C81: Thế giới 3: Đại lão giới giải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     ".... Hy vọng, sầu lo, ghen ghét, phiền não,

     Uy lực tình yêu cùng nỗi khổ bên trong.

     Những thứ đáng quý, tôi đều không chiếm được,

     Chỉ phải đến xiềng xích."

     Đọc xong đoạn thơ, thiếu niên khép lại quyển sách trong tay, sau đó nhìn thoáng qua người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, cho đến khi người đàn ông gật đầu cho phép dừng lại, thiếu niên mới xoay người rời đi, còn đối với người ở sau lưng và căn phòng tối tăm khủng bố, nửa phần lưu luyến hay lo lắng cũng không có.

     Bài thơ Tiết Thanh vừa đọc, Kì Dục Dương chưa từng đọc bao giờ, nhưng khi nhớ lại đoạn kí ức này, Kì Dục Dương liền nhớ ra đây là bài thơ cuối cùng trong cuộc đời của Bái Luân đồng thời là tuyệt bút của ông.

     Kì Dục Dương mở mắt ra, hoàn cảnh xung quanh lại là căn phòng ở hiện thực ấm áp sáng ngời.

     Trình Nhiên an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn thấy Kì Dục Dương mở mắt, hắn ngẩng đầu :"Lần này nhớ được nhiều không ?"

     Kì Dục Dương vẫn nằm trên ghế, mắt nhìn trần nhà, hắn thấp giọng trả lời "Vào ngày thứ năm, Tiết Thanh cầm một tập thơ, cách một lúc lại đọc một đoạn cho tôi, tôi có cảm giác thời gian em ấy đọc rất lâu, nhưng trên thực tế em ấy chỉ đọc hai đoạn."

     "Điều đó là bình thường, khi các giác quan bị bịt kín, chỉ còn thần kinh và thính giác còn sử dụng được, theo bản năng thời gian sẽ bị đại não kéo dài vô hạn."

     Kì Dục Dương ngồi dậy, hắn xoa xoa giữa mày, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Trình Nhiên:" Vì sao nội dung tôi nhớ được lại rõ ràng như vậy?"

     Kì Dục Dương có thể chính xác phân biệt được thời gian phát sinh của hồi ức, thậm chí biểu tình của Tiết Thanh cùng Tiết Hưng Phàm đều nhớ rõ ràng, thực tế đã qua 6 năm, hơn nữa hồi ức còn bị phong ấn, theo lý thuyết lẽ ra phải bị phai mờ mới đúng.

     Trình Nhiên cúi đầu viết gì đó trên quyển sổ nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời :" Bởi vì quá thống khổ".

     Vì quá thống khổ nên dù như thế nào đều không thể quên được.

     Cũng là vì quá thống khổ nên mới có thể trên người Kì Dục Dương đạt được hiệu quả cao.

     Kì Dục Dương không đáp lại, hắn đứng lên muốn rời đi, Trình Nhiên đóng lại quyển sổ, sau đó cũng đứng dậy :" Từ từ, tôi muốn hỏi anh một vấn đề."

     Kì Dục Dương dừng lại bước chân, không tiếng động nhìn về phía Trình Nhiên.

     Trì Chiếu cho rằng hiện tại Kì Dục Dương mới đang chậm rãi khôi phục chỉ nhớ được một vài chi tiết, nhưng trên thực tế, hiện tại chi tiết Kì Dục Dương không nhớ được đã rất ít. Theo tiến trình trị liệu lúc đầu, Trình Nhiên tìm hiểu rất lâu mới hiểu được Kì Dục Dương là bị thôi miên, mà lúc này đây, thời điểm Kì Dục Dương chủ động tìm tới Trình Nhiên, hắn cũng đã báo cho đối phương, Tiết Hưng Phàm là hung thủ bắt cóc Kì Dục Dương, nếu như trong não có dấu vết bị thôi miên thì chỉ có thể là Tiết Hưng Phàm làm.

     Thân là bác sĩ, Trình Nhiên đương nhiên sẽ giữ bí mật cho Kì Dục Dương, hơn nữa không thể can thiệp quyết định của Kì Dục Dương, cho nên khi khiếp sợ lúc đầu qua đi, hắn cái gì cũng không làm, cái gì không nên nói thì không nói, không nên xem thì không xem, cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về Tiết Thanh.

     "Anh không nghĩ sẽ trả thù Tiết Thanh..." Trình Nhiên hỏi rất chậm, hắn nhìn vào mắt Kì Dục Dương, muốn từ khuôn mặt bình tĩnh kia tìm ra những thứ hắn cực lực che giấu " Tiết Thanh biết không ?"

     Lại là một vấn đề vô cùng bén nhọn, mỗi một câu hỏi của Trình Nhiên đều có thể hỏi đến trọng điểm vấn đề.

     Từ khi một lần nữa bắt đầu trị liệu, Kì Dục Dương vẫn luôn thực bình tĩnh, mỗi một lần nhớ lại hồi ức thống khổ, hắn cũng có thể buộc chính mình thích ứng, cho đến khi thích ứng tốt hắn mới có thể thoát khỏi nơi này, trở lại bên cạnh Tiết Thanh.

     Rõ ràng từ tin tức Kì Dục Dương cung cấp, có thể thấy hắn là người bị hại, Tiết Thanh mới là thâm tàng bất lộ giả vờ bản thân là người bị hại, nhưng người bị hại chân chính lại ở chỗ này tìm mọi cách ẩn nhẫn, kể cả đã giải trừ được thôi miên nhưng hắn vẫn không nghĩ sẽ thương tổn đến Tiết Thanh, thậm chí toàn tâm toàn ý vì Tiết Thanh suy xét.

     Người không hiểu rõ nói không chừng sẽ nghĩ "Thật là một người si tình" , nhưng Trình Nhiên không dễ bị lừa vậy.

     Kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ tâm lý, tiếp xúc bao nhiều trường hợp cùng người bệnh, tâm đắc nhất của Trình Nhiên đó là không tin tưởng việc mình nghe được, cũng như không tin việc mình nhìn, có thể đem con người ta hoá điên, thì so với mặt ngoài còn phải thâm thúy, phức tạp hơn nhiều.

     Văn phòng so với vừa rồi càng yên tĩnh, qua vài giây, Kì Dục Dương động, hắn đi về phía Trình Nhiên hai bước, khoảng cách giữa hai người khoảng nửa thước, Kì Dục Dương bình tĩnh nhìn Trình Nhiên :" Anh chỉ cần biết rằng, từ trước đến nay, cảm giác của tôi đối với em ấy đều chưa từng thay đổi."

     Lúc này, toàn thân Kì Dục Dương phát ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt hắn đầy tính uy hiếp, theo bản năng Trình Nhiên muốn thoát ra, loại cảm giác này rất không dễ chịu, Trình Nhiên nhíu nhíu mày, lại nghe Kì Dục Dương nói :"Trình bác sĩ, nhớ kĩ thân phận của mình, cũng mong anh giữ riêng tư cá nhân của tôi, ngàn vạn không cần tiết lộ một chữ ra ngoài. Những yếu tố có khả năng làm Tiết Thanh rời khỏi tôi..."

     Sắc mặt Kì Dục Dương hơi trầm xuống dưới, lời nói ra như gằn từng chữ một :" Tôi đều sẽ không bỏ qua".

     Nói xong, Kì Dục Dương xoay người rời đi, Trình Nhiên không nghĩ chọc phiền toái, nhưng có chút lời nói không thể không nói, hơi hơi hé miệng, cuối cùng, hắn vẫn nói :"Có một số việc, anh không có khả năng giấu giếm cả đời."

      Tay Kì Dục Dương đặt ở then cửa tạm dừng, nhưng thời gian hắn dừng quá ngắn, cơ hồ làm người vô pháp phát hiện, thực nhanh hắn liền mở cửa, nhấc chân đi ra ngoài.

     Sau khi Kì Dục Dương rời đi, Trình Nhiên ném thật mạnh quyển sổ nhỏ lên mặt bàn, sau đó buồn bực mà ngồi trở lại ghế làm việc.

     Sớm biết thế này liền không nên tiếp vụ làm ăn này, hiện tại nói không chừng có ngày người đen đủi là chính mình. Tuy rằng vừa rồi Kì Dục Dương nói nếu hắn dám tiết lộ ra ngoài, hắn mới sẽ không bỏ qua mình, nhưng Trình Nhiên có loại cảm giác, lấy tính cách đa nghi của Kì Dục Dương, không chờ mình tiết lộ ra ngoài mình liền bị Kì Dục Dương đuổi ra thành thị khác, nói không chừng còn phải xuất ngoại.

     ..... Này đều là việc gì a.

     Thời điểm Kì Dục Dương lái xe về nhà, Trì Chiếu đang tính toán tài sản hiện nay của mình.

     Cậu ngồi ở bàn nhỏ trong phòng cho khách, trong tay cầm một quyển sách màu xanh lục, hiện tại trên vở tràn ngập các con số.

     Tính nửa ngày, Trì Chiếu buồn bực :"Sao tôi tính 4 lần, mỗi lần đều ra kết quả không giống nhau ?"

  【Thật sự cậu là tự mình nỗ lực thì vào đại học quốc tế ?】

     Nghe được ngữ điệu hoài nghi của hệ thống, Trì Chiếu tức giận :" Đương nhiên, tôi là học sinh ngoan, kiểm tra toán học đại học còn vượt một năm đấy."

     "Chẳng qua...." Trì Chiếc trầm mặc, nhìn về phía các loại sổ sách trên bàn :"Nhiềm năm không động đến, đã quên."

     Tính một lần nữa, trời không phụ lòng người, Trì Chiếu thành công tính ra kết quả thứ năm không giống nhau.

     .....

     Nhìn Trì Chiếu phân loại các loại tài sản, hệ thống tò mò hỏi một câu.

  【Cậu rốt cuộc muốn làm gì?】

     "Cái này cũng nhìn không ra ?"

     Trì Chiếu trả lời phi thường tự nhiên :"Tôi đang an bài hậu sự đó."

     Hệ thống"....."

     Mặc dù Tiết Thanh là minh tinh, nhưng khi đem tài sản tính toán, Trì Chiếu mới phát hiện cậu cũng không có nhiều tiền, bởi vì phần lớn tiền đều bị "cậu"tiêu, tiền tiết kiệm còn sót lại chỉ còn chưa đến 300 vạn.

     Còn lại thì là các động sản, bất động sản như là xe thể thao, phòng ở, du thuyền, còn có cả các cửa hàng mua bán nhỏ mà cậu hùn vốn cùng người khác, Trì Chiếu chuẩn bị đem mấy thứ này có thể bán liền bán, không thể bán.... Cũng nghĩ cách cố mà bán.

     Trước đây Trì Chiếu cũng từng làm mấy việc này, chẳng qua lúc đó thân phận của Trì Chiếu không phải người có tiền cho nên chỉ cần hai ngày đã xử lý hết.

     Hệ thống hiểu rõ suy nghĩ của Trì Chiếu.

  【Tiền bán được, có phải cậu muốn để lại hết cho Kì Dục Dương không?】

     Đôi mắt Trì Chiếu trừng lớn :"Dựa vào cái gì?"

     Hệ thống:"....."

     Trì Chiếu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ :"Đây đều là tài sản của Tiết Thanh, còn có tôi cố gắng làm việc, dựa vào cái gì đều để lại cho Kì Dục Dương, sự nghiệp của nhà hắn to như vậy, không thiếu chút tiền này, tôi muốn đem tiền này dùng ở chỗ có thể phát huy tác dụng."

【.......Chỗ nào?】

     Trì Chiếu nghĩ nghĩ :"Không biết nữa, khi nào đó tôi đi hỏi thăm xem quỹ hội từ thiện nào vi phạm pháp luật ( Báo cáo sai sự thật, gian lận, chiếm đoạt, sử dụng trái phép tiền, hàng do các tổ chức, cá nhân trong nước, ngoài nước ủng hộ, đóng góp) ít một chút thì liền quyên đến quỹ hội đó."

【Cậu cũng biết quỹ hội có tấm màn đen ( các hành vi vi phạm vừa nêu trên) sao còn quyên góp?】

     Trì Chiếu dọn dẹp sổ sách, nhún vai :" Chỗ nào có người chỗ đó liền có tấm màn đen, đến chỗ nào đều không tránh được. Nhưng ít nhất, số tiền này ít nhiều sẽ được đưa đến chỗ có người đang yêu cầu giúp đỡ, chẳng sợ chỉ còn 1/10 hay 1/100 cũng đã đáng giá."

     Hệ thống thở dài, kí chủ thật là một người tốt.

     Nhưng mà vì sao nó lại càng cảm thấy càng thêm tuyệt vọng.

     .....

     Hiện tại đã là cuối thu, khi ra ngoài cần mặc thêm áo khoác, Trì Chiếu đi đến phòng để quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào, lại lấy chìa khoá xe.

【Đi đâu ?】

     Trì Chiếu một bên đi ra ngoài một bên trả lời :"Hôm qua tôi liên hệ được một người môi giới nói muốn bán phòng ở, hôm nay đến đưa chìa khoá phòng cho hắn."

     Bất động sản của Tiết Thanh chỉ có một chỗ, chính là căn nhà cũ hồi xưa. Căn nhà này là một căn nhà bình thường, nhưng được đến đoạn đường lưu thông, lại là khu phòng học, cho nên giá nhà cao một chút, nhưng trên thực tế người nguyện ý mua đều không ở, chỉ là làm chút đầu tư hoặc cho con cái dùng làm hộ khẩu.

     Dù sao thì, đây là một thành thị phồn hoa, ai biết được có một ngày nào đó, nơi này lại bị phá bỏ và di dời.

     Trì Chiếu lái xe đến nhà của người môi giới, đưa chìa khoá qua cửa sổ, sau đó thật nhanh lại đem cửa sổ đóng lại, người môi giới đã biết chủ nhà là minh tinh, hơn nữa cũng đã kí hiệp nghị bảo mật qua internet, hắn vội vàng tiếp nhận chìa khoá sau đó dò hỏi :"Bây giờ tôi đem phòng ở của cậu treo biển bán luôn?"

     Trì Chiếu nghĩ nghĩ, người đến xem phòng hẳn là sẽ không tới sớm như vậy, cậu gật gật đầu :"Được, bây giờ tôi qua bên kia dọn dẹp một chút, hai giờ sau chụp ảnh cho anh."

     "Tốt."

     Lái xe đi đến nhà cũ, Trì Chiếu đứng ở bên ngoài ngửa đầu nhìn.

      Kì thật, trong trí nhớ ban đầu của nguyên chủ, lúc đầu cậu không phải ở chỗ này, khi đó nhà cậu có rất nhiều tiền, cho nên nhà ở là kiểu tây có ba tầng, sau đó lại không biết như thế nào, không có tiền, nhà cũng bán, cậu cùng ba liền dọn tới chỗ này.

     Mở ra cửa phòng, bên trong chỉ có một ít đồ dùng.

     Đi dạo một vòng, Kỳ lạ là một bức ảnh của Tiết Hưng Phàm cũng không thấy. Khi ra cửa, bước chân Trì Chiếu chợt dừng, cậu nhìn ở ván cửa có khắc chiều cao của một người, không cấm ngẩn người.

     Đây là vết khắc chiều cao của Tiết Thanh, là dấu vết trưởng thành của cậu.

     Mỗi một vết đều là mực màu đen, chỉ có chữ viết đánh dấu là màu đỏ, có thể thấy là chữ viết của người lớn, có thể là Tiết Hưng Phàm viết.

     "Mẹ 162, ba 179".

     Cuối cùng, chiều cao của Tiết Thanh vẫn không cao hơn của ba, kém hơn ba 2cm.

     ......

     Trì Chiếu im lặng, kêu hệ thống :" Thống, tôi có chút thương cảm."

     Hệ thống lau kho phân tích cảm tình của mình, đồng dạng tang thương nói.

【Tôi cũng vậy】

     "Cũng không biết Tiết Hưng Phàm chết ở đâu, cả đời Tiết Thanh cũng không biết ba mình đã chết, khoảnh khắc cuối cùng của ba trên đời cũng không được nhìn."

     "Trì Chiếu than một tiếng, sau đó lại hỏi :" Đúng rồi, mộ của mẹ Tiết Thanh ở chỗ nào ?"

     Dù sao đúng lúc nhàn rỗi, Trì Chiếu lái xe khỏi tiểu khu, sau đó liền đi đến địa chỉ mà hệ thống cung cấp, đi đến một khu mộ an tĩnh hiu quạnh, đi một đoạn đường dài, sau đó mới tìm được bia mộ của mẹ Tiết Thanh.

     Trì Chiếu biết cậu không phải con của bọn họ, đến thăm cũng vô dụng, nhưng mà, tới xem so với không xem vẫn tốt hơn một chút, dù sao sau này cậu vào ngục giam chờ chết liền không còn cơ hội, cũng coi như là vì Tiết Thanh tẫn hiếu.

     Bên cạnh mộ bia rơi xuống rất nhiều lá vàng, Trì Chiếu dùng tay dọn dẹp xung quanh bia mộ tương đối sạch sẽ, sau đó cởi áo khoác, để trên mặt đất, ngồi trên áo khoác.

     Hiện tại đang là buổi chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày, không mặc áo khoác cũng không lạnh, Trì Chiếu ngửa đầu nhìn nữ nhân trên bia mộ, Tiết Thanh lớn lên cùng mẹ rất giống nhau.

     Nhìn nụ cười của nữ nhân trên bia mộ có thể thấy là một người thật ôn nhu.

     Nếu mẹ còn sống có lẽ bi kịch của cả gia đình sẽ không xảy ra

     Trì Chiếu cong lưng, tiếp tục giúp Hạ Lan dọn dẹp bia mộ, bia mộ nhiều năm không có người tới thăm nên có rất nhiều bụi bặm. Nhân viên phụ trách khu mộ không hề quét tước nơi này, Trì Chiếu còn nhặt được một túi đầy vỏ mì ăn liền.

     Nhặt xong rác, Trì Chiếu chớp chớp mắt, cậu sửng sốt, sau đó duỗi tay hướng khe hở ở giữa bệ đá và bia mộ.

     Một lúc sau, Trì Chiếu mới kéo lên một mảnh giấy màu đỏ, cậu trừng mắt, sau đó mới không dám xác định gọi hệ thống :"...... Sao tôi cảm thấy đây là tiền thật nhỉ?"

     Bên cạnh mảnh giấy có dấu vết bị đốt màu đen, nơi này là khu mộ, có người đốt tiền giấy cũng là bình thường, nhưng mà,.... Mảnh giấy này hình như không phải tiền giấy!

     Hệ thống rà quét một lần, tức khắc cũng nói thầm, chất lượng mảnh giấy này và tiền ngân hàng sản xuất rất giống nhau....

     Trì Chiếu nhíu mày, sau đó lấy từ túi một tờ tiền, cậu so sánh một chút, khiếp sợ nói :" Hình như là tiền thật, mi sờ thử, ngay cả hoa văn chữ nổi cũng giống nhau!"

     Hệ thống :"......" Nó sờ được à!

     Phát hiện này làm một người một thống đều lâm vào trầm tư, người nào đần như vậy.... Lấy tiền thật coi như tiền giấy mà hoá sao!

     Đang trầm tư, hệ thống đột nhiên kêu lên.

【Mau mau mau! Kì Dục Dương tới! Mau tìm chỗ trốn!】

     Trì Chiếu :"....."

     Cậu trốn kiểu gì, cậu lại không thể tàng hình!

     Tuy nghĩ vậy, Trì Chiếu vẫn thật nhanh nhét mảnh giấy vào trong túi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro