Chương 6: Rắn ẩn nấp trong thi thể - 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chứng kiến cảnh chị lớn ôm Dương Nguyên Thạch liên tục đẻ ra trứng đá, tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi đến ngơ ngác.

Ngay cả đạo sĩ Hồ cũng không dám bước lên phía trước mà quay đầu nhìn tôi.

Tôi bị anh ba kéo lùi lại cũng không biết phải làm gì.

Đối diện với ánh mắt của đạo sĩ Hồ, tôi vội lãng tránh.

Tên đạo sĩ này chắc lại muốn lấy xương đuôi rắn của tôi đây mà.

1

Mọi người ở bên lều trại đều chạy tới xem chuyện lạ.

Nhìn chị họ ngồi xổm dang rộng hai chân ôm Dương Nguyên Thạch, nghẹn ngào kêu lên, từng quả trứng đá lần lượt được đẻ ra, có người thậm chí còn lấy di động ra để quay lại.

Vợ chồng bác hai hoảng loạn không biết phải làm sao.

Mợ cả thì hả hê: "Trời ạ, Giang Tuệ cũng gả cho thần đá rồi nên sinh ra toàn trứng đá. Mấy người không cho Giang Viện nhà chúng tôi chôn dưới đá thần là vì muốn Giang Tuệ chôn thay đúng không?"

Bác hai tức giận trừng mắt nhìn bà ta nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Tôi phớt lờ thái độ kỳ lạ của mợ cả, vội gọi bác hai: "Kéo chị ấy về trước đã."

 Là người đầu tiên hoàn hồn, anh cả nhặt áo lông tôi rơi dưới đất của tôi, ra hiệu bằng mắt với anh hai và anh ba rồi đi về phía chị lớn.

Lúc này chị lớn đã đẻ gần chục quả trứng đá màu xám trắng.

Chúng ngâm mình trong máu tươi và nền tuyết trắng nhìn như trứng rắn mới sinh.

Thấy nhóm anh cả đến gần, chị ta vẫn tiếp tục cọ mặt vào đá, trên môi nở nụ cười mãn nguyện giống như biểu cảm của những người lần đầu làm mẹ trên TV.

Chị ta còn thì thầm vào thân đá.

Anh cả cầm áo khoác không phủ lên phần dưới chị lớn mà trực tiếp trùm đầu chị ta.

Nhân lúc chị họ chưa phản kháng, anh cả hét vào mặt anh hai và anh ba: "Giữ nó lại."

Cả hai một trái một phải giữ tay chị họ, kéo chị ta đi mặc chị ta la hét.

Còn anh cả thì cầm tay áo lông quấn quanh cổ chị ta. Sau khi trói chặt, anh ta cởi áo khoác của mình quấn quanh eo chị họ rồi trói chặt chân.

"Giang Tuấn Thần, trông chừng nó giúp anh. Bác hai, chúng ta về trước đã."

Bão tuyết gây tắc đường, không thể đưa chị họ đến bệnh viện, hơn nữa với tình trạng này có đưa chị ta đến bệnh viện cũng vô ích.

Lúc này vợ chồng bác hai mới sực tỉnh.

Sau khi họ cãi vã bỏ đi, những người vây xem mới hào hứng đến bên Dương Nguyên Thạch xem số trứng đá chị họ mới đẻ cùng quả trứng gà bị sấm sét đánh. Có người chỉ trỏ thảo luận, chụp ảnh quay phim.

Mợ cả liếc xéo tôi rồi quay sang nói với đạo sĩ Hồ: "Ba đứa cháu gái nhà họ Giang, Giang Viện nhà tôi số khổ, chết rồi. Con nhà chú hai thì giúp thần đá sinh trứng đá. Nếu Giang Vũ không gả đi, tôi sợ là lại xảy ra chuyện."

Tôi khịt mũi, định đáp trả thì bên kia sông có rất nhiều người tới, chắc là để xem chuyện lạ.

Tôi nói với đạo sĩ Hồ: "Không thể chôn em ba ở đây, đá nhân duyên này rất tà đạo."

Khi nãy ngay cả bác hai cũng không dám đối chọi với bác cả, tôi chỉ có thể nhờ đạo sĩ Hồ nghĩ cách chôn trứng.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi không tin đạo sĩ Hồ không cảm nhận được tà khí của tà thạch.

"Tôi biết." Đạo sĩ Hồ thở dài, quay đầu nhìn tôi, "Nhưng cô không phát hiện việc này có liên quan đến cô sao?"

Sao lại liên quan đến tôi?

"Người thần đá muốn tìm là cô nhưng vì không tiếp cận được cô nên ngài ấy không thể làm vậy, thế nên mới ra tay với người bên cạnh cô, dùng họ làm mồi nhử để buộc cô vào khuôn khổ." Đạo sĩ Hồ nhìn về phía cổ tôi.

Tôi lập tức nâng cao cảnh giác.

Đạo sĩ Hồ thấy thế thì ho một tiếng: "Ở bờ sông gió lớn, cô cởi áo lông mà không thấy lạnh à?"

Nghe ông ta nói vậy, tôi mới phát hiện mình không hề thấy lạnh, thậm chí còn thấy rất ấm.

Đạo sĩ Hồ cười khổ: "Giang Vũ, việc lạ xảy ra với nhà bác cả và bác hai của cô quả thật là do họ tự chuốc lấy. Lòng có tà niệm, tai họa ập tới. Nhưng việc này vẫn có liên quan đến cô, nếu được, mong cô mời đại tiên đứng sau ra tay đúng lúc, cứu giúp mọi người."

Ông ta nhìn thấy Liễu Tu Trạc ở cạnh tôi sao?

Tôi nghiêng đầu, quả nhiên có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát quen thuộc ở bên.

Tôi không phải thánh mẫu, nếu đạo sĩ Hồ đã nói việc lạ do nhà bác cả và bác hai tự chuốc lấy, bọn họ còn luôn nhắm vào tôi, dựa vào đâu tôi phải lo cho họ?

Tôi cười khẩy: "Dù tôi có lòng mời đại tiên hỗ trợ, nhưng chính đạo trưởng cũng nói lòng họ có tà niệm, chỉ khi họ buông bỏ tà niệm, thừa nhận việc mình đã làm thì chúng ta mới biết có giúp được không đúng không? Vả lại sao đạo trưởng khăng khăng việc này có liên quan đến tôi? Tôi có xương rắn hộ mệnh nhưng bố tôi vẫn gặp tai ương. Mọi người đều là người bị hại nhưng chỉ vì tôi có bùa hộ mệnh nên tôi biến thành kẻ hại mọi người sao?"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro