Chương 4: Trang điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoại trừ Kiều Hạnh châm chọc thì Lưu Phất ở Nhiêu Thúy Lâu cũng xem như thuận buồm xuôi gió, ban ngày luyện chữ uống trà, tối thì nói chuyện phiếm vui đùa với Vọng Nhật Kiêu.

Không cần canh năm rời giường đọc sách, bên cạnh không có ngươi lừa ta gạt, không cần lo lắng chuyện nước nhà, nếu không phải thân ở thanh lâu sở quán, thì gần như không khác lắm với nhà bình thường nuông chiều con gái.

đây là cuộc sống thanh nhàn mà sau khi Lưu Phất vỡ lòng đã không còn được trải qua.

Cho đến hai tháng sau, khi nụ hoa mẫu đơn sắp nở, dưới ánh mắt vui mừng của Hỗ lão đại phu, ngày lành của Lưu Phất tuyên bố kết thúc.

Nếu không hiểu tính Xuân Hải Đường thì theo kế hoạch ban đầu, vết thương này vốn nên thêm một thời gian nữa.

Dù Xuân Hải Đường đối tốt với mình là vì lợi ích nhưng còn lại một chút thật tâm cũng đủ làm nàng cảm động.

Huống chi một phần kia rõ ràng theo thời gian ở chung đã lặng yên không tiếng động mà lớn dần lên.

"Tâm can nhi của ta, địa phu nói những bệnh cũ của muội phải từ từ điều dưỡng, sau này cũng sẽ không ngại."

Lưu Phất cười kéo Xuân tỷ tỷ ngồi xuống: "Coi như vì tỷ tỷ, muội cây rụng tiền này cũng sẽ khỏe mạnh mà lớn lên."

Xuân Hải Đường quạt càng vui vẻ: "Tỷ tỷ thích cái tính thẳng thắn này của muội."

Ngàn người ngàn mặt, gương mặt tốt nhất trước mặt Xuân Hải Đường nhìn quen tâm kế là thẳng thắn.

"Cô nương tốt, muội dưỡng bệnh làm mất rất nhiều bài học, cần phải đuổi kịp cho tốt."

Lưu Phất gật đầu đáp ứng: 'Tỷ tỷ yên tâm, muội tốt xấu cũng có căn bản."

Cầm kỳ thi họa vốn thuộc quân tử lục nghệ, tuy đời trước nàng không thể xưng bậc thầy nhưng bất luận loại nào, nàng cũng đều có bản lĩnh trong tay.

Học nghề cần chăm chỉ, dù cho nàng lười biếng một số môn thì cũng đủ để đối phó trong thanh lâu sở quán.

Con ngươi Xuân Hải Đường sáng ngời, lấy quạt che miệng, cười duyên nói: "Tỷ tỷ hy vọng rất cao về muội, muội nhanh chóng theo kịp bài học, nhưng cũng không đủ hoàn lại tiền thuốc hai tháng này."

"Tài nghệ thường thường của muội làm sao so được với các sư phụ trong lâu." Lưu Phất hỏi huyền ca biết nhã ý, nhưng cũng không nói ra, "Song đưa các tỷ muội cùng tiến bộ, vẫn là có thể."

"Đã là vô cùng tốt rồi!" Xuân Hải Đường vỗ tay cười to, "Năm lượng bạc của ta quả nhiên là không uổng phí!"

Nhớ tới giá trị của mình bây giờ, Lưu thiếu sư hào phóng ngày trước ném nghìn vàng lắc đầu cười khổ: "Tỷ tỷ coi trọng muội rồi."

Khuôn mặt nàng ẩn chứa ưu thương nhàn nhạt khiến Xuân Hải Đường hiểu lầm nàng nhớ đến cha mẹ nhẫn tâm.

Ánh mắt Hải Đường tỷ tỷ run lên, lập tức đổi chủ đề: "Không chỉ bài tập còn thiếu mà những chuyện khác muội cũng sớm bổ sung đi."

Quan sát quần áo trang điểm của Lưu Phất từ trên xuống dưới một lần, mặt Xuân Hải Đường đầy ghét bỏ: "Đến ma ma nhà bếp ăn mặc còn đẹp hơn con. Nếu để người khác biết, còn không phải sẽ cho là ta khắc nghiệt với cô nương dưới tay sao?

Xuân Hải Đường dùng vạn phần dụng tâm với các cô nương trong lâu, chị đã sớm chuẩn bị quần áo kỹ càng, đồ trang sức đơn giản và các loại son phấn bột nước.

Nhóm cô nương cùng Lưu Phất phần lớn là mua từ nhà nghèo, bình thường một cái dây buộc tóc màu hồng cũng có thể làm các nàng vui vẻ mấy ngày, cho dù bị bán nhập vào tiện tịch thì bản tính thích chưng diện của thiếu nữ cũng không mất đi, khi nhìn thấy rương quần áo thì ít nhiều các nàng cũng quên đi đau thương, đến Vọng Nhật Kiêu nhạt nhẽo cũng không ngoại lệ.

Chỉ ngoại trừ Lưu Phất.

Ngày ngày nàng làm ổ trong phòng, đừng nói tô son điểm phấn mà ngay cả chải tóc cũng chưa từng tỉ mỉ chải, hoàn toàn là dùng dây buộc tóc lên đỉnh đầu cho xong. Lại thêm mặc quần áo ngắn màu xanh lam gọn gàng, khuôn mặt đẹp cũng chỉ còn lại năm phần, nói nàng là nha đầu nhóm lửa cũng không ai hoài nghi.

Xuân Hải Đường vẫn nhìn trong mắt, đến hôm nay mới chỉ ra.

Phe phẩy cây quạt đứng dậy, Xuân Hải Đường tỷ tỷ tỉ mỉ vẽ đuôi lông mày cong lên, liếc mắt đưa tình với Lưu Phất.

"Nếu lại để tỷ thấy muội ăn mặc như vậy... Hừ!"

Không nói hết câu làm người ta không biết thế nào cho phải.

"Tỷ tỷ đi thong thả."

Ngắm bóng lưng phong tao lả lướt mà đi, Lưu Phất thu lại ý cười bên miệng, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thở dài.

Sợ là ngày mai sẽ không dễ chịu.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lưu Phất đã tỉnh lại.

Nàng nhanh nhẹn đứng dậy rửa mặt, mặt rối rắm mặc áo hồng cánh sen và váy tối hôm qua đã chọn, chậm rãi đi đến ngồi trước bàn trang điểm.

Gương đồng không rõ ràng lắm, chỉ có thể chiếu ra đại khái dung nhan người trong gương – đây là lần đầu tiên kể từ khi đoạt xác, nàng nhìn thấy khuôn mặt mình.

Rõ ràng là hoa nhi mười ba tuổi lại mang vẻ ốm yếu không dậy nổi.

Tĩnh dưỡng suốt hai tháng, mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngon, coi như Xuân Hải Đường không tính toán tiền vốn điêu trị thân thể cho nàng, ngắn ngủi mấy chục ngày bổ dưỡng này cũng không bù được mười mấy năm hư nhược trong quá khứ.

Nhưng dù chưa nảy nở, cũng đã có thể nhìn ra vẻ đẹp của nụ hoa chớm nỏ.

Nếu nói Xuân Hải Đường người cũng như tên, kiều diễm như hoa Hải Đường ngày xuân thì nghệ danh khi chưa thấy dung nhan đã đặt cho chính mình cũng vô cùng thích hợp.

Như châu như ngọc, như sương như khói, oanh oanh như sóng nước, đã nhu hòa lại mềm mại. Tất cả những nhân tố mâu thuẫn hợp lại cùng nhau lại trở nên mê người đến kỳ lạ.

Nhớ lại Xuân Hải Đường thường xuyên thổi phồng nàng có đôi mắt trong sáng thế nào, Lưu Phất soi mình trong gương không khỏi bật cười.

Xem ra gần trăm tới, đàn ông quyền quý chưa từng có thay đổi lớn với sự yêu thích sắc đẹp.

Rõ ràng là hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau nhưng nàng lại có thể nhìn thấy chính mình từ khóe mắt đuôi mày một cái nhăn mày một nụ cười. So sánh với kiếp trước thì đã bớt đi nhiều kiêu ngạo, lại thêm nhiều vẻ điềm đạm đáng yêu.

Duy nhất không đổi là lông mày sinh động anh khí.

So với đời trước thể hiện tài năng và sự sắc bén, khuôn mặt hiện giờ không biết vì còn nhỏ hay nguyên nhân nào khác mà nhìn qua ôn hòa hơn nhiều.

Ngắm nhìn đồ trang sức đơn giản và các lạo son phấn trên bàn trang điểm, lần đầu tiên từ trước đến nay, Lưu Phất có cảm giác luống cuống tay chân.

Nàng có thể dựa vào màu mực khác nhau, liếc mắt một cái nhận ra sự khác biệt của mực dầu cây trẩu và mực sơn khô; cũng có thể dựa vào mật độ đính kim khác biệt mà phân biệt sợi đồng La Văn Tiên và mành hẹp La Văn Tiên. Nhưng nàng lại không phân biệt được hai loại son màu sắc tương tự trước mặt, phân biết thì có ích gì, nàng lại không biết dùng thế nào.

Di chứng của nữ giả nam trang nhiều năm, bây giờ mới thể hiện ra.

Trong gương hiện ra gương mặt thiếu nữ đầy buồn rầu.

Đưa tay vuốt tóc, Lưu Phất nhớ lại búi tóc phức tạp của các quý nữ, thử thắt bím tóc.

Vấn tóc, thoa phấn, vẽ lông mày, tô son, đôi tay có thể vẽ ra một bức họa lại vẽ không xong lông mày. Dù có son phấn thật dày che đậy cũng không thể che được khuôn mặt tái nhợt.

Lưu Phất nhìn chính mình trong gương, đôi mắt hạnh dường như lộ ra đầy bất đắc dĩ.

Nàng không phải người yếu ớt, đã từng đơn thương độc mã đến tiền tuyến cát vàng đầy trời, nhận nhiệm vụ lúc nguy hiểm đến dãy núi đổ nát, hai tháng không có người hầu hạ cũng trôi qua rất thoải mái, chưa từng giống như bây giờ nhớ đến tỳ nữ vây quanh sinh hoạt của quý công tử.

Thân là nữ tử, thật là một chuyện phiền toái.

Thở dài, Lưu Phất cầm mép váy đứng dậy, cong ngón tay gõ vào vách tường sát vách.

"Kiều Nhi, ta cần ngươi."

Người hôm nay có thể cứu nàng chỉ có Vọng Nhật Kiêu.

Tẩy đi trang điểm khó coi trên mặt, thả tóc ngồi lại trước gương một lần nữa, Lưu Phất cầm lược gỗ chải từng cái lên mái tóc khô vàng.

Lùi bước không tiến chưa từng là tác phong của nàng.

Khi Lưu Phất đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Kiều Hạnh dựa lan can cắn hạt dưa.

Hao lâu chỉ đón khách sau khi mặt trời lặn, nhóm kỹ nữ cũng sau nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi, toàn bộ hành lang ngoại trừ nhóm cô nương chưa tiếp khách các nàng, cũng chỉ có mình Kiều Hạnh là lão nhân.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, mắt Kiều Hạnh nhếch lên, "phi" một cái phun hạt dưa trong miệng ra, "Chắc hôm nay phúc tinh cao chiếu, Hỉ Thước đăng chi, Bích Yên cô nương của chúng ta thế mà lại ra khỏi khuê phòng."

Toàn bộ mấy tiểu cô nương khác nhìn thấy tình hình bên này liền nơm nớp lo sợ dừng bước, không dám hé ra một tiếng.

Mười mấy tiểu nha đầu chen vào một chỗ, giống bầy chim cút nhỏ run rẩy sưởi ấm cho nhau.

Lưu Phất giương mắt, trấn an cười với các nàng.

Mặt Kiều Hạnh rõ ràng rớt mất rồi.

Có chút mâu thuẫn là không cách nào che giấu, nếu nhất định xảy ra, còn không bằng sớm ngày làm rõ.

Tuy nói tướng quân không đánh trận chiến không chuẩn bị trước nhưng Lưu Phất là văn nhân, tự có cách làm việc của chính mình.

Nàng còn không đứng vững gót chân, đối phương cũng thiếu thời gian chuẩn bị.

"Tỷ tỷ vất vả rồi." Lưu Phất giữ chặt Vọng Nhật Kiêu đang muốn mở miệng, cười một tiếng với Kiều Hạnh, "Nhìn sắc mặt tỷ tỷ tiều tụy như vậy, chắc hẳn đã quá vất vả rồi?"

Ý nghĩ trong đó quá rõ ràng.

Mắt Kiều Hạnh hơi cứng lại, cầm khen lau khóe miệng che giấu đi: "Mệnh chúng ta khổ cực như vậy, nào dám nói vất vả hay không." Ánh mắt nàng ta lướt qua búi tóc Lưu Phất có hai đóa hoa lụa, lớn tiếng cười nhạo, "Không giống có người, trời sinh may mắn. Tam môn không ra năm bước không tới, ăn sung mặc sướng mà chiếm lấy tiền mồ hôi nước mắt của tỷ muội."

Hai tháng này, Lưu Phất không chỉ thăm dò lai lịch Nhiêu Thúy Lâu mà nàng cũng thấy rõ quan hệ từ trên xuống dưới ở đây.

Ba người phụ nữ thành một cái chợ, đừng nói đến mấy chục cô nương trong lâu.

Lưu Phất chú ý thấy khi Kiều Hạnh mở miệng thì mặt đám chim cút nhỏ cách đây không xa cũng thực sự đã đổi sắc một lần.

Vì Kiều Hạnh biết chữ, tính cách mạnh mẽ nên Xuân Hải Đường giao nhiệm vụ dạy dỗ người mới cho nàng ta. Ngoại trừ Lưu Phất và Vọng Nhật Kiêu, những người còn lại khi mới vào lâu đều nhận đủ thủ đoạn của Kiều Hạnh, đối với nàng ta vừa kính vừa sợ.

Lưu Phất có thể đoán được nơi không có mình và Vọng Nhật Kiêu, Kiều Hạnh sẽ hình dung hai người các nàng thành bộ dáng thế nào – dựa vào sủng ái của tú bà mà tác oai tác quái, sau này nhất định sẽ đoạt được tất cả những thứ tốt nhất.

Nhân ngôn đáng sợ, ba người thành hổ. (Lời người đáng sợ, mười người thành hổ."

Tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi đầu chính là thời điểm tính cách chưa ổn định, dễ bị ảnh hưởng.

Đáng tiếc bất luận là cô lập hay ghen ghét, những thứ thiếu nữ để ý nhất thì Lưu Phất đều không để ở trong mắt. Ngay cả đố kỵ từ trong nội tâm Kiều Hạnh cũng bị Lưu Phất coi như đá kê chân.

Thánh nhân nói "Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều", nhưng trên thế giới này, cũng chưa từng có công bằng thực sự.

Nếu muốn nổi bật bản lãnh của mình, phương pháp tốt nhất chính là tìm được một đối thủ xứng tầm và đánh bại họ.

"Ngàn vàng mất đi còn trở lại. Tỷ tỷ đọc thuộc thi thư, có lẽ là hiểu đạo lý này." Lưu Phất đến gần Kiều Hạnh, thấp giọng cười nói, "Dù sao ta không chỉ có may mắn, mà còn có *tài mạo trời sinh."

*tài mạo: tài hoa và dung mạo.

Nàng nhìn thẳng đối phương, trong mắt có châm chọc mà chỉ Kiều Hạnh thấy được.

Có ít người, đã không thể làm bằng hữu thì không cần phải khách khí.

Kiều Hạnh trợn mắt, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta nắm chặt khăn tay, cuối cùng ném hết hạt dưa trong tay xuống đất.

Hai tâm can của Xuân Hải Đường đều không phải người nàng ta có thể động: "Thật càn rỡ! Ma ma biết bảo bối của nàng có bộ dạng như thế, sợ là sẽ rất đau lòng!"

Lúc bấy giờ thích nhất là nữ tử hiền lương thục đức, càng khỏi phải nói người vung tiền chính là đại gia, kỹ nữ thanh lâu sở quán dù nóng nảy như Kiều Hạnh thì trước mặt khách nhân cũng phải giả bộ ôn nhu như nước.

Kiều Hạnh nói không xuôi tai nhưng về ý nghĩa thì đều là nói thật.

Theo động tác của nàng ta, có mấy hạt dưa không có mắt rơi vào váy Lưu Phất.

Lưu Phất vừa định nhấc váy lên liền bị Vọng Nhật Kiêu bên cạnh đánh vào tay.

Hừ, mặc váy thật là phiền phức.

Nàng nhíu mày, thả váy, để hạt dưa lăn xuống.

Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Kiều Hạnh, nói khẽ: "Lời này của tỷ tỷ sai rồi."

Tác giả có lời muốn nói: A Phất: Ta vốn định chơi cho đẹp.

Chương này nhắc đến chùa Định Sơn thật ra là đang xây bị lũ bất ngờ phá hủy, để nó ở thế giới hư cấu sụp đổ trước mấy trăm năm, tiểu đồng bọn Nam Kinh không nên đánh ta a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro