Chương 11: Sờ long giác( Sừng rồng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Lương trở về biết được chuyện thôi học thì im lặng một lúc, Giản Lạc còn cho rằng bà sẽ hoặc khóc hoặc nháo, thậm chí vạn nhất còn bắt cậu đi tìm cô giáo Vương xin lỗi.

Nhưng bà chỉ nhẹ nhàng vén sợi tóc bên thái dương: “Mẹ đi nấu cơm.”
Em trai bất an: “Mẹ….”
“Các con đều đã trưởng thành, tự có chủ ý của riêng mình.” Mẹ Túc nhẹ xoa đầu bé: “Mẹ quản không được.”
Giản Lạc có chút đau lòng, cậu rót chén nước cho bà: “Mẹ, con sẽ chuyển trường cho A Thăng, việc này người yên tâm.”
Mẹ Túc ngồi trên sô pha: “Lạc Lạc, con có biết chuyển trường khó khăn cỡ nào không?”
Giản Lạc: “Ta sẽ đi tìm việc.”
“Nhưng con vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Mẹ Túc bỗng đề cao thanh âm, rõ ràng trước đó nàng không hề rơi một giọt nước mắt, nay lại từng hàng lệ tuôn như mưa: “Con chỉ vừa tròn hai mươi thôi, còn chưa kịp trưởng thành. Đều do nhà mình nghèo, mẹ lại không có bản lĩnh mới khiến con phải gánh vác hết thảy.”
Giản Lạc vỗ về bà: “Mẹ à, con đã trưởng thành rồi. Hơn nữa ai nói mẹ không có bản lĩnh. Người hai mươi năm qua đã nuôi lớn dạy dỗ chúng con, vả lại cũng không phải A Thăng của chúng ta không được đi học , chuyện chuyển trường, con sẽ xử lý.”
Cậu nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói điềm đạm bình tĩnh cho người khác cảm giác tín nhiệm khó tả.

Túc Lương ngẩng đầu nhìn cậu, con bà mang vẻ mặt kiên định, trưởng thành vượt tuổi, mạc danh, trong lòng bà liền tự tin.

Đúng vậy, thuyền đến đầu cầu tự sẽ thẳng, cuộc sống rồi sẽ tốt lên thôi!

Hôm sau.

Giản Lạc khó có được ngày dậy sớm. Hôm nay cậu muốn đến Thiên thành.

Từ An Nhạc Viên đến bên kia phải đi bằng xe phù không , nhưng ở An Nhạc Viên một ngày chỉ có một chiếc xe phù không đến vào lúc sớm tinh mơ. Thế nên cậu mới phải chịu tội như này.

(xe phù không : Xe di chuyển trên không trung, ở đâu là một dạng tàu di chuyển trên không)

Mẹ Túc không yên tâm: “Mẹ đi con qua đó.”
Giản Lạc: “Không cần, con sẽ về sớm thôi.”
“Lại nói xạo rồi.” Mẹ Túc nhìn cậu sửa soạn xiêm áo cẩn thận trang trọng, bà nói: “Đừng nghĩ qua mắt được mẹ, kỳ thật là đi phỏng vấn đúng không?”

“…..”

Không phải thật mà….

Bất quá câu nói của mẹ Túc cũng dẫn dắt Giản Lạc, nếu cậu có thể thuận thế ở Thiên thành tìm được một công việc thì tốt rồi.Sức khỏe của nguyên chủ quả thật quá yếu ớt, có cho cậu đi lao dộng trồng trọt cũng chỉ vác thêm phiền phức chứ chẳng giúp ích được gì. Không biết ở Thiên thành có thể may mắn ở tiệm cơm kiếm một chân chạy vặt không?
Ý kiến hay.

Giản Lạc mỉm cười nói: “Con sẽ cố gắng!”
Mẹ Túc xoa nhẹ đầu cậu, một đường đưa cậu ra nhà ga. Lúc sắp khởi hành, bà quay sang ôm Giản Lạc một chút, hơi cúi đầu nhìn nốt ruồi son trên đầu vai cậu.

Giản Lạc thấy bà vẫn luôn không lên tiếng, hỏi: “Mẹ, làm sao thế?”
Mẹ Túc mỉm cười đùa: “Mẹ đang xem nốt ruồi của con có còn không hay mất rồi.”
“Từ nhỏ đã có rồi mà.” Giản Lạc không để ý, vừa vặn xe vào ga, cậu vừa đi lên vừa phất phất tay: “Mẹ về nhà đi, buổi tối con sẽ mua thịt về ăn.”
Mẹ Túc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu dời đi, trên mặt ý cười cũng ảm đạm dần.

Con trai của bà….

Trước nay đều không có nốt ruồi kia.

……

Thiên thành.

Kinh đô phát đạt nhất Ám Tinh. Nơi này là nơi hội tụ khoa học kỹ thuật tối cao, phương tiện đều chạy trên không trung, những ngôi nhà đều xây dựng trên các đảo phù không. Ở đây lộ tuyến xe chạy rất có ý tứ, tuy rằng nhìn như không có vết tích chạy trên không trung, nhưng đường khi chiếc xe đi ngang qua, dưới chân sẽ xuất hiện các vạch sáng màu bạc, chiếc xe đi qua vạch sáng không cảm thụ được áp lực liền tự động biến mất, không trung ại lần nữa khôi phục trống rỗng.

(Đảo phù không: chắc mn không lạ gì mấy cái đảo này rồi nhỉ. Chính là mấy cái đảo lơ lửng trên không trung hay xuất hiện trên phim tiên hiệp ý)

Cách đó không xa trong xe truyền đến âm thanh điện tử công cộng:
“Hôm nay thời tiết hữu tình, cấp gió 3, Đông Nam có tài, nhân duyên phía Bắc, trạng thái Dopamine đạt 66%.”

Giản Lạc vừa nghe xong, xung quang liền vang lên âm thanh trò chuyện:
“Hôm nay là thứ bảy, vừa lúc nghe quẻ bói của Đại Tư Tế.”
“Đại Tư Tế nói phía Đông Nam có tài, khẳng định không sai.”
“Phía Bắc có nhân duyên? Ông trời đùa sao, trên đấy không phải là căn cứ quân sự sao?”
Giản Lạc lắng nghe tiếng xì xào vừa nhìn ra cửa sổ, liền có thông báo:
“Tiếp theo sẽ tiến vào trạm khu thuộc quân đội, xin nhắc nhở các hành khách khi xuống xe nhớ mang theo vật phẩm tùy thân. Xin các hành khách bên trong xe chú ý ngôn hành cử chỉ. Cảm ơn!”
Xe phù không rất nhanh dừng lại, Giản Lạc xuống xe.

Căn cứ quân sự tọa lạc đơn độc trên một đảo phù không độc lập. Toàn bộ được bao phủ bởi ánh vàng rực rỡ lấp lánh như muốn chói mù mắt người nhìn. Thật không khác gì một tòa kim sơn.

“……”

Thiết kế sư thiết kế ra tòa nhà này cũng quá tình thú đi.
(Kim ốc tàng kiều ~~~)

Giản Lạc đi đến cổng lớn. Đứng trước cổng là hai binh lính thủ vệ – Ám Tinh nhân cao lớn uy mãnh: “Giấy thông hành.”
Giản Lạc vội vàng đưa mã QR bí thư Kim gửi cậu.

Binh lính gật đầu: “Xin chờ một lát.”
Không bao lâu bí thư Kim từ bên trong nhanh chóng đi tới. Cô lớn lên xinh đẹp, trời sinh khiến người khác ngước nhìn.

Giản Lạc mỉm cười: “Cô so với tưởng tượng của tôi còn xinh đẹp hơn nhiều.”
Bí thư Kim tâm tình cực kỳ vui sướng: “Thật vậy chăng? Cậu cũng không giống trong tưởng tượng của tôi, còn quá trẻ.”
Giản Lạc nói: “Thật ra vẻ ngoài của tôi hơi trẻ con một chút. Nhưng tôi đã thành niên rồi.”
“Vậy cũng còn rất nhỏ.” Bí thư Kim mỉm cười: “Binh lính của chúng tôi nhỏ nhất cũng sáu mươi tuổi rồi.”
Giản Lạc sửng sốt: “Thật vậy chăng?”

Bí thư Kim cho rằng cậu không biết, liền giải thích: “Cũng không lớn đâu, Nguyên soái của chúng ta đó, còn hơn 700 tuổi kìa.”
“……”

Mẹ nó.

Giản Lạc trong lòng thầm phác họa ra hình ảnh cụ già tóc bạc trắng tay chống quải trượng từng bước đi đường. Không thể tưởng được Nguyên soái Lục Thời Phong trong lời đồn lại lớn tuổi vậy. Cậu cùng bí thư Kim ngoài ý muốn tính cách hợp nhau, vừa vào phòng hội nghị vừa nói chuyện, nhanh chóng đạt thành nhất trí.

Nhân cơ hội, Giản Lạc ngỏ ý: “Ngại quá, có một chuyện em có thể hỏi chị không?”
Bí thư Kim tay ôm hợp đồng, con tim bay bổng, ra tay hào phóng: “Em cứ hỏi đi?”
“Kỳ thật em cũng vừa tốt nghiệp chưa bao lâu.” Giản Lạc nói: “Em muốn tìm việc, cho nên muốn hỏi tại đây có khách sạn hoặc nhà hàng đang tuyển người không?”
Kỳ thật lời này nói ra có chút mạo muội.

Giản Lạc nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Đương nhiên, em cũng chỉ hỏi một chút thôi, chị không cần để trong lòng.”
Bí thư Kim trong lòng hiểu rõ, cô nói: “Em đối với công việc có yêu cầu gì không?”
Giản Lạc lắc lắc đầu: “Chỉ cần giao thông thuận tiện về nhà thôi.”
Bí thư Kim cảm thấy đứa nhỏ này thật chân thành, chợt nhớ tới Nguyên soái nhắc tới chuyện Dopamine, dứt khoát nói: “Vậy em nguyện ý đến quân đội làm việc không?”

Giản Lạc sửng sốt: “Gì ạ?”

Bí thư Kim dẫn cậu ra ngoài. Quân đội tuy bề ngoài nhìn ánh vàng rực rỡ, nhưng bên trong phong cách tràng hoàng lại nội liễm xa hoa, cô vừa đi vừa giới thiệu: “Nhà ăn của bọn chị vẫn luôn khuyết thiếu một đầu bếp am hiểu vè rau dưa. Nếu em nguyện ý, có thể đến đây làm việc.”
Giản Lạc ngay từ đầu muốn tìm một địa phương bình thường một chút, chờ em trai tốt nghiệp liền từ chức. Nhưng nếu tới quân đội, hết thảy đều không dễ tính như thế. Điểm này cậu không ngốc.

Nghĩ đến đây, cậu nói: “Cảm ơn chị đã xem trọng, nhưng em…”
Bí thư Kim vội vàng nói: “Em yên tâm, em ở đây không cần làm đồ ăn cho toàn quân. Chỉ là tiếp tục làm cơm theo yêu cầu thôi. Một ngày chỉ cần hai bữa là được. Chị biết em đang làm bác chủ ẩm thực đúng không? Ở nhà thiết bị livestream cùng nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị khá bất tiện đi? Đến đây em có thể sử dụng thiết bị của quân đội. Miễn phí toàn bộ cho em.”
Giản Lạc: “Này….”

Bí thư Kim mỉm cười: “Một tháng lương mười vạn, cuối tuần hai ngày nghỉ, bao xe đưa đón.”
Giản Lạc: “Có thể làm việc tại đây là vinh dự của em.”
Đây chẳng phải câu “nhiều tiền, ít việc, gần nhà” sao.

Bí thư Kim đại hỉ: “Giờ chị sẽ đưa em tham quan phòng bếp. Còn các địa phương khác, tan tầm sẽ tham quan tiếp.”
Giản Lạc gật đầu: “Vâng.”
Bí thư Kim thập phần cao hứng, phải biết Nguyên soái mấy ngày nay đều không ăn cơm, gián tiếp khiến cho lượng công việc đè lên vai cô ngày càng lớn. Cho nên Giản Lạc chính là linh vật của cô a. Lần sau Nguyên soái mà phát hỏa chỉ cần để cho linh vật tùy tiện nấu một bữa cơm, chẳng phải mọi việc đều dễ dàng thông qua sao? Há há há.

Đừng nói mười vạn, có thể làm vị Diêm Vương kia cao hứng, một trăm vạn đều chỉ là chút lòng thành thôi!
“Leng keng”
Cửa mở.

Hai người từ bên trong vọt ra, lọt vào tầm mắt chính là hậu viên. Nơi này hoa tươi cỏ tốt, ở không trung còn có không ít phi long bay lượn, phi long giương cánh, dáng người khổng lồ. Dù xuyên tới một thời gian, nhưng chứng kiến cảnh loài sinh vật trong truyền thuyết sống sờ sờ bay lượn trước mặt, nhân tâm cũng phút chốc nhảy bắn.

Giản Lạc giật mình: “Long?”
Bí thư Kim gật gật đầu: “Đây là chiến long, giống như tên, có thể chiến đấu. Nhưng ngày thường nếu không có việc gì chúng thường ở chỗ này nghỉ ngơi.”
Đứa nhà quê lần đầu lên phố cảm khải: “Thật ngầu!”
Bí thư Kim thấy cậu thích như vậy liền dứt khoát nói: “Em muốn cưỡi không, có thể thử.”
Ngự long!
Quá ngầu đi!
Giản Lạc tràn đầy hưng phấn, cậu vốn tinh nghịch thích vui đùa, nhưng vẫn có điểm sợ: “Có thể chứ? Em hơi sợ.”
Bí thư Kim nói: “Chiến long ở đây đều đã được huấn luyện kỹ càng. Tuy rằng Long tộc kiêu ngạo, nhưng chiến long nơi này đều rất dịu ngoan, sẽ không công kích người. Yên tâm đi!”

Đương nhiên dịu ngoan. Có Long Vương ở chỗ này, chắt rồng nào dám gây sự.

Giản Lạc cười: “Được, em muốn thử một chút.”
Vì thế bí thư Kim liền chọn một phi long nhỏ tới. Phi long nhỏ này cả ngoài bao phủ sắc vàng kim, dưới ánh nắng tỏa lấp lánh rực rỡ, vảy đều nhuốm quang mang lộng lẫy, đôi mắt màu thạch hồng khẽ liếc nhẹ cũng đủ làm tim loạn nhịp.

Giản Lạc thật cẩn thận sờ vảy: “Thật xinh đẹp!”

Tiểu phi long như nghe hiểu mà ngưỡng đầu kiêu ngạo, đại khái ý tứ nhân loại cũng có chút phẩm vị.

Vì thế Giản Lạc cùng tiểu phi long thoáng chốc đạt thành tình hữu nghị ngắn ngủi, thật cẩn thận cưỡi lên lưng. Vốn muốn quay đầu hỏi Ngải Kim có đai an toàn gì đó hay không, kết quả kim long bỗng kích động cất cánh bay lên. Nguyên bản đang lười biếng ngồi trên lưng rồng, Giản Lạc lập tức choáng váng, theo bản năng bắt lấy đồ vật xung quanh, lung tung lại vớ phải sừng rồng: “Chậm một chút…”
Kim long vặn vẹo, có điểm sinh khí, nhân loại ngu ngốc dám sờ cặp sừng cao quý của nó. Hừ

Giản Lạc mới vừa thích ứng một chút tốc độ gió, mới ngẩng đầu, kết quả kim long giống như trả thù mà bỗng ở không trung xoay tròn 360 độ. Cậu không kịp phòng ngừa liền nhẹ buông tay, thế giới trong mắt phảng phất quay cuồng, cả người từ trong không trung rơi thẳng xuống.

Chung quanh cảnh sắc cấp tốc biến ảo, cậu ở không trung diễn cảnh rơi tự do, Giản Lạc trực tiếp choáng váng, kêu rên ra tiếng: “Cứu mạng!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro