chỉ có một biện pháp, kiểu gì cũng phải mạo hiểm thử một lần!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro