Chương 7: 🏘️🤰Hãy suy xét đến cảm nghĩ của Quyên Tử, cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Lam Trù lo âu nhìn vào màn hình, những miếng thịt nát bên trong không có gì bất thường, như thể mặt người đột ngột xuất hiện lúc nãy chỉ là ảo giác của bọn họ.

Lúc này, Trúc Dật bừng tỉnh và nhìn về phía Lam Trù: "Ta nhớ ra một câu."

Lam Trù vội hỏi: "Cậu có manh mối gì sao?"

Trúc Dật nghiêm túc nói: "Không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặng."

Lam Trù: "......"

Trúc Dật: "Ngươi đoán chúng ta sẽ bùng nổ hay diệt vong?"

Lam Trù: "Tôi không muốn đoán."

"Bùng nổ chính là đồ vật trong máy." Lúc Trúc Dật nói, như là nhạc đệm cho cậu, năm thiết bị xử lý rác rưởi vang lên tiếng đánh kịch liệt.

Trúc Dật nhìn chăm chú vào màn hình, thịt khối trong máy mấp máy, dần dần xuất hiện nhiều nữ nhân với khuôn mặt trắng và tóc dài.

"Diệt vong chính là chúng ta." Trúc Dật bổ sung.

Vừa dứt lời, nắp hợp kim của khoang lên men bị đập mạnh.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Trong một lần đánh vào nắp, cái nắp ấy phát ra tiếng vang nguy hiểm.

Theo những linh kiện nhỏ tinh vi rơi xuống đất, một bàn tay trắng nhợt thon dài duỗi ra từ khe hở của nắp, giống một con rắn trắng mềm mại không xương, năm ngón tay dán vào kim loại tìm kiếm một lát.

Tiếp theo càng ngày càng nhiều cánh tay duỗi ra, ước chừng có hơn trăm cái, giống như copy paste, chúng đều thon dài và trắng nhợt.

Sắc mặt Lam Trù trở nên tái nhợt như những cánh tay đó, cậu ta lui lại vài bước, nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mắt.

Sơn động lớn cỡ nửa sân bóng lớn, những cánh tay trắng nhợt vươn ra từ thiết bị kim loại, đáng sợ đến mức làm người ta cảm thấy tinh thần bị ô nhiễm.

Những cánh tay không ngừng vươn ra, nắp kim loại bị đẩy lên hoàn toàn. Trúc Dật và Lam Trù cuối cùng nhìn thấy chủ nhân của những cánh tay đó.

Chúng đan xen vào nhau, thân thể và cánh tay đều trắng nhợt đến mức phát sáng. Chúng mấp máy, lực kéo cánh tay khiến thân thể của chúng di chuyển, giống như một con rắn trắng khổng lồ.

Lam Trù không nhịn được mà hỏi: "Đây rốt cuộc là cái gì?"

Trúc Dật nhận ra đây là những con quỷ này giống con quỷ bụng lớn cậu gặp ở trung tâm hoạt động, nhưng lần này số lượng và cấp bậc của đám quỷ này vượt xa con quỷ đó.

"Nơi này hẳn là hang ổ của đám quỷ bụng lớn."

"Lần đầu tiên tôi thấy nhiều quái vật như vậy ở mức độ người mới đấy." Lam Trù cười lạnh, "Không biết là nhờ phúc ai."

"Tiếp thu điều mới không phải là đáng vui sao?" Trúc Dật cười, nhận ra sự oán giận của Lam Trù.

"Chỉ sợ cậu cũng không vui vẻ gì." Lam Trù nhìn chằm chằm vào đàn quỷ, liếc mắt nhìn Trúc Dật.

"Sự kiện mới đúng là thú vị, nhưng ta không thích những đồ vật xấu xí." Trúc Dật mỉm cười ghét bỏ.

Khi họ nói chuyện, năm cái khoang lên men bị mở hoàn toàn, đàn quỷ bên trong bò ra. Chúng nó vặn vẹo mấp máy, ép hai người tới cửa thang.

"Không thể lên được, chúng ta xuống lầu trước." Lam Trù nói, từ khóe mắt nhìn thấy cầu thang biến mất.

Cầu thang đâu rồi!

Sắc mặt người xem trong phòng phát sóng trực tiếp còn tái nhợt hơn Lam Trù. Họ có góc nhìn của thượng đế, có thể thấy thứ mà chủ bá không thấy.

Vừa rồi khi Trúc Dật và Lam Trù kiểm tra thiết bị xử lý rác rưởi, có người xem đã phát hiện không thấy cầu thang.

Nhưng mà lúc ấy Trúc Dật và Lam Trù không biết, cho nên phát sinh hiện tượng họ không tìm thấy đường lui.

--- "Xong rồi, họ không có đường lui."

--- "Trúc Dật không có đạo cụ bảo mệnh, Lam Trù có không?"

--- "Tiểu Lam dùng hết người giất thế thân từ lần phát sóng trực tiếp lần trước rồi...... hơn nữa trường hợp này người giấy thế thân cũng vô dụng."

--- "Chết tiệt, lần nãy họ hẳn phải chết rồi."

--- "Có ai phát hiện lần này phát sóng trực tiếp này của chủ bá đều là tình huống cậu ta chắc chắn phải chết không?"

--- "Ô ô ô, Tiểu Lam nhà tôi bị chủ bá của mấy người hố chết!"

--- "Bồi thường cho Tiểu Lam nhà tôi đi!

--- "Bồi cái búa, chủ bá không phải cũng phải chết sao?"

Vì muốn xem Lam Trù ăn mệt nên phòng phát sóng của Trúc Dật có nhiều phấn của Lam Trù, giờ bọn họ không tiếp thu được hiện thực nên lục tục unfollow, rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Phòng phát sóng trực tiếp sắp đặt được 500 lại lùi về 250 người.

Trúc Dật không biết người xem phẫn nộ đến cỡ nào. Năm đàn quỷ đã hội tụ thành một tòa núi thi thể, tỏa ra mùi hôi của thi thể lên men.

Cậu đứng bên mép đài cao, nhìn núi quỷ đang dần dần tới gần.

Những con quỷ tạp thành núi quỷ như được khắc ra từ một khuôn mẫu, đều có mái tóc dày và làn da tái nhợt. Trên làn da gần như trong suốt của chúng mọc ra từng cái bọc mủ, khi chúng di chuyển còn không ngừng chảy ra chất lỏng ghê tởm.

"Trường hợp này nghĩa là điều kiện để vượt qua cực kỳ hà khắc, không phải không có phương pháp phá giải." Lam Trù quay đầu nói nhanh, "Tôi bám trụ nó, cậu đi tìm phương pháp phá giải."

"Chính là --"

"Chân tay cậu vụng về, chẳng lẽ muốn dẫn quái?" Lam Trù đẩy Trúc Dật sang một bên, nhặt một viên gạch vỡ từ mặt đất, ném về phía núi quỷ, "Cẩu đồ vật nhìn bên này!"

Tòa núi quỷ chầm chậm đổi phương hướng, từng khuôn mặt trắng nhợt nhất trí nhìn về phía Lam Trù.

Trúc Dật bị đẩy lảo đảo, trọng tâm không vững nên quỳ rạp xuống đất, mắt kính rơi lạch cạch trên mặt đất, đồ vật trong ba lô cũng rơi rụng đầy đất.

Trúc Dật cất quyển sách cho tốt rồi nhìn ảnh chụp.

Trong ảnh, Quyên Tử đang đứng chính giữa, cô bé nhìn vào màn ảnh, trên mặt có nụ cười quỷ dị.

Nụ cười mỉm kia dưới ánh mắt chăm chú của Trúc Dật dần dần trở nên vặn vẹo, rồi diễn biến thành thống khổ.

Một tiếng thét chói tai vang lên từ ảnh chụp, sắc bén như có thể xé rách vách đá dày của sơn động.

Trúc Dật che lại lỗ tai, khi nhìn lại ảnh chụp, cậu thấy thiếu một người.

Quyên Tử đứng chính giữa đã không còn.

Đồng thời, đám núi quỷ dừng lại, trúng phân tán trong nháy mắt, một lần nữa quay về khoang lên men.

Giống như bị đàn chuột bị đánh đuổi, chúng biến mất không dấu vết, nếu không phải trên mặt đất còn chất nhầy để chứng minh sự tồn tại của bọn chúng thì chúng như chưa từng xuất hiện.

Lam Trù tìm được đường sống trong chỗ chết khiếp sợ nhìn về phía Trúc Dật.

Trước mặt Trúc Dật nhiều thêm một tiểu cô bé mặc đồ màu đỏ.

Tóc cô bé được thắt theo kiểu tóc sừng dê*, đưa lưng về phía họ, tứ chi mảnh khảnh tái nhợt đến mức đáng sợ.

*Tóc sừng dê:

Lam Trù tức khắc sinh ra nỗi sợ hãi, còn lớn hơn khi phải đối mặt với đàn quỷ.

Một ngọn núi thi thể lớn như vậy còn không thể chống cự, đây là thực lực của BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải sao?

Nếu cô bé muốn mạng của bọn họ, chẳng phải là dễ như ăn cháo sao?

Lam Trù khẽ cắn môi, nhẹ nhàng bước qua, muốn kéo Trúc Dật còn quỳ trên mặt đất ra.

Trúc Dật đột nhiên động, cậu cúi đầu nhặt mắt kính lên, một lần nữa mang lên mặt.

Quyên Tử như là nghe thấy động tĩnh, thong thả xoay người, làn váy đỏ tươi không gió mà động, đôi mắt đen như hố sau nhìn về phía Trúc Dật.

Lam Trù dừng bước, tim đập mạnh như sấm.

Phải bình tĩnh.

Tùy tiện đi cứu người, thì cuối cùng chỉ có thể mất mạng.

Cô bé nhìn như không có ý định đại khai sát giới, vẫn có cơ hội xoay chuyển.

Quyên Tử đột nhiên dựa sát Trúc Dật.

Trái tim Lam Trù nhanh chóng nhảy lên cổ họng, cậu ta đột nhiên nhận ra biểu tình của Quyên Tử không có chút sát ý nào. Cậu ta thậm chí còn thấy được sự oán trách trên khuôn mặt hiền lành như trẻ con trên tranh Tết.

Di?

Cô bé sợ Trúc Dật?

Đoán chừng là do ánh mắt của cậu ta quá mãnh liệt, Quyên Tử đột nhiên nhìn về phía cậu ta.

Trong nháy mắt tiếp theo, cô biến mất.

Lam Trù vừa thở phào ra thì đột nhiên cảm thấy lưng lạnh đến thấu xương.

Một khối thân thể mềm mại lại lạnh lẽo dán lên cậu ta, Lam Trù nhìn xuống, thấy hai tay nhỏ nhắn tinh tế tái nhợt trước ngực mình.

【Nhiệm vụ cưỡng chế --- nhiệm vụ hệ liệt "Thỉnh cầu của Quyên Tử",

Tiến độ trước mắt 0/1

(Quyên Tử bắt nạt kẻ yếu, ngươi liền trở thành mục tiêu)】

【Cấp bậc nhiệm vụ --- Đao Sơn Hỏa Hải.】

【Phần thưởng nhiệm vụ ---

1. Đạt được bốn viên tiểu tâm tâm.

2. Trong phát sóng trực tiếp, đạt được một lần trợ giúp từ Quyên Tử (gạch bỏ)

(Quyên Tử đã bị người nào đó làm đau lòng, không muốn cung cấp trợ giúp nữa.)】

Lam Trù nhìn lên, mặt vô biểu tình: "Ta nhận nhiệm vụ kia của cậu."

Hơn nữa, cậu ta yếu chỗ nào.

Trúc Dật an ủi cậu ta: "Đừng khẩn trương, con bé thích làm bộ làm tịch lắm."

Trúc Dật vừa nói xong, Lam Trù cảm nhận được bàn tay của cô bé càng siết chặt trước ngực mình.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có chút chết lặng.

Không phải chỉ vì Trúc Dật lại một lần nữa tìm thấy đường sống trong chỗ chết, mà là trước mặt BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải, cậu vậy mà dám nói đùa, thậm chí còn kéo luôn cả Lam Trù, người luôn cẩn thận, vào cuộc.

Fan của Lam Trù thấy chủ bá của mình không nghĩ tới cách thoát thân, mà lại cõng BOSS như cõng một chiếc tay nải râu ria, chậm rãi nói chuyện cùng Trúc Dật, họ liền có cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng.

Mấy người không suy xét cảm thụ của chúng tôi, nhưng hãy suy xét cảm thụ của Quyên Tử a!!!

Biểu tình của Quyên Tử đang tức giận đến mức sắp vặn vẹo!!!

Không sợ cô bé bùng nổ giết mấy người sao!!!

Mặc dù khán giả rất bực mình, nhưng sau mấy lần xoay chuyển tình thế, hiệu quả quá tốt cho nên số lượng người xem trước đó vốn đã giảm đi lại tăng lên, thậm chí vượt xa mục tiêu của phòng phát sóng lần này.

【Nhiệm vụ hôm nay của phòng phát sóng trực tiếp --- số người xem đạt 500. 】

【 Tiến độ trước mắt --- 823/500, đã hoàn thành】

【 Phần thưởng nhiệm vụ --- đạt được một viên thủy tinh có thể đề cử phòng phát sóng lên trang đầu, phần thưởng đã được gửi 】

Thông báo nhiệm vụ dần biến mất, Trúc Dật một lần nữa nhìn về phía Quyên Tử.

Quyên Tử bị cậu nhìn chằm chằm, sợ hãi trốn vùi mặt sau cổ Lam Trù.

Trúc Dật có chút thất vọng rời mắt, chua chua nói với Lam Trù: "Ta có điểm nào không bằng ngươi."

Lam Trù: "......"

Thật sự không cần vì một nữ tiểu quỷ mà tranh giành tình cảm!

Còn Quyên Tử nữa, trốn sau tôi làm gì!

Tôi không phải cha bé nha, em gái nhỏ!

"Nhiệm vụ không phải chỉ là làm cô bé vui vẻ sao, ngươi cứ cõng cô bé đi." Trúc Dật nhìn ra Lam Trù không tình nguyện, bổ sung thêm, "Dù sao Quyên Tử thích ngươi đến như vậy."

Làm phiền tỉnh táo một chút, thu hồi ngữ khí chua lét của ngươi đi!

Lam Trù chịu đựng cảm giác muốn rít gào, miễn cưỡng đồng ý với cách nói của Trúc Dật.

Tuy rằng lúc này Quyên Tử có chút dễ thương, thậm chí còn mang lại cảm giác nhỏ bé yếu đuối đáng thương.

Nhưng dù sao, Quyên Tử cũng là BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải, đối đầu với cô bé sẽ chẳng mang lại chỗ tốt gì.

"Trúc Dật." Lam Trù đột nhiên hỏi, "Quyên Tử xuất hiện là kế hoạch của cậu à?"

Trúc Dật quay đầu lại, đôi mắt dưới thấu kính trở nên sâu không lường được: "Trong thử thách khiêu chiến giam cầm, Quyên Tử tìm thấy ta là vì bức ảnh này."

Trúc Dật lấy ra bức ảnh chụp chung, Quyên Tử thấy thế, không thoải mái phát ra tiếng lộc cộc.

Nếu không phải làn da của cô bé lạnh lẽo, Lam Trù thậm chí nghĩ rằng trên lưng mình có một con mèo.

"Ở giữa không có ai, trước kia có người à?" Cậu ta chần chừ hỏi.

"Đó là vị trí của Quyên Tử, cô bé bám vào bức ảnh này." Trúc Dật nói xong, tiến về phía thiết bị xử lý rác bị đàn quỷ phá hoại, "Nên nhìn xem chúng để lại cho chúng ta manh mối gì."

Lam Trù nhìn theo bóng dáng cậu, không nhịn được mà thở dài.

May mắn Trúc Dật đoán được cách dùng của bức ảnh, nếu không họ khó mà thoát khỏi truy kích của tòa núi quỷ.

Đồng thời với cảm giác may mắn là cảm giác lần nữa cảm nhận được Trúc Dật khác người thường.

Ai mà dám đặt BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải vào túi chứ!

Trừ phi cậu ta không phải người bình thường.

Lam Trù nhớ lại lúc Trúc Dật tranh giành tình cảm với Quyên Tử.

Có lẽ người anh em này căn bản không phải người.

Thật lâu về sau, khi Lam Trù nhớ lại tình cảnh ở chung với Trúc Dật trong sơn động, Lam Trù mới phát hiện lúc đó mình chỉ cách chân tướng chỉ một bước xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro