Chương 9: 🏘️🤰Hắn ta phát điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Tiêu Chấp Trướng không định đụng chạm đến Lam Trù, nên trả lời: "Chỉ là sinh ra chút hiểu lầm với vị bằng hữu này thôi."

Nói xong, lông vàng trên mặt đất ngẩng đầu lên, phun một ngụm máu vào ống quần hắn: "Phi, lão tử đếch phải là bạn mày."

Gân xanh trên trán Tiêu Chấp Trướng giật mạnh, rũ mắt nhìn xuống lông vàng, trong mắt tràn đầy sự hung ác. Hắn nâng chân, chuẩn bị đá vào dạ dày lông vàng thì đột nhiên một viên đá nhỏ sượt qua mặt hắn, tạo thành một vết cắt chảy máu.

Tiêu Chấp Trướng ngẩng đầu, thấy tay còn chưa kịp thu lại của Trúc Dật.

"Trúc Dật..." Tiêu Chấp Trướng âm trầm nói, "Đừng tưởng mày ôm được đùi thì tao không dám động mày."

Trúc Dật quay đầu hỏi Lam Trù: "Đùi hắn nói là ngươi sao?"

Lam Trù không tình nguyện trả lời: "Hẳn là vậy."

Vài phút trước, bọn họ nghe thấy tiếng tranh chấp, Trúc Dật lập tức vô trách nhiệm bỏ qua việc truy tìm các thôn dân, nhất quyết phải xem náo nhiệt.

Lam Trù không muốn, dù sao thì khi Trúc Dật tâm thần phân liệt, vừa nghe được tên Tiêu Chấp Trướng thì đã kêu như gà cắt tiết. Lam Trù sợ cậu đột nhiên phát bệnh, đã chuẩn bị việc dẫn cậu chạy trốn nếu Trúc Dật phát bệnh.

Trúc Dật đột nhiên sâu kín thở dài: "Thằng nhóc đáng thương trên mặt đất kia thật đáng thương, khóc khó coi như vậy, chúng ta giúp hắn một phen đi."

Lam Trù suýt nữa thì phát điên: "?????"

Hello?

Cậu có ổn không?

Cái người đầy cơ bắp, tham gia thi đấu thể hình ít nhất cũng đạt huy chương đồng, liên quan gì đến chữ đáng yêu?

Nhưng biểu tình của Trúc Dật đã nói cho Lam Trù biết, cậu thật sự cảm thấy lông vàng là một thứ dễ thương.

"Ngươi xem tóc hắn mềm mại như lông mèo con kìa." Mắt Trúc Dật sáng lên, "Quá đáng yêu."

Lam Trù nhìn hán tử mặt mũi bầm dập, cả người đầy máu đang nằm trên mặt đất, cậu ta hoang mang.

Thật sự giống mèo con sao?

Tầm mắt cậu ta nhìn sang Trúc Dật, thấy cậu các món trang trí màu sắc sặc sỡ trên mắt kính, những món trang trí đó cũng thuộc về loại thẩm mỹ kì lạ.

Có lẽ...

Sau khi lần phát sóng này kết thúc, cậu ta có thể đề cử Trúc Dật vào một bệnh viện tâm thần.

Trúc Dật lại nói: "Đừng nóng vội, xem diễn biến bên kia đi."

Lam Trù: "...Tôi sốt ruột cái rắm a, việc này liên quan gì đến tôi?"

Còn chưa kịp nói xong, cậu ta đã bị Trúc Dật đẩy ra.

Tuy rằng sau đó Trúc Dật lại thu hút sự chú ý đám Tiêu Chấp Trướng vào mình.

Lông vàng cười nhìn Trúc Dật: "Trúc Dật, cậu không chết a, thật tốt quá."

Trúc Dật sững sờ, nhớ lại lúc tín đồ (nguyên chủ) bắt đầu phát sóng trực tiếp, cậu ta đã gặp lông vàng một lần.

Tiêu Chấp Trướng cau mày nhìn Lam Trù, hắn vẫn không rõ quan hệ của Lam Trù và Trúc Dật là gì.

Nếu tùy tiện đối đầu với Trúc Dật, Lam Trù có thể sẽ can thiệp, nháo đến mức lưỡng bại câu thương.

Nhưng nếu tránh né, người xem sẽ nhìn thấy, điều này sẽ làm giảm nhân khí của hắn. Hơn nữa chuyện này có thể truyền đến tai ban cấp cao của hiệp hội Sứ Giả Quang Minh và có thể ảnh hưởng đến tài nguyên của hắn.

Đúng lúc này, tiểu đệ Bào A vẫn luôn đi theo Tiêu Chấp Trướng đứng dậy.

"Lão đại, ngài nghỉ ngơi đi, tôi mang phế vật kia lại đây."

Trong lòng Tiêu Chấp Trướng vui vẻ, hành vi của Bào A có thể coi như giải quyết lửa sém lông mày. Hắn không chắc Lam Trù liệu có đứng ra bảo vệ Trúc Dật không, nhưng nếu hắn thua, không những mất mặt mà còn giảm fans, nhưng nếu Bào A ra tay, Lam Trù có đánh chết hắn thì cũng không liên quan đến Tiêu Chấp Trướng.

Bào A trực tiếp bỏ qua Lam Trù, hùng hổ tiến đến trước mặt Trúc Dật.

"Mày có vận khí tốt nhỉ." Bào A dùng lỗ mũi nhìn Trúc Dật, "Nhưng lão tử ghét nhất là người có vận khí tốt."

Trúc Dật lùi hai bước.

Không biết Bào A ăn cái gi, mùi hôi từ miệng hắn làm cậu thấy tuyệt vọng.

Bào A cho rằng Trúc Dật sợ mình, đắc ý bước lên: "Ngoan ngoãn theo tao đến trước mặt lão đại, nếu không tao lỡ tay làm thịt mày bây giờ."

Nói xong hắn nhìn Lam Trù, giơ tay làm dấu dao cắt cổ: "Cái người Lam gì đó bên cạnh mày, tao cũng giết luôn."

Tiêu Chấp Trướng nghe vậy, cảm thấy có chút xấu hổ.

Thì ra Bào A không biết Lam Trù là ai, nên dám biểu hiện tự tin như vậy.

Bào A tiến lên một bước, Trúc Dật lùi một bước, giống như đang nhảy Tango cùng nhau. Hắn lập tức nắm cổ áo Trúc Dật, cố giơ lên, nhưng hắn chỉ cao 1m74, Trúc Dật cao hơn hắn tận 10 cm, hắn ngược lại nhìn như đang treo trên người Trúc Dật.

Tình cảnh này làm Bào A thẹn quá hóa giận, lúc này Trúc Dật cúi đầu, dùng đôi mắt bị hai mảnh kính che giấu của cậu để nhìn hắn.

"Mẹ nó! Lão tử sớm cảm thấy khó chịu với cặp mắt kính lông gà này của mày!" Bào A giận dữ, duỗi tay giật kính Trúc Dật, định ném xuống đất dẫm mấy phát.

"Được rồi Bào A, mau đem thằng đó lại đây." Tiêu Chấp Trướng không muốn xem trò cười này nữa, hắn muốn giải quyết tai họa ngầm, nhanh chóng kết thúc lần phát sóng trực tiếp này, đây mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng Bào A như tượng đá, giữ nguyên động tác vừa rồi, không nhúc nhích.

"Bào A!" Tiêu Chấp Trướng bắt đầu không kiên nhẫn.

Bào A không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Trúc Dật, như thấy vật đẹp nhất trên đời, không rời mắt.

Tiêu Chấp Trướng cau mày, vừa mới bước tới một bước thì Bào A đột nhiên gào thét.

"A a a a a a a!!!!!"

Hắn như thấy sự vật khủng bố nhất trên đời này, không quay đầu lại mà chạy về một hướng khác. Tiếng kêu thê lương như sẽ phá vỡ màn đêm, cứ như giây sau hắn sẽ ho ra máu nhưng tiếng kêu kia vẫn tiếp tục.

Tiêu Chấp Trướng khiếp sợ nhìn Trúc Dật, Trúc Dật cúi đầu đeo mắt kính lên mũi.

Cậu ngẩng đầu, ngữ khí hết sức vô tội: "Hắn có bệnh tâm thần không?"

Mặt Tiêu Chấp Trướng âm trầm: "Trúc Dật, mày chờ đó."

Nói xong liền mang theo một tiểu đệ khác chạy theo Bào A.

Hắn không cho rằng Trúc Dật động tay động chân gì. Nếu Trúc Dật có năng lực này thì đã không bị họ lừa làm mồi.

Trúc Dật lần nữa xuất hiện, tuy rằng điều này khiêu chiến quyền uy của hắn, nhưng có chuyện quan trọng hơn --- manh mối quan trọng họ thu được từ trung tâm hoạt động được Bào A cầm. Nếu Bào A không biết chết ở đâu, manh mối cũng sẽ biến mất.

Lam Trù ngạc nhiên: "Sao lại thế này?"

Trúc Dật nhún vai, ý bảo cậu cũng không rõ.

Lúc này, lông vàng còn nằm trên mặt đất yếu ớt kêu to một tiếng, Trúc Dật đi qua nâng hắn dậy.

Lông vàng cảm thán: "Tôi muốn tìm cậu, kết quả lại được cậu cứu, cảm ơn người anh em."

Trên người hắn có quả cầu nhỏ màu vàng bay lên, khi Trúc Dật nhìn qua, nó như một con thoi màu vàng bay về phía cậu.

Cùng lúc đó, Trúc Dật cảm nhận được năng lượng tín ngưỡng trong cơ thể mình tăng lên một chút.

Lông vàng không biết gì cả, biểu đạt tâm tình kích động xong thì trở nên lo lắng: "Cậu đi nhanh đi, Tiêu Chấp Trướng sẽ không buông tha cậu đâu. Thằng đó đuổi theo Bào A vì manh mối quan trọng ở Bào A. Thằng đó đánh tôi là vì tôi trộm manh mối của hắn."

Lông vàng nhìn Lam Trù, tiếp tục nói với Trúc Dật: "Dù cậu có bạn nhưng cũng sẽ lưỡng bại câu thương khi đối đầu với Tiêu Chấp Trướng, cho nên cậu chạy nhanh đi, tốt nhất không nên đụng mặt thằng đó."

"Tôi không phải bạn cậu ấy." Lam Trù ngạo kiều nói, "Manh mối gì quan trọng như vậy?"

"Một cái di động, mở ra là bản ghi nhớ, trên đó có một chuỗi số." Lông vàng cười khổ, "Tôi chưa kịp nhớ kỹ thì đã bị Tiêu Chấp Trướng phát hiện. Cũng may những người khác chạy hết rồi, nếu không số người bị thương sẽ tăng lên nhiều."

Trúc Dật hỏi: "Di động trông như thế nào?"

"Kiểu điện thoại cục gạch cũ, có phím ấn, không giống di động hiện tại." Lông vàng không tán đồng: "Đừng tìm manh mối kia, cẩu qua màn đi."

Trong từ điển của Lam Trù không có chữ "cẩu".

*Cẩu này có nghĩa là để những người khác phá giải, mình thì không làm gì, trốn ở một góc.

Cậu ta nghĩ rằng chỉ cần Trúc Dật không phát bệnh, bọn họ cũng có khả năng đạt được manh mối.

Nghĩ vậy, cậu ta nhìn Trúc Dật đang ngồi xổm xoa xoa lông vàng.

Chờ một chút, Trúc Dật bắt đầu vuốt lông vàng từ khi nào vậy.

Lông vàng không hề phát hiện, tiếp tục khuyên: "Thật sự, Tiêu Chấp Trướng là thằng điên, chúng ta đi nơi khác đi."

Lam Trù: "..."

Lông vàng, ông không cảm thấy vị trước mặt này mới là người điên thật sự sao?

Lông vàng nghỉ ngơi ổn rồi thì bám vào Trúc Dật từ từ bò dậy từ mặt đất.

Hắn nói tạm biệt với hai người, nói mình bị thương lại không có đạo cụ trị liệu nên không thể lãng phí thời gian.

Hiện giờ là thời gian cấm đi lại vào ban đêm, hắn vẫn nên quay lại phòng an toàn, chờ đến ban ngày rồi khám phá tiếp.

Dưới ánh mắt chú mục của hai người, lông vàng khập khiễng rời đi.

Trúc Dật thở dài: "Aiz, mèo con đáng yêu quá."

Lam Trù: "......"

Cậu ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì trong mắt Trúc Dật, cậu ta vẫn còn là con người.

"Nhân lúc Tiêu Chấp Trướng chưa trở về, đi giặt váy thôi." Lam Trù điều chỉnh biểu cảm rồi nói với Trúc Dật.

Hiện tại, WC trong trung tâm hoạt động là nơi an toàn nhất vì họ có Quyên Tử.

Ncơi thứ hai có nước là cái giếng phía sau trung tâm hoạt động.

Lúc trước Lam Trù đứng bên giếng một lúc, thì đám trẻ con quái vật xuất hiện. Nói cách khác, nếu họ hành động nhanh thì vẫn có thể lấy được nước trong giếng.

Họ đi tới cửa trung tâm hoạt động, trên cánh cửa kính bám đầy bụi, nhìn vào trong tối om.

Trúc Dật đưa tay đẩy cửa.

Quả nhiên, bị khóa lại.

"Chỉ có thể lấy nước giếng thôi." Lam Trù đã đoán trước kết quả này, cậu ta cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Đông!

Đột nhiên cánh cửa kính bị đâm vang một tiếng.

Trúc Dật thấy một con quỷ bụng to dán lên cửa, đôi tay bám chặt cửa kính, khuôn mặt trắng bệch cũng dán lên cửa, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm cậu.

Ngay sau đó, những bóng trắng mờ ảo nối đuôi nhau lao tới cửa từ hành lang chật chội của trung tâm hoạt động.

Trúc Dật buông tay khỏi then cửa: "Xem ra dù cửa không khóa, các nàng cũng sẽ không để chúng ta vào."

So với đám quỷ đầy hành lang, cái giếng nước trông dễ thương hơn nhiều.

Dưới ánh trăng, những viên đá tròn mịn bên cạnh miệng giếng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nếu đặt vào tác phẩm của họa sĩ thì đây sẽ là một bức tranh về đêm hè yên tĩnh.

Nhưng khi thùng nước dần dần hạ xuống, từ sâu trong giếng truyền đến tiếng động sột soạt.

*Để lấy nước từ giếng thì họ buộc dây lên một cái thùng/chậu, thả xuống miệng giếng rồi kéo lên thùng lên sau khi lấy được nước.

Lam Trù thấy thế, nhanh tay kéo thùng nước lên.

Cậu ta lo lắng nói: "Giếng này rất sâu, cho nên dù có thứ gì đó muốn leo lên cũng sẽ mất thời gian."

Hai người vốn định ôm thùng nước sang một bên để giặt váy, nhưng dây thừng buộc thùng nước với giếng rất thô, không có công cụ thích hợp thì rất khó cắt đứt.

"Giặt luôn đi, không có thời gian để trì hoãn." Lam Trù bảo Trúc Dật nhanh giặt sạch váy đi.

Trúc Dật ném váy cho cậu ta: "Ngươi làm đi."

Lam Trù: "Dựa vào cái gì?"

Trúc Dật: "Dựa vào việc váy là do ta phát hiện, ngươi ăn cơm mềm, nhặt manh mối có sẵn từ ta."

Lam Trù tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng không thể phản bác, đành nói: "Ngươi chơi xấu!"

Cuối cùng, Trúc Dật đổ nước, cậu ta giặt quần áo.

Dưới sự cọ rửa từ dòng nước, chiếc váy nhuốm máu đỏ đen dần lộ ra màu sắc ban đầu.

Là một chiếc váy dài màu vàng nhạt.

Nương theo ánh trăng, Trúc Dật thấy ở cổ áo váy có thêu một nhãn nhỏ, Trên đó có một cái tên, là Đỗ Lệ.

Người Đỗ Lệ này là chủ nhân của chiếc váy này?

Trúc Dật chợt nhớ tới cái gì, lau khô nước từ tay rồi lấy cuốn《 Chăm sóc heo mẹ sau khi sinh 》ra, trên trang bìa có viết một cái tên.

Dù mực nước đã nhòe, không đọc được toàn bộ, chỉ có thể nhận ra một vài nét.

Nhưng hiện tại, Trúc Dật đã biết, hai chữ đó là ---

Đỗ Lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro