Chương 5: 🏘️🤰Em bé bị bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Trúc Dật nhìn về phía đám màu đen cách Lam Trù không đến 3 mét: "Đó là cái gì?"

Khi nói chuyện, Lam Trù đã chạy đến bên cạnh cậu: "Đợi chút rồi nói, đi trước đến nơi an toàn đã."

Hai người không hẹn mà cùng chạy về hướng cửa đại sảnh của trung tâm hoạt động, nhưng cánh cửa lớn phai màu đã đóng chặt.

"Chết tiệt, cậu khóa à?" Lam Trù chửi thề, tiếp tục chạy trốn.

"Không phải ta." Trúc Dật vừa chạy vừa thở hổn hển, gió lạnh rót vào dạ dày khiến cậu đau thấu xương.

Thể lực của thân thể này rõ ràng kém hơn người thường, chỉ mới chạy một đoạn ngắn mà chân đã nặng trĩu như có hai bao cái bị trói lên chân.

Hai người như con ruồi không đầu chạy loạn trong thôn, mỗi gian nhà đều khóa kín cửa, từ cửa sổ nhìn vào chỉ thấy không gian tối đen như mực, như thể cư dân nơi đây chưa từng tồn tại.

Âm thanh sột soạt ngày càng vang, những sinh vật màu đen kia không ngừng phát ra tiếng động làm người sởn tóc gáy.

"Đáng chết, đều tại cậu mà tôi bỏ lỡ giờ cấm đi lại vào ban đêm." Lam Trù vừa thở dốc vừa nói.

Trúc Dật không nói gì bởi vì thể lực của cậu sắp không chống đỡ nổi việc chạy trốn, trái tim thậm chí cậu đập loạn xạ.

Lam Trù nghĩ Trúc Dật đuối lý, hừ lạnh đang định trào phúng thì Trúc Dật đột nhiên rẽ vào một con hẻm.

Con đường giữa hai vách núi ngày càng hẹp, con đường thẳng tắp, có thể nhìn thấy đoạn cuối.

Đằng trước là một vách núi phủ đầy cây xanh.

Đây là đường cụt.

"Cậu đi đâu đấy?" Lam Trù hỏi.

Trúc Dật chuyên chú mà chạy, không để ý đến cậu ta.

"Bên kia không có đường, cậu điên à." Lam Trù nôn nóng nói.

Cậu ta có thể bỏ Trúc Dật mà chạy theo con đường lớn, nhưng Lam Trù không hiểu sao vẫn đuổi theo Trúc Dật.

Như bị trúng tà, Lam Trù cũng không biết tại sao lại tin tưởng người không đáng tin cậu này.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng dù Trúc Dật không nói lời nào, bản thân cậu vẫn có năng lực kiến người tin tưởng.

Quái vật phía sau càng ngày càng gần, trừ bỏ thanh âm cọ xát trên mặt đất, Lam Trù còn nghe thấy âm thanh nhỏ vụn.

Là thanh âm phát ra khi hàm răng chạm vào nhau.

Là đám quái vật đang nghiến răng ken két.

Càng đến cuối đường, con đường càng trở nên hẹp hơn, dần dần không chứa được đám quái vật kia.

Lam Trù bớt thời gian quay đầu nhìn một cái, lập tức cảm thấy nổi da gà.

Những con quái vật nhỏ để bò bằng tứ chí vặn vẹo như động vật, trừ bỏ mặt đường, hai bên vách núi cũng có đầy thân ảnh của đám quái vật kia.

"Chết tiệt." Lam Trù không nhịn được mà mắng một câu.

Đúng lúc này, cả người Trúc Dật chạy sau cậu ta hai bước đột ngột bay ra ngoài.

Hóa ra là ở giữa đường có một thân cây khô, Trúc Dật chạy trốn quá gấp, không dừng lại kịp nên bị vướng ngã.

Bọn quái vật màu đen phát ra tiếng kêu trói tai, giống tiếng trẻ con khóc nỉ non. Chúng hình như rất hưng phấn, gấp không chờ nổi mà nhào lại đây muốn cắn nuốt Trúc Dật.

"Mặc kệ, cứu cậu ta cũng thì mình sẽ phải bồi mạng mình vào." Lam Trù nghĩ thầm, chạy lên vài bước.

Nhưng đột nhiên cậu ta phanh gấp một cái, xoay người, thở phì phì bĩu môi, khuôn mặt non nớt hờn dỗi như một bánh bao ướt.

Cậu ta quay lại, nâng Trúc Dật dậy, thô lỗ ném người lên lưng.

Cũng không nặng như dự đoán, Trúc Dật nhẹ ngoài ý muốn.

Nhẹ như một mảnh giấy.

Lam Trù không có thời gian để kinh ngạc nam nhân vì sao có thể nhẹ như vậy, bởi lũ quái vật kia sắp đuổi kịp rồi.

Vách núi chặn trước mắt, bên cạnh không có đường nào khác.

"Quả nhiên, phán đoán của tôi không sai, nơi này không có lối thoát." Lam Trù thầm thở dài.

Từ trước đến nay, cậu ta luôn coi trọng suy nghĩ của mình, không ngờ hôm nay lại thất bại vì một người chỉ mới gặp một lần.

Có lẽ đây là mệnh số.

Chỉ tiếc là cậu còn có việc chưa hoàn thành.

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Trúc Dật.

"Bên trái, đẩy đám dây thường xuân trên cây đào kia ra."

Lam Trù không rảnh dò hỏi, phản xạ có điều kiện mà đẩy đám dây thường xuân rậm rạp ra.

Sau đám dây là một đường hầm rộng đến mức ba người chui vô được.

Lam Trù lập tức lao vào, những con quái vật đen đang dồn dập đuổi theo họ lại dừng lại ở cửa đường hầm, tỏ vẻ rất kiêng dè đồ trong đó.

Cuối cùng, hai người cũng có thể nghỉ ngơi, người xem lo lắng đề phòng cũng thở phào. Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đạt tới 450 người, chỉ còn 50 người nữa là hoàn thành nhiệm vụ.

--- "Trời đất, vừa nãy tôi sợ đến mức moi hỏng hai đôi giày, quá nguy hiểm."

--- "Khi họ vào hẻm núi, tôi sợ đến mức suýt đóng màn hình."

--- "Chủ bá quá mạo hiểm, lỡ đâu đằng đó không có đường thì sao."

--- "Ngầu thật, tôi học không được."

Trong hang động, Lam Trù đặt Trúc Dật xuống, hai người đều thở hổn hển.

Cách họ 5 mét, đám quái vật chen chúc nhau, đôi mắt trắng xóa của chúng tràn đầy đầy oán hận nhìn chằm chằm hai người.

Chúng không dám tiến vào, nhưng cũng không buông tha hai người.

Như những thợ săn thỏ chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Ô ---

Là tiếng gió thổi qua đường hầm, sau khi bị biến đổi bởi đường hầm, nó nghe quỷ dị khiếp người.

Lam Trù quay lại nhìn thoáng qua bóng tối phía sau.

Cả lũ quái vật cũng không dám vào, nơi đó hẳn có thứ gì đó rất khủng khiếp.

Nhưng họ chỉ có một con đường duy nhất.

Lam Trù cười khổ nhìn Trúc Dật: "Sao cậu biết đám quái vật kia không dám vào?"

Trúc Dật đang thò người ra nghiên cứu đám quái vật ngoài cửa hầm, nghe vậy thì trả lời: "Ta không biết, ta đoán."

"?" Lam Trù kinh hoàng, "Cậu đoán thế nào?"

Trúc Dật bình tĩnh trả lời: "Chúng nó trông rất giống túi rác, đường hầm này có lẽ là nơi xử lý rác của thôn."'

Lam Trù: "Túi rác?????"

Trúc Dật lấy ra cuốn sách《 Chăm sóc heo mẹ sau khi sinh 》, bên trong có kẹp một tờ giấy nháp bị gấp lại, trên đó có tên của Tôn Đại Trụ bị khoanh vòng, bên cạnh viết "Lần đầu tiên xử lý rác rưởi". Mặt sau của tờ giấy là bản đồ giản lược của thôn.

Bên cạnh chữ nhà máy xử lý rác rưởi còn có hai chữ "bảo mật".

"Ta chỉ tình cờ thấy bản đồ này." Trúc Dật nói, "Nếu đám túi rác kia đuổi theo không buông, ta sẽ chôn chúng ngay tại chỗ."

Lam Trù nhìn về phía cửa hầm, nơi đám túi rác với diện mạo khủng bố kia đang đứng: "Nào có dễ dàng như cậu nói......"

Nói xong, cậu ta đột nhiên nhớ ra: "Tôi từng gặp qua Tôn Đại Trụ."

Trúc Dật: "Nga?"

"Cậu cũng gặp rồi, cậu quên à?" Lam Trù nói, "Khi chúng ta mới bắt đầu phát sóng trực tiếp là giữa trưa, trong thôn có rất nhiều nam nhân ra đón chúng ta, trong đó có Tôn Đại Trụ."

Ánh mắt Trúc Dật dừng ở trên trang sách.

Quyển sách này rơi xuống từ Quyên Tử, hiện tại người nắm giữ quyển sách này còn sống, xem ra để hoàn thành nhiệm vụ của Quyên Tử thì cậu có thể rat ay từ Tôn Đại Trụ.

Nhưng hiện tại họ bị kẹt trong đường hầm. tiến lùi đều không được, quá sớm để nghĩ tới điều đó.

Trúc Dật cất sách, ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận một con quái vật màu đen. Nương theo ánh trăng, cậu nheo mắt lại nhìn kỹ.

Quái vật đó vốn giương nanh múa vuốt gắt gao nhìn chằm chằm Trúc Dật, hận không thể xé xác cậu.

Nhưng khi Trúc Dật kéo mắt kính xuống một nửa, quái vật kia lập tức khép mắt, đồng tử trắng xóa bị mí mắt cháy đen che lại, biến thành một khối đen thuần.

Trúc Dật đeo kính lại: "Chúng đều là những đứa trẻ bị đốt cháy."

"Tất cả đều từ giếng chui ra." Lam Trù nghe vậy, lộ vẻ không đành lòng, "Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Cậu ta nói nửa ngày rồi mà không thấy Trúc Dật đáp lại, liền khó chịu lẩm bẩm: "Cậu không có gì muốn nói sao? Không có lòng đồng cảm --- cậu làm sao vậy?"

Lam Trù ngừng nói, Trúc Dật đang dựa vào tường, ôm đầu có vẻ rất thống khổ.

"Không sao chứ?" Lam Trù vội hỏi.

Trúc Dật cúi đầu không trả lời, nhíu mày.

"Tôi chỉ nói một câu thôi, không cần làm quá mức như vậy." Lam Trù ngoài miệng chửi bậy, nhưng giọng lại lộ vẻ lo lắng.

Trúc Dật vẫn không phản ứng, thậm chí cả người trượt xuống theo tường, ngồi xổm trên mặt đất.

"Khán giả đang xem đấy, nể mặt mũi tôi chút đi." Lam Trù bắt đầu lo lắng.

Cậu ta duỗi tay đẩy vai Trúc Dật, cảm giác rõ ràng sự run rẩy của đối phương.

"Trúc Dật ——"

Lam Trù còn chưa kịp nói hết, Trúc Dật đã ngẩng đầu lên.

Đôi mắt bị thấu kính ngăn trở, không nhìn ra được cảm xúc, nhưng Trúc Dật như bị đông cứng, môi và cằm run rẩy không ngừng.

Mái tóc ban đầu được vén qua tai giờ lại rũ xuống che gương mặt, khiến cậu trông u ám và nội hướng.

"Cậu là ai..." Trúc Dật run rẩy hỏi, "Tại sao tôi lại ở đây?"

"Đừng đùa, chuyện này không buồn cười đâu." Biểu tình Lam Trù càng trở nên nghiêm túc nói.

"Cậu cùng nhóm với Tiêu Chấp Trướng sao?" Trúc Dật khẩn cầu nói, "Cầu cậu buông tha tôi, tôi không dám nữa."

"Trúc Dật... Cậu làm sao vậy..."

Lam Trù bối rối.

Sự sợ hãi của Trúc Dật không giống như là đang giả vờ.

Lam Trù nhớ lại lần trước gặp Trúc Dật ở phòng tạp vật, cậu ta đã nhắc tới Tiêu Chấp Trướng. Lúc đó, Trúc Dật phản ứng rất tự nhiên, như thể Tiêu Chấp Trướng chỉ là một người xa lạ.

Đâu có run bần bật như bây giờ đâu.

"Chẳng lẽ là tinh thần phân liệt?" Lam Trù nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu.

Trúc Dật thấy Lam Trù không làm gì mình, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở đám trẻ con ở cửa.

Trúc Dật thét chói tai: "A!"

Quái vật trẻ con cũng thét chói tai: "A!"

Lam Trù: "..."

Trúc Dật không còn rảnh đề phòng Lam Trù, đối với môi trường lạ lẫm, cậu ta như người chết đuối mà bám vào cánh tay Lam Trù.

Trúc Dật khóc nức nở: "Ô ô ô thật đáng sợ..."

Lam Trù: "..."

Lam Trù không biết khi nào Trúc Dật mới phân liệt lại, nhưng ngồi mãi ở đây không phải là cách.

Trước khi trở thành chủ bá, cậu ta đã xem nhiều chủ bá phát sóng trực tiếp một cách tiêu cực (trốn tránh), hậu quả đều rất thảm khốc.

Đặc biệt là ở điểm mấu chốt của cốt truyện, dù họ không làm gì, cốt truyện vẫn sẽ tự diễn ra.

Một ngôi làng đơn sơ thế này làm sao có thể có nhà máy xử lý rác thải? Điều này chắc chắn là điểm mấu chốt của cốt truyện.

Nếu bị coi là phát sóng trực tiếp tiêu cực, chủ động biến thành bị động, họ sẽ càng thêm chật vật.

Lam Trù đứng lên, Trúc Dật tưởng cậu ta muốn bỏ mình, vội vàng nhìn cậu ta với ánh mắt đáng thương như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.

Thật thảm.

Lam Trù nhớ lại những hành vi khiến cậu ngứa răng của Trúc Dật trước đây.

Sự tương phản quá lớn, khó chấp nhận nổi.

"Cậu muốn đi đâu?" Trúc Dật nhút nhát hỏi.

"..." Lam Trù trầm mặc một lúc, "Vào trong đường hầm."

"Thế còn tôi?"

"Cậu cứ chờ ở đây." Lam Trù nói.

Trúc Dật nghe vậy, liếc nhìn đám trẻ con bị thiêu cháy ở cửa.

Quái vật trẻ con: "A a a!"

Trúc Dật: "Ô ô ô tôi sợ, tôi muốn đi cùng cậu."

Lam Trù: "Không được!"

Năm phút sau, trong đường hầm tối tăng vang lên tiếng bước chân của hai người.

Trúc Dật nắm chặt vạt áo của Lam Trù, run rẩy đi theo sau cậu ta.

Lam Trù mở đường phía trước.

Cậu ta vẫn không thể từ chối lời thỉnh cầu của Trúc Dật.

Dù cậu phân liệt tâm thần, cậu ấy vẫn là người không biết xấu hổ nhất!

Đúng lúc đó, đường hầm tối tăm tối đột nhiên bừng sáng.

Hai cái đèn công nghiệp phát sáng, chiếu rọi đường hầm sáng như ban ngày.

Trước mặt họ là một cầu thang dài dẫn lên cao.

Cầu thang cao ít nhất sáu tầng, rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.

Hai bên không có lan can, chỉ có xích sắt thô ráp nối liền nhau.

Trên xích sắt treo đầy vật thể màu đỏ, giống như khối thịt bị ngâm máu.

Lúc này một cơn gió thổi qua, "khối thịt" phát ra tiếng kim loại.

Là chuông.

Nhưng không thanh thúy, ngược lại như bị bọc trong một tầng chăn.

Trúc Dật như con vật nhỏ bị chấn kinh, nắm chặt vạt áo Lam Trù: "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro