Chương 2: Vạn rắn chôn chung - 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây tôi rất kính sợ ma quỷ và thần linh, nhưng tôi không có nhiều niềm tin vào họ.

Nhưng gần đây xảy ra hàng loạt chuyện kỳ lạ khiến tôi không tin tâm linh không được.

Anh cả đang dang rộng hai chân cọ xát vào đá, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy sẽ biến thành chị lớn mất!

Tôi mở miệng thở ra, sau đó mím môi.

Lúc này tay người đàn ông che miệng tôi cứng đờ, hơi thở bên tai cũng trở nên nặng nề hơn.

1

Nhưng tôi không có thời gian tự hỏi tại sao anh ta lại thay đổi như vậy, tôi nắm chặt tay anh ta, chậm rãi lùi lại.

Đến khi lùi đến bờ sông, tôi mới nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi anh có thể nói chuyện được chưa.

Anh lập tức buông tay, rụt tay vào ống tay áo rộng thùng thình: "Em muốn cứu họ?"

"Được sao?" Tôi trông mong nhìn anh, vội lấy sợi dây chuyền xương đuôi rắn trên cổ ra, "Anh là linh hồn trong đây đúng không? Anh là thần thiên hay xà tiên? Anh muốn tôi làm gì cũng được, sau này ngày nào tôi cũng thờ cúng anh, lập bài vị cho anh được không?"

Anh đưa tay xoa xoa sợi dây chuyền, ánh mắt sầu cảm: "Em cầm thứ này ấn vào trán họ, gọi to tên họ là được. Nhưng em phải hiểu là có một số thứ khi tiếp xúc với người lạ sẽ không an toàn nữa."

Xương đuôi rắn này nóng lên một cách bất thường khi xảy ra chuyện lạ, tôi đã thử rất nhiều lần, chắc chắn có tác dụng.

Tôi nóng lòng đi cứu người, không nghe rõ câu sau người đàn nói.

Tôi cảm ơn anh rồi chạy đến bên đá nhân duyên.

Tôi vừa chạy đến, bố mẹ đang ngồi vây quanh tảng đá lập tức quay sang nhìn tôi. Cả hai chồng tay lên nhau xếp thành hình kiệu, từng bước đi tới.

Mẹ tôi vẫn cười toe toét: "Gả cho thần đá, trăm tội tiêu tan, có con cháu nối dõi. Giang Vũ, gả cho thần đá đi!"

Tôi quay đầu, người đàn ông kia đứng bên đường nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt lộ sự bất lực.

Không biết vì sao nhìn thấy anh, tôi bình tĩnh trở lại.

Tôi hít sâu một hơi, không sợ nữa, đi thẳng về phía trước.

Đến gần bố mẹ, tôi cầm xương đuôi rắn trên sợi dây chuyền chạm mạnh vào trán họ một cái.

Khoảnh khắc đó, tôi nghe có tiếng "két" vang lên.

Giây sau, chị lớn đang dựa vào Dương Nguyên Thạch đột nhiên kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, miệng phát ra giọng bán nam bán nữ: "Liễu Tu Trạc, cậu và Giang Vũ đều sẽ là của ta, ha ha..."

Sau đó cơ thể chị lớn mềm mại như rắn trượt xuống khỏi Dương Nguyên Thạch, áo tang bị xé rách, lồng ngực bầm tím đẫm máu.

Nhưng chị lớn không hề thấy đau đớn. Chị ấy lắc vai, khom eo, di chuyển về phía tôi như không xương rồi lè lưỡi, hai tay kéo áo tang ra, vuốt ve vết máu rỉ ra từ vết xước trước ngực rồi đưa lên chạm vào môi: "Giang Vũ... Đến đây... Chúng ta cùng đi thôi..."

Giọng chị ấy như đang khóc, ánh mắt quyến rũ câu hồn, đôi môi nhuốm máu, làn da ửng hồng, giọng nói bán nam bán nữ ma mị như yêu tinh bước ra từ trong tranh.

Tôi sợ quá, vội rút xương đuôi rắn gắn trên trán bố, định ấn vào người chị ấy.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng ở phía xa khịt mũi vung tay.

"Liễu Tu Trạc!" Chị họ bị một sức lực vô hình đánh bay, không cam lòng kêu lên, sau đó đập vào đá ngất đi.

Liễu Tú Trạc?

Là tên của người đàn ông kia à?

Anh ta biết thứ bám vào chị họ sao?

Tôi quay đầu nhưng Liễu Tu Trạc đã biến mất?

Tôi không khỏi bất an, vội nhìn sang bố.

Ông ấy đã dần tỉnh lại, đang lắc cổ tay mẹ tôi: "Giang Vũ, mẹ con bị sao vậy? Trời đang tối bố mẹ ra đây làm gì?"

"Bố mẹ đều bị khống chế!" Tôi ấn xương đuôi rắn lên trán mẹ.

Mẹ kêu lên một tiếng rồi giật mình bừng tỉnh.

Hai người họ muốn hỏi thăm tôi, tôi vội chỉ về phía những người khác ở bên đá nhân duyên: "Cứu người trước đã!"

Không ai dám trì hoãn nữa, họ giúp tôi giữ người, tôi cầm xương đuôi rắn ấn lên trán.

Càng ngày càng nhiều người tỉnh lại, sự việc càng dễ giải quyết.

Đến khi anh cả được anh hai và anh ba kéo xuống, bụng và trong đùi anh ấy toàn là máu.

Tôi ấn xương rắn lên, anh cả phát ra tiếng "rít", sau đó là gào to như tiếng giết heo.

Anh hai vội gọi xe cứu thương.

Đạo sĩ Hồ cũng nhận được điện thoại chạy tới, thấy cảnh này, ông ta cũng hoảng sợ, bảo mọi người tự kiểm tra xem có chỗ nào bị thương nghiêm trọng không.

"Ông mau nghĩ cách cầm máu cho nó đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất!" Thím cả tóm lấy đạo sĩ Hồ, chỉ anh cả, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bộ phận giữa hai chân anh cả đã bị bào mòn chỉ còn lại một chút, cho dù có đưa đến bệnh viện cũng không cứu được.

Đạo sĩ Hồ nhíu mày, trầm giọng: "Đưa đến bệnh viện trước."

Mặt thím cả xanh mét, bỗng quay sang nhìn tôi: "Giang Vũ, mặt dây chuyền trên cổ mày khi nãy ở đâu? Không phải nó là bùa hộ mệnh sao? Anh họ mày sắp chết rồi, mày cho nó mượn mấy ngày đi! Mau đưa cho tao, nhanh lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro