Chương 4: 🏘️🤰Một cuốn sách có cái tên kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Trúc Dật hỏi lại: "Ở đây gặp phải thứ bẩn thỉu chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

Lam Trù ngắn gọn trả lời: "Là một cô bé."

Hơn nữa, không phải là một cô bé bình thường.

Cậu ta có một vật phẩm đặc biệt có thể thấy rõ cấp bậc NPC. Bên ngoài, cô bé trông như một đứa trẻ đáng yêu trong tranh Tết, nhưng thực chất là một BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải!

Cốt truyện của lần phát sóng trực tiếp này mới được tiết lộ có 20%, sao có thể gặp phải BOSS sớm như vậy!

Hơn nữa, BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải căn bản sẽ không xuất hiện ở thôn Tân Thủ!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Mồ hôi lạnh từ tai chảy xuống cổ áo cậu ta, Lam Trù cảm thấy không khí đột nhiên trở nên loãng.

Trúc Dật thấy Lam Trù đứng cương cứng ở cửa, cậu nổi lên lòng hiếu kỳ về "thứ bẩn thỉu" bên ngoài, liền đứng lên, đẩy Lam Trù ra một chút, sau đó kéo hé cửa.

Lam Trù không ngờ Trúc Dật lại tự mình mở cửa, cậu ta không kịp ngăn cản, một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra ngay tức khắc.

"Cậu ---"

"Tìm ta." Trúc Dật lập tức đóng cửa lại.

Quyên Tử ngoài cửa: "......"

"Ồ, tìm cậu......" Lam Trù phản ứng lại, quay đầu trừng mắt, "Tìm cậu???"

"Ừ, đây là nhiệm vụ của ta."

"Nhiệm vụ của cậu là BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải?" Lam Trù tức giận đến mức muốn khóc, "Vừa mới bắt đầu mà gặp BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải, 90% đều sẽ ---" Lam Trù nghĩ đến những từ không may mắn, nên đổi cách nói, "Đều sẽ thất bại."

"Đúng vậy, không sai." Trúc Dật bị chọc đến điểm đau, hình ảnh Quyên Tử che đôi mắt thét chói tai bỏ chạy hiện lên rõ ràng trước mắt, "Quả thật đã thất bại."

Lam Trù quay đầu nhìn cửa, cô bé vẫn còn bên ngoài chưa xông vào, cậu ta đoán đây là nhiệm vụ của Trúc Dật hạn chế cô bé, nếu không bọn họ đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.

Trúc Dật tự tìm đường chết thì không sao, nhưng liên lụy đến cậu ta thì lại là vấn đề lớn.

Lam Trù vừa hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến giam cầm, dự định trở về trước khi lệnh cấm ban đêm có hiệu lực, nhưng hiện tại vì nhiệm vụ của Trúc Dật mà bị kẹt ở đây.

Theo kinh nghiệm trước đây, các chủ bá tốt nhất nên tuân thủ nhắc nhở của nhiệm vụ, nếu không sẽ làm độ khó của phát sóng trực tiếp tăng lên đáng kể.

Phải nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ của Trúc Dật, nếu không sau khi lệnh cấm ban đêm bắt đầu, họ sẽ đối mặt với không chỉ với cô bé này.

"Trúc Dật, cậu có thể nói rõ cụ thể tình hình nhiệm vụ của cậu không?"

"Nhiệm vụ có tên là Thỉnh cầu của Quyên Tử, tiến độ trước mắt là âm một, nhiệm vụ nhắc nhở nói Quyên Tử không bao giờ muốn gặp ta nữa ---"

"Chờ một chút!" Lam Trù giơ tay, khuôn mặt non nớt có chút vặn vẹo, "Cái gì mà âm một???"

"Thấp hơn số 0 một số thì là âm một." Đôi mắt bị giấu dưới lớp kính dày của Trúc Dật chứa đầy sự khinh bỉ mãnh liệt.

Trên đời này sao lại có nhân loại ngốc nghếch như vậy?

Trúc Dật đột nhiên cảm thấy người được xưng là toàn trí toàn năng như cậu lại chưa hiểu hết về con người.

"Tôi biết âm một là gì......" Lam Trù bực mình, "Tôi hỏi tại sao lại xuất hiện tình huống âm một này!"

"Thì ra ngươi biết a." Trúc Dật cảm khái một tiếng.

Lam Trù cảm thấy lời Trúc Dật nói có ẩn ý, nhưng đôi mắt bị kính ngăn trở, ánh sáng trong phòng tạp vật không đủ để cậu ta thấy rõ ý tưởng của Trúc Dật.

Đúng lúc này, cửa phòng tạp vật bị gõ vang, mỗi lần ba nhịp, khoảng cách giữa mỗi lần gõ càng ngày càng ngắn, tiếng gõ càng lúc càng nặng.

Cùng với tiếng gõ cửa, còn có tiếng cười của trẻ con.

"Hì hì hì hi...... Hì hì hì......"

Tiếng cười rõ ràng từ ngoài cửa, nhưng âm thanh như xoáy vào tận xương, vang vọng mãi trong tai. Như thể có ai đó đang ghé sát lưng họ, dán sát chơi đùa.

Sắc mặt Lam Trù0 càng ngày càng nghiêm trọng, Trúc Dật không đáng tin, nhưng cậu không thể không làm gì.

Cậu ta còn có việc khác, không thể lãng phí thời gian ở đây.

"Làm thế nào để cô bé đi?" Lam Trù hỏi.

"Nó kêu ta lấy lòng cô bé đó." Trúc Dật chớp chớp đôi mắt nói.

"Vậy cậu đi đi!"

"Không được." Trúc Dật nói.

"Có gì quan trọng hơn mạng sống của mình sao?"

"Có." Trúc Dật nói, "Nguyên tắc."

"?" Lam Trù rất muốn nghe xem nguyên tắc gì.

"Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng." Trúc Dật nghiêm túc, "Nữ nhân đã từ chối ta, vĩnh viễn đừng mong ta hồi tâm chuyển ý."

Trúc Dật vừa nói xong, tiếng gõ cửa liền ngừng lại, tiếng khóc cười cũng biến mất.

"Hình như cô bé đi rồi." Trúc Dật nói.

"Đừng lơ là." Lam Trù nói, "Hồi mã thương là chiêu thường dùng của Boss."

*Hồi mã thương: là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.

"Nhưng cô bé thật sự đi rồi." Trúc Dật nói, "Nhiệm vụ của ta đã cập nhật, từ âm một thành âm hai."

【 Nhiệm vụ chi nhánh cưỡng chế --- Thỉnh cầu của Quyên Tử đã cập nhật, tiến độ trước mắt -2/1

(Quyên Tử kiếp sau cũng không muốn gặp lại ngươi, làm gì đó để vãn hồi tâm trạng của Quyên Tử đi!) 】

Lam Trù: "......"

Tuyệt thật.

Phòng phát sóng trực tiếp biến thành một cơn sóng sung sướng.

--- "A này, đây không phải là một chương trình hài kịch sao?"

--- "Cứu mạng, tôi chưa bao giờ biết Tiểu Lam lại có thể như vậy.

--- "Một người pha trò, một người phụ diễn, hy vọng hai người về sau có thể tiếp tục phát sóng cùng nhau."

Trúc Dật năm lần bảy lượt làm Lam Trù ăn mệt, phòng phát sóng trực tiếp không ngừng thu hút người xem mới.

Màn hình pop-up nửa trong suốt lại xuất hiện trước mắt.

【Nhiệm vụ hôm nay của phòng phát sóng trực tiếp --- số người xem đạt 500. 】

【 Tiến độ trước mắt --- 250/500】

【 Phần thưởng nhiệm vụ --- đạt được một viên thủy tinh có thể đề cử phòng phát sóng lên trang đầu. 】

Trúc Dật hơi sửng sốt một chút khi thấy nhắc nhở.

Cậu dung hợp ký ức của thân thể nguyên chủ, nên có biết về vị trí đề cử mà pop-up đề cập đến.

Khi có 200 viên thủy tinh thăng hạng, có thể dùng nó để đổi lấy một viên đề cử vị trí đầu. Tuy rằng mỗi chủ bá chỉ có thể ở trên đó hai tiếng, nhưng lưu lượng ở trang đầu cực lớn, chỉ cần biểu hiện tốt, ngắn ngủi một chốc là có thể thu hút không ít người xem.

"Hiện tại phòng phát sóng của ta có quá ít người xem, năng lực tín ngưỡng không đủ để tắc kẽ răng cậu. Viên thủy tinh thăng hạng này là thứ tốt, có thể mang đến nhiều tín đồ hơn. Sau khi ta mạo hiểm thì người xem sẽ gia tăng, chỉ cần mạo hiểm thêm vài lần là có thể đạt 500 người xem." Trúc Dật thầm nghĩ, "Nhiều năm không xuất hiện, nhân loại thật sự không thay đổi chút nào."

Lam Trù thấy Trúc Dật đột nhiên phấn khích như được tiêm máu gà, cảnh giác mà nhìn cậu, để ngừa Trúc Dật lại làm ra hành động ngoài dự đoán.

"Tôi mở cửa, cậu chuẩn bị tốt đi." Cậu ta nhắc nhở, "Đừng gây rối."

Trúc Dật đã xác định được mục tiêu, không để ý đến cậu ta, trên mặt treo nụ cười quỷ dị lại hạnh phúc.

Lam Trù bị cậu cười đến mức lạnh cả sống lưng.

"Mặc kệ cậu ta." Lam Trù nghĩ rồi quay đầu ra mở cửa, hành lang trống rỗng không có gì.

Đột nhiên, dưới chân cậu ta đụng phải vật cứng, sau đó cậu ta đứng yên không nhúc nhích.

Lam Trù đưa lưng về phía cậu, Trúc Dật thấy Lam Trù đứng yên, thân thể cứng đờ như một tấm ván gỗ.

Cậu cho rằng tín đồ tiềm năng bị tấn công, liền quan tâm hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Lam Trù nghiêng người tránh ra, trên mặt đất là một quyển sách.

《 Chăm sóc heo mẹ sau khi sinh 》

Trúc Dật: "......"

Lam Trù: "......"

Rõ ràng loại tri thức không quá cần thiết đối với họ. Lam Trù định ném cuốn sách sang một bên thì Trúc Dật gọi lại.

"Đây là phần thưởng nhiệm vụ của ngươi à?"

"Phần thưởng của cậu mới là heo!" Lam Trù nổi giận.

"Ta vẫn chưa kết thúc khiêu chiến giam cầm." Trúc Dật phủi sạch quan hệ.

"Quyển sách này chắc là Ngôi Sao để đây để tạo hiệu ứng tiết mục." Lam Trù vừa nói vừa cắm một tay vào túi, tay kia nâng lên, không quay đầu lại mà nói, "Đi đây, cậu từ từ mà ngồi xổm. Gặp lại sau, không đúng, tốt nhất là không gặp lại."

Cửa sắt bị Lam Trù đá trở lại, phòng tạp vật trở nên quạnh quẽ yên tĩnh.

Trúc Dật ngồi trên bao da rắn, đẩy đẩy mắt kính.

Thời gian còn lại trôi qua rất nhanh, nếu là người khác, trong hoàn cảnh giam cầm như vậy, thần kinh chắc đã suy sụp. Nhưng Trúc Dật am hiểu việc chờ đợi trong sự cô độc và yên tĩnh, thời gian đối với cậu là điều không cần cân nhắc.

Có lẽ BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải đã đến, cho nên không có quỷ nào khác đến tra.

Trúc Dật bình yên vô sự đẩy cửa ra, nhặt quyển《 Chăm sóc heo mẹ sau khi sinh 》lên.

Cậu nhớ lần đầu tiên Quyên Tử bị chọc giận, một bức ảnh chụp kỳ lạ rơi xuống. Đây là lần thứ hai, trên mặt đất lại có một quyển sách.

Tên sách tuy rằng hài hước, nhưng thực chất là một cuốn sách thường thấy ở nông thôn, cực kì bình thường.

Có lẽ Lam Trù nói đúng, đây là đạo cụ để tạo hiệu ứng tiết mục.

Trúc Dật mở sách ra.

Trang đầu là một cái tên được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mực đã bị nước làm nhòe, chỉ thấy một vài nét.

Trang sách ố vàng, giấy bị cuốn cong vì thường xuyên bị mở ra. Chữ viết mực dầu nghiêng lệch, trông như một quyển sách lậu.

Chương về chăm sóc heo mẹ sau khi sinh được tô bằng bút bi đỏ.

"Tính toán ngày sinh dự tính... Những chuẩn bị trước khi sinh... Dấu hiệu đặc thù của sắp sinh là bụng to rũ xuống, hành động chậm chạp, đồng thời bất an lo lắng..."

Người xem: "..."

Lại một lượng tri thức vô dụng đã được gia tăng.

Trúc Dật nhìn một lúc, đột nhiên sắc mặt cậu thay đổi, cậu gấp sách bỏ vào túi, cùng chỗ với bức ảnh kia.

Vừa ra khỏi phòng tạp vật, một màn hình pop-up trong suốt lại xuất hiện.

【Nhiệm vụ không cưỡng chế --- Khiêu chiến giam cầm đã hoàn thành.

Cấp bậc nhiệm vụ: Như Lí Bạc Băng.

Phần thưởng nhiệm vụ: Ba viên tiểu tâm tâm. (sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, tiểu tâm tâm sẽ được đổi thành điểm tích lũy)】

Người xem phát sóng trực tiếp thấy vậy, lại cảm thấy Trúc Dật may mắn như Âu hoàng, không gặp khó khăn mà hoàn thành nhiệm vụ cấp Như Lí Bạc Băng.

Xác suất này không phải không có, nhưng thường xuất hiện ở chủ bá cấp cao.

Nhưng hành động của chủ bá cấp cao đều cố ý, vì họ quen thuộc với các lỗ hổng trong phát sóng trực tiếp, nên họ lợi dụng áp chế của nhiệm vụ cấp cao để tăng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cấp trung.

Còn Trúc Dật chỉ mèo mù vớ cá rán, âu khí bạo lều.

Hoàn thành khiêu chiến giam cầm, quỷ đánh tường cũng biến mất.

Đường đi trong hành lang trở nên rõ ràng, Trúc Dật không tốn nhiều thời gian đã ra ngoài.

Khác với thành thị bị nhiễm ánh đèn màu, bầu trời trong thôn tối đen, không một tia sáng, như màn sân khấu che phủ những ngôi nhà nhỏ đơn sơ.

Toàn bộ thôn trông như di tích từ vài thập niên trước, đập vào mắt là những ngôi nhà cũ kỹ, tường của trung tâm hoạt động cũng đã rơi mất hơn nửa. Làm người nhìn cảm giác nơi này rất lạc hậu và cằn cỗi, thậm chí có chút hoang vắng suy tàn.

Nhưng Trúc Dật nhớ rõ bức ảnh rơi xuống từ Quyên Tử chụp ở trước cửa trung tâm hoạt động. Trên tường còn sơn một lá cờ đỏ, nhưng giờ chỉ còn dấu vết đỏ sậm.

Trung tâm hoạt động ở ngay giữa thôn, đường nhỏ kéo dài ra bốn phía không có quy tắc, nhà cửa như những quân cờ không đồng đều.

Trúc Dật đứng trước cửa trung tâm hoạt động, ngẩng đầu nhìn trời.

"Chỉ có một ngôi sao à." Cậu hoài niệm mà nói, "Cũng tốt."

Đúng lúc này, có tiếng động từ trung tâm hoạt động sau lưng cậu truyền đến.

Nghe kỹ, cứ như có thứ gì đang bò sột soạt.

Tiếng động không lớn, nhưng dày đặc như tiếng sóng thủy triều.

Trúc Dật quay đầu lại, trung tâm hoạt động thấp bé chặn đa số tầm nhìn của cậu. Ở phía trên, một mảng mây đen che khuất ngôi sao cuối cùng.

Một tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một đám quái vật màu đen theo sát sau.

Trúc Dật nhìn chủ nhân của tiếng bước chân. Mái tóc màu lam nhạt của đối phương vì chạy vội mà bay trong gió, biểu tình cấp bách và khẩn trương.

"Còn đứng đấy làm gì! Chạy đi!" Lam Trù hét lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro