Chương 8: 🏘️🤰Tại sao thần không cứu vớt thế giới này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Bị một con nữ quỷ ghé vào lưng, dù tố chất tâm lý của Lam Trù có là mạnh nhất trong đám chủ bá cùng cấp, nhưng cậu ta vẫn không thể thả lỏng cơ bắp căng cứng.

Nhưng Trúc Dật dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Quyên Tử, đi dạo đến bên cạnh khoang lên men.

Cậu nhặt một khối linh kiện dài từ trên mặt đất, rồi trèo lên đỉnh khoang lên men kim loại đã hư hại.

Nóc đã bị phá hư, Trúc Dật có thể thấy rõ tình hình bên trong khoang lên men.

Những con quỷ bụng to đã biến mất, thay vào đó là cảnh tượng ban đầu mà họ nhìn thấy, những khối thịt xanh lè rữa nát.

Xem ra đám quỷ bụng to ấy là chủ nhân của đám thịt nát này, bị sát hại rồi trở thành quỷ hồn, lưu lại nơi này để báo thù.

Trúc Dật ngồi bên cạnh khoang lên men, dùng khối kim loại mình nhặt được như một cây gậy mà khuấy đảo bên trong, cẩn thận quan sát.

"Nơi này toàn là nữ nhân," Trúc Dật nói với giọng điệu bình thản nói ra sự thật khủng bố, "Nhưng thôn Nãi không có nữ nhân."

Lam Trù ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trúc Dật ngồi kiêu ngạo trên đỉnh khoang lên men, tóc dài đen hỗn độn phủ trên vai, ánh sáng trắng bệch của đèn mỏ dưới cậu tạo ra một cái bóng ma đáng sợ.

Tuy rằng lần phát sóng trực tiếp này đã làm cậu trông chật vật, Lam Trù bỗng cảm thấy Trúc Dật như một vị quân vương ngồi trên ngai, tràn đầy sự tà tính kỳ dị.

Lam Trù tức khắc có cảm giác như bị thú dữ theo dõi, mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng sau lưng, Quyên Tử không thoải mái mà vặn vẹo một chút.

Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Trúc Dật đã nhảy xuống từ đỉnh thiết bị. Lúc rơi xuống đất, cậu đứng không vững, hai tay cậu mở ra để giữ cân bằng, chạy vài bước về phía trước thì mới dừng lại.

Lam Trù: "..."

Đúng là ảo giác mà.

Đúng lúc này, cầu thang phía sau họ xuất hiện trở lại, như chưa từng biến mất.

Trúc Dật nhìn cầu thang, nói với Lam Trù: "Đi thôi, chúng ta cần phải trở về."

Lam Trù có chút do dự: "Ngoài cửa đường hầm còn có những đứa trẻ quái dị."

"Cốt truyện chủ tuyến đã cập nhật, chúng vẫn luôn ở cửa thì chúng ta làm sao tiếp tục nhiệm vụ? Hơn nữa..." Trúc Dật nhìn về phía sau lưng Lam Trù, "Ngươi còn có một thần khí mở đường."

Lam Trù câm nín mà mở khung nhiệm vụ ra, tiến độ thăm dò cốt truyện đã tăng lên 40% ---

Ngươi phát hiện ra một bí mật của thôn Nãi, nơi này có một xưởng xử lý rác, nhưng thực ra không phải xử lý rác mà là xử lý những người phụ nữ không biết từ đâu đến. Đúng vậy, không biết từ đâu đến, vì thôn Nãi không có nữ nhân.

"Thôn Nãi không phải không có nữ nhân, mà là tất cả nữ nhân ở đây đều đã chết," Lam Trù nói, "Họ bị giấu ở trong xưởng này, nên cục điều tra không phát hiện ra."

"Lão cục trưởng đã đến đây 10 năm trước, 10 năm sau nơi này vẫn không có nữ nhân." Lam Trù lầm bầm, "Nam nhân ở đây chẳng lẽ không muốn có bạn lữ? Vì sao lại giết hết nữ nhân?"

"Có lẽ ---" Trúc Dật chống cằm nghiêm túc nói, "Nam nhân ở đây đều là g·ay."

Lam Trù đang chờ Trúc Dật đưa ra kết luận: "..."

Lam Trù cảm thấy mình quá khó khăn, so với Trúc Dật, Quyên Tử lại có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều.

Cậu ta thở dài: "Đi thôi, tôi cũng không muốn ở lại đây." Nghĩ đến tao ngộ của những người phụ nữ đã chết, trong lòng Lam Trù cảm thấy rầu rĩ.

Trúc Dật nga một tiếng, bình thản bước xuống lầu.

Lam Trù buồn bực hỏi: "Sao vẻ mặt cậu có vẻ bình tĩnh thế?"

Trúc Dật quay đầu lại: "Ngươi muốn ta khóc cho ngươi xem?"

Lam Trù: "Ai cần nhìn!"

Trúc Dật: "Mục đích của ngươi là sống sót qua buổi phát sóng trực tiếp này, không phải là đồng cảm với ai. Ngươi đồng cảm với người khác, Tử Thần cũng không vì thái độ mềm mỏng của ngươi mà nhìn ngươi với con mắt khác."

Lam Trù nghe vậy liền cả giận nói: "Tôi không mềm yếu, cậu nói chuyện đàng hoàng đi."

Cùng lúc đó, cậu ta cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Dùng lời nói của fans thì cậu ta là một con sói cô độc, có được dã tính và khứu giác của sói, có sự nhẫn nại và quyết đoán.

Chỉ mới ở chung với Trúc Dật vài giờ ngắn ngủn, cậu ta vậy là thả lỏng yêu cầu đối với bản thân.

Đáy mắt Lam Trù có sóng ngầm mãnh liệt, bất động thanh sắc mà đáng giá Trúc Dật.

Thân hình cậu cực kì gầy ốm, dù cao 1m84 nhưng không thể đền bù sự gầy yếu của cậu. Tóc dài toán loạn, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết sinh hoạt không có quy luật và còn bị bệnh sợ xã hội, hận không thể phong bế chính mình trong phòng, không muốn ánh mặt trời chiếu lên mặt.

Ngay cả ngón tay cũng gầy đến mức có thể thấy rõ các khớp xương, nhìn qua màn ảnh thì thấy cực kì xinh đẹp, nhưng tận mắt nhìn thấy sẽ chỉ cảm thấy đau lòng. Chiếc váy thấm máu trên tay cậu chỉ càng khiến cậu nhìn giống sát nhân phản xã hội biến thái thôi.

Từ từ, Trúc Dật cầm một chiếc váy đẫm máu từ khi nào vậy.

Trúc Dật cảm nhận được ánh mắt của Lam Trù, quay đầu giơ chiếc váy lên: "Treo bên cạnh khoang lên men, chắc là manh mối mới."

Chiếc váy đã bị máu nhuộm thành màu đỏ đen, không thể nhìn ra được màu ban đầu.

Hai người quyết định trở lại trung tâm hoạt động, nếu mở cửa được thì đi vào WC để rửa sạch váy. Nếu cửa vẫn còn bị khóa thì dùng cái giếng sau trung tâm hoạt động.

Nhưng theo lời nói của Lam Trù, nhóm trẻ con quái vật bò lên từ cái giếng kia, có thể không đụng vào thì đừng đụng.

Quãng đường xuống thang nhẹ nhàng hơn lên cầu thang.

Không biết là do Quyên Tử vẫn luôn nằm trên lưng Lam Trù hay là do cốt truyện chủ tuyến đã được bọn họ khám phá. Con quỷ với khuôn mặt trắng bệch có thể tạo ảo giác không xuất hiện nữa.

Khi trở lại cửa động, đám trẻ quái dị đã biến mất.

Hai người lưu loát về theo lối cũ, nếu không phải do Trúc Dật thỉnh thoảng khi dễ Quyên Tử, thì Lam Trù thậm chí có cảm giác như mình đang đi dạo cùng bạn ở đường mòn trong nông thôn.

Sắp đến trung tâm hoạt động, Lam Trù đột nhiên cảm thấy trọng lượng dư thừa trên lưng biến mất.

Quyên Tử đã biến mất lúc nào không hay, đến cả Trúc Dật cũng không phát hiện.

Mặt Trúc Dật đầy phiền muộn: "Quyên Tử đi rồi."

Trong lòng Lam Trù cũng cảm thấy có chút mất mát.

Ngay sau đó cậu ta nhận mình vậy mà bị Trúc Dật đồng hóa, cậu ta ý thức được một nguy cơ đáng sợ.

Trong khi hai người nói chuyện, một cửa nhà mở ra.

Một thôn dân đi ra, hắn nhìn rất béo, vác bụng bia đi thong thả.

Ngay sau đó, hai người phát hiện mấy căn nhà khác cũng mở cửa, đi ra đều là nam nhân tai to mặt lớn, động tác chậm chạp đi theo một phương hướng.

Ngay khi căn nhà thứ nhất mở cửa, Lam Trù đã kéo Trúc Dật trốn vào lùm cây. Các thôn dân không chú ý tới bọn họ, khóa kĩ cửa rồi đi.

"Các đặc điểm khi sinh thường thường là bụng to rũ xuống, hành động thong thả..." Trúc Dật lẩm bẩm tự nói khi quan sát các thôn dân.

Lam Trù nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang nói gì?"

"Không có gì, chỉ là nội dung trong sách thôi." Trúc Dật đáp.

"Vậy thì nói nhỏ thôi." Lam Trù không tán đồng mà trừng cậu một cái, tiếp tục nói: "Thời gian cấm đi lại vào ban đêm còn chưa kết thúc, tại sao các thôn dân đi ra? Trong tình huống bình thường, NPC sẽ không làm việc trái với quy tắc của cốt truyện."

"Cấm đi lại vào ban đêm là quy tắc của chúng ta." Trúc Dật nói: "Hoặc là hạn chế."

Cậu quan sát các căn nhà ở bống phía. Không phải tất cả các thôn dân đều đi ra, có vài nhà từ đầu đến cuối chưa từng mở cửa, hoàn toàn không nghe được bất cứ động tĩnh gì từ chúng, cứ như những ngôi nhà ấy không có người ở.

Xác định thôn dân sẽ không đi ra, hai người đứng dật đuổi theo đám thôn dân đã rời đi kia.

Bọn họ đặc biệt chọn những nơi có bụi cây dưới bóng râm, che giấu thân hình của mình.

Họ đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ xa truyền đến.

"Tiêu Chấp Trướng, mày chờ đấy cho tao, cho dù sau lưng mày có hiệp hội Sứ Giả Quang Minh, tao cũng không sợ mày."

Hai người nhìn qua thì thấy một nam nhân cơ bắp tóc nhuộm vàng ngã trên đất, mũi chảy máu thật dài, nhưng miệng vẫn tức giận mắng không thôi.

Dùng bộ dáng thảm nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất.

Chiều cao của Tiêu Chấp Trướng không phân cao thấp với lông vàng, nhưng bên Tiêu Chấp Trướng còn có hai tiểu đệ đứng cạnh, trên người cũng mang theo đạo cụ được hiệp hội cho. Nói đây là người mạnh nhất lần phát sóng trực tiếp này cũng không quá.

Tiêu Chấp Trướng cũng không bị lông vàng chọc giận, mang theo nụ cười tươi, dẫm chân lên má phải của lông vàng.

Lông vàng bị dẫm đến mức máu mũi bay xa.

"Phế vật nên có bộ dáng của phế vật, mày nên học hỏi tiền bối, an tĩnh làm đá kê chân cho tao thì tao sẽ cho mày một cái chết thống khoái." Tiêu Chấp Trướng nói.

Lông vàng nghe vậy, trong mặt tràn ngập lửa giận: "Mày giết Trúc Dật?"

"Đương nhiên không, tao sao có thể lãng phí một con mồi quý giá như vậy." Tiêu Chấp Trướng lắc lắc ngón tay, "Không có cậu ta hấp dẫn nữ quỷ, tao không lấy được manh mối quan trọng trong trung tâm hoạt động."

Lông vàng phẫn nộ: "Đáng giận!"

Lúc buổi phát sóng trực tiếp bất đầu, Trúc Dật đã từng giúp hắn một lần. Dù hắn không phải là người tốt, nhưng hắn vẫn là người có ân tất báo.

Khi biết Trúc Dật bị bắt, lông vàng đã tận lực tìm cậu, không ngờ Trúc Dật đã sớm chết.

"Nếu mày muốn, tao sẽ kể một ít chi tiết cho mày." Tiêu Chấp Trướng ngồi xổm, dùng đao cắt một vết trên mặt lông vàng, "Khi cậu ta chết còn cầu nguyện đó, cái gì thần toàn trí toàn năng, người bất tử từ thời thái cổ. Ha ha ha, cầu thần không bằng cầu mình, không phải đều là đường chết sao?"

Lông vàng rơi hai giọt nước mắt, máu tràn đầy huyết quản của hắn, hắn rầu rĩ ho khan hai tiếng: "Tiêu Chấp Trướng, người xúc phạm thần linh sẽ bị trừng phạt bởi thần, tao chờ mày xuống địa ngục."

"Ha ha ha, mày cũng bị con gà còi kia tẩy nảo?" Tiêu Chấp Trướng tăng lực đạo trên chân, "Chẳng qua là lời nói vô căn cứ thôi, nếu có thần, tại sao họ lại không cứu vớt thế giới này!"

Lông vàng có cảm giác như xương gò má sắp bị dẫm nát, nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, nhỏ trên bùn đất,

Đột nhiên, ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt đầy kinh sợ.

Tiêu Chấp Trướng chú ý thất sự khác thường của hắn, nhìn theo hướng ánh mắt hắn thì thấy một cây cổ thụ trăm năm, có hai người đứng sau cây, nhìn về phía họ.

Ánh mắt của Tiêu Châp Trướng va với một người.

Vậy mà là Trúc Dật!!!

Là quỷ sao???

Tiểu đệ của Tiêu Chấp Trướng cũng chú ý tới Trúc Dật, nghĩ rằng mình gặp quỷ rồi, sắc mặt họ lập tức tái mét.

"Ha ha ha, cậu ấy vẫn còn sống." Lông vàng lẩm bẩm, "Mày thất bại rồi, đồ thiểu năng trí tuệ."

Lời hắn nói nhắc nhở Tiêu Chấp Trướng, Trúc Dật chắc chắn đã gặp may mắn lớn, tình cờ hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế kia.

"Không ngờ vận khí của mày không tồi, vậy mà vượt qua nhiệm vụ được, còn tìm được đùi." Tiêu Chấp Trướng nhìn sang Lam Trù.

Mái tóc xanh nhạt của Lam Trù làm cho thân phận của cậu ta trở nên rõ ràng.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, Trúc Dật vậy mà lại tham gia vào đội của Lam Trù, người mà vốn dĩ chỉ hành động một mình.

Lam Trù là một đối thủ khó đối phó.

Tiêu Chấp Trướng từ trước đến nay luôn tự phụ, sau khi được công nhận bởi công hội Sử Giả Quang Minh, hắn tin rằng mình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Đoàn trưởng của ba đội trong hiệp hội, cũng chính là người đã đào tạo hắn, nói rằng trong số những người cùng thời, vẫn có những kẻ còn lợi hại hơn hắn. Lam Trù là một trong số đó, và còn có một người nữa tên là Lộc Khởi, một người mới quái vật.

Ban đầu, hắn không đồng ý với đánh giá của đoàn trưởng, nhưng sau khi chứng kiến khả năng của Lam Trù, hắn buộc phải thừa nhận rằng phần lớn sức mạnh của mình đến từ các đạo cụ của Sứ Giả Quang Minh. Nếu so năng lực cá nhân, hắn vẫn còn kém Lam Trù một bậc.

Lam Trù đã trở nên nổi tiếng trong lần phát sóng trực tiếp đầu tiên. Không chỉ là người nhanh nhất, Lam Trù còn thăm dò được 100% cốt truyện, hoàn thành cả nhiệm vụ phụ không cưỡng chế.

Về phần Lộc Khởi, Tiêu Chấp Trướng thậm chí không dám so sánh mình với người này.

Không phải vì khinh thường, mà vì không dám.

Suy nghĩ bay khắp nơi của Tiêu Chấp Trướng quay về, sau đó nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười với Lam Trù.

"Lam Trù, cuối cùng cũng gặp được mày, tao đã kính mộ mày đã lâu." Tiêu Chấp Trướng nói.

Lam Trù không để ý tới hắn, nhìn xuống lông vàng đang nằm trên mặt đất: "Mày đang làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro