Chương 3: Lật ngược ván cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra thân thể Lưu Phất nhìn qua còn suy yếu hơn.

Sau khi nàng đưa ra vấn đề và buông lỏng tinh thần, lại sốt bảy tám ngày, lại mở mắt, trước khi hôn mê hoa hạnh đã rụng.

Theo lời lão đại phu, cơ thể này vốn sinh ra đã yếu ớt, từ trong bụng mẹ ra đã có bệnh tật, khi còn bé cũng không được chăm sóc cẩn thận, lại còn bị bỏ đói ba ngày, không may thì cũng có khả năng di đời nhà ma.

Trên đời không có người thú hai biết, hồn Lưu Tiểu Lan thực sự đã về cực lạc từ mấy ngày trước.

Lưu Phất thở dài cho thiếu nữ mất sớm, khẩn cầu Xuân Hải Đường: "Tỷ tỷ, ta có một yêu cầu quá đáng."

"Mặc dù ta được sống lại một lần nữa nhưng cũng không thể quên ân sinh thành..."

Thấy vẻ mặt nàng bi thương, Xuân Hải Đường ngây người rồi tức giận bừng bừng mà đánh gãy lời nàng: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã hiểu!"

Lửa giận của Xuân Hải Đường đến quá đột ngột, ánh mắt Lưu Phất lóe lên, trong lòng biết đã có biến.

Nàng cũng không truy hỏi, chỉ kéo tay áo Xuân Hải Đường trước khi cô ấy bỏ đi, đáng thương nói: "Tỷ tỷ hiểu lầm ta."

"Là ta nghĩ mượn tỷ tỷ ít bạc dâng chút đèn chong cho người đã khuất."

Rũ xuống hàng mi che đi đôi mắt hạnh, nàng mím môi, đáng thương kéo áo Xuân Hải Đường không bỏ.

Xuân Hải Đường thở dài, xoay người ngồi xuống: "Muốn bao nhiêu?"

Nghĩ lại chắc nàng ta hiểu lầm là mình cầu phúc cho mẫu thân đã mất. Ý định ban đầu của Lưu Phất là cầu phúc cho Lưu Tiểu Lan nên cũng không giải thích.

"Một, một lượng bạc nhé?"

Nhìn con ngươi Xuân Hải Đường đầy kinh ngạc, Lưu Phất yên lặng nuốt câu "Một trăm lượng trở về."

Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, Lưu thiếu sư Lưu Bình Minh đã từng có gia sản bạc triệu, bổng lộc một năm ba trăm tám mươi lượng, đầu thai làm người mới phát hiện tiền bạc lại quan trọng đến vậy.

"Ta đã người của tỷ tỷ, tỷ tỷ còn sợ ta chạy trốn sao?"

Bị đôi mắt sáng ngời của Lưu Phất nhìn chăm chú, mặt Xuân Hải Đường khỏi nóng lên, cắn răng đáp ứng: "Bồ Tát chùa Đinh Sơn linh nhất, chủ trì vô cùng tốt, cũng đối xử bình đẳng với nữ tử phong trần chúng ta... Đợi đến mùng một tháng sau dâng hương, tỷ tỷ sẽ làm giúp ngươi."

Lưu Phất nghe vậy ngây người, một cảm giác lạnh lẽo từ sông lưng tràn ra, lẩm bẩm: "Chàu Định Sơn? Chùa Định Sơn?"

Thấy mặt nàng trắng bệch, Xuân Hải Đường cũng không kịp tiếc bạc, vội vàng an ủi: "Nó ở dưới núi Sư Tử, ngươi cứ yên tâm."

Bị Xuân Hải Đường ôm chặt trong ngực, Lưu Phất cười khổ không nói gì, nàng nào có lo cái này!

Chùa Định Sơn là chùa đứng đầu bốn trăm tám mươi chùa Nam triều, ở triều đại trước hương khói cường thịnh, không thua gà gáy, chùa Tê Hà.

Nhưng vấn đề duy nhất là đầu năm thứ mười hai hoàng thượng đăng cơ, chùa Định Sơn đã bị một trận lũ bất ngờ phá hủy, cho đến trước khi mình cứu giá vẫn còn đang xây lại...

Cho nên hiện giờ nàng đang ở vào thời gian nào?

Một khắc sau, Lưu Phất đã biết đêm nay là đêm nào.

Để đổi chủ đề, Xuân Hải Đường đột nhiên đem đáp án đến tay Lưu Phất: "Tâm can ngươi lấy tên thật không tồi, vô cùng hợp với bát tự của ngươi!" Nàng móc ra một tờ giấy đỏ từ trong tay áo, "Ngươi xem lời phê phía trên, 'hậu đức tái vật an hưởng tôn vinh, tài quan song mỹ công thành danh toại', chậc chậc chậc, tỷ tỷ tìm người trắc hải nhiều mệnh số, lại chưa thấy số tốt như vậy!"

Lưu Phất nhận tờ giấy đỏ, vừa nhìn thoáng qua, khi bố trí Hồng môn Yến hãm hại Quyền Tương Chu Mặc Tồn đoạt quyền thay hoàng thượng có thể bình tĩnh nâng chung trà lên không run rẩy nhưng lúc này tay nàng lại run.

Đầu óc rối loạn, Lưu Phất hít sâu một cái, cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại.

Đáng tiếc lại không hiệu quả.

Cái gì mà Thái Sơn sập trước mặt mà mặt không đổi sắc, cô nhân lừa nàng!

Lưu Phất rũ mi, trầm mặc nhìn chữ trên giấy. Ngoài trừ những gì Xuân Hải Đường nói, còn một câu khác 'sinh vào canh ba, giờ Thìn, ngày mùng hai, tháng hai, năm ba mươi chín Kiến Bình', tiết Xuân Long vào rừng làm cướp, đùng là mệnh cách tuyệt vời.

Hôm nay là mười tám tháng hai năm năm mươi hai Kiến Bình, ngay cả tổ phụ nàng Trung Tín Hầu Lưu Xương cũng mới chỉ là trẻ con.

Nàng lại về 60 năm trước!

"Tâm can nhi của ta còn đau đầu sao?"

Lưu Phất hoàn hồn, lắc đầu cười khổ: "Làm tỷ tỷ lo lắng, ta không sao."

Nói dối dỗ Xuân Hải Đường, Lưu Phất chống người ngồi trước bàn đọc sách thô sơ, lấy ngón tay làm bút chấm bút nhanh chóng viết.

Tất cả kế hoạch lúc trước đều bị phủ định vào một khắc trước.

Mặc dù không cách nào chấp nhận chuyện hồn bản thân đi ngược về 60 năm trước nhưng Lưu Phất cũng phải chấp nhận, đã biết trước mọi chuyện sau này thì con đường tương lai phải đi sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Nếu nói lúc trước nàng nghĩ lấy thân phận kỹ nữ một bước lên mây là ảo tưởng không thực tế thì hiện giờ, phần si mộng này đã có khả năng thực hiện.

Ngoại trừ hoàng thượng và tổ phụ, không ai biết nàng có khả năng đã xem qua là nhớ kỹ.

Năm đó nàng đề tên bảng vàng, thụ phong Thứ Cát Sĩ Hàn Lâm Viện, vì có chút danh vọng trong văn đàn mà năm thứ hai đã bị hoàng thượng cho di sửa sách, thấy được biến cố trăm năm với các tư liệu lịch sử, đối với năm năm mươi hai Kiến Bình và công việc các nơi, có thể nói là thuộc nằm lòng.

*Quân tử bất lập nguy tường chi hạ, nơi phong trần kỹ nữ bán xác thịt này dù sao cũng không phải nơi ở lâu. Nàng cần phải vạch ra kế hoạch thật tốt, thoát thân nguyên vẹn đồng thời giúp đỡ Xuân Hải Đường, lại phải kiếm một phần gia nghiệp hoặc danh tiếng.

*Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: một người đàn ông chân chính sẽ không đứng dưới một bức tường sụp đổ.

Chỉ trong phút chốc, Lưu Phất đã từ trong trí nhớ lục lọi ra không ít thứ có thể dùng.

Kế hoạch mới hình thành từ một ý niệm.

Khi người ta đã năm chắc thì tâm tình tự nhiên cũng tốt; tâm tình tốt thì ăn uống cũng ngon hơn. Không đến mười ngày, Lưu Phất đã làm bản thân từ xanh xao vàng vọt thành mặt mũi hồng hào.

Lại thêm nguyên nhân hàng xóm của nàng đều là cô nương mua cùng lúc, khóc sướt mướt và mặt tươi cười tạo thành đối lập tươi đẹp.

Chớ nói có con rùa sâu trong kỹ nữ. Đến cả Xuân Hải Đường cũng bị dọa.

Ngây người bên sông Tần Hoài hai mươi năm chưa từng gặp cô nương nhà ai vào thanh lâu lại vô cùng vui vẻ.

Không phải đã ngốc rồi chứ?

Sau khi thân thể không cần yếu ớt nữa, Lưu Phất tốn cả một ngày để nhìn từ trong ra ngoài Nhiêu Thúy Lâu, đồng thời thăm dò tính cách Xuân Hải Đường thích.

Các loại nghe đồn đều chứng minh với Lưu Phất rằng nàng không nhìn lầm.

Trong xương cốt nữ nhân kia có che giấu dịu dàng.

Bằng không chỉ dựa vào tư sắc các cô nương trong lâu, chỉ cần nàng có thể cứng rắn dụng tâm, liền nhất định có thể kiếm được đầy bồn đầy bát. Nhưng trên thực tế, các cô nương Nhiêu Thúy Lâu chỉ ở trong lâu tiếp khách, dù ra cửa bồi rượu cũng tuyệt đối không qua đêm.

Đến nỗi quan khách mời đến nhà tùy ý trêu đùa, bất luận nhà ai mời đến đều sẽ bị Xuân Hải Đường tìm cớ khước từ.

Vì nguyên nhân này mà Nhiêu Thúy Lâu nổi danh năm đó mới có thể suy tàn sau khi nàng tiếp nhận.

Dù cho đồ trang sức xiêm y không bằng người khác, thủ hạ của Xuân Hải Đường là cô nương, đa phần đều thật sự yêu quý tú bà của các nàng.

Dù sao dùng cái đó để cứu chồng, so sánh với mẹ kế rưng rưng mong muốn bán kế nữ vào quân doanh thì Xuân Hải Đường giấu kiều mị từ trong tâm mới là thật.

Mỗi nữ nhân ở trong vũng bùn đều đáng thương nhưng người đã sống, dù tiền đồ xa vời cũng vẫn muốn liều mạng sống sót.

Nhiêu Thúy Lâu không nuôi được người rảnh rỗi, cô nương bị mua đến nhất định phải đi lên trước người xưa.

Dù tổn hại danh tiếng, Xuân Hải Đường cũng không buộc các nàng còn nhỏ tuổi đã phải tiếp khách. Từ đe dọa đến trấn an, toàn bộ các cô nương mới tới ở đây hơn mười ngày đêu yên ổn, bắt đầu các loại chương trình học cầm kỳ thư họa và dáng đi dáng ngồi.

Mà các loại kỹ xảo điên loan đảo phượng thì phải đợi năm sau các nàng lớn thêm chút nữa mới dạy.

Vì Lưu Phất còn đang dưỡng thương nên không đi học. Bởi vậy nàng tiểu tỷ muội nàng có thể gặp gỡ, ngoại trừ một "tâm can nhi" khác ở cách vách khi hôn mê thì không còn người thứ hai.

Quen biết "tâm can nhi" vì có một ngày đột nhiên nàng ấy gõ cửa phòng nàng.

Tiểu cô nương dịu dàng ít nói mím chặt môi anh đào, đầy mặt thấp thỏm đứng ở cửa: "Bích Yên, ma ma nói... Ta có thể tìm ngươi."

Tuy Lưu Phất không rõ nguyên do nhưng cũng gật đầu để nàng đấy đi vào.

"Là có chuyện gì?"

Tiểu cô nương lấy từ trong ngực ra một trang giấy hoa tiên, dùng hai tay đưa cho Lưu Phất.

Nắm tay thô ráp, khô vàng thấm mực.

Lưu Phất không cần nhìn kỹ, tiếp nhận thì chà hai ngón tay một cái, đã biết đây là giấy xấu nhất bằng tre trúc.

Thế nhưng trước mắt giấy bút quý giá, nhà làm nông nếu muốn nuôi được một người đọc sách thường phải cần tốn tiền cả nhà.

Giá cả năm 52 Kiến Bình ở Kim Lăng, giấy xấu nhất như vậy ít nhất cũng phải bốn, năm văn tiền một đao. Xuân Hải Đường bỏ được để các cô nương luyện chữ đã là hòa phóng.

Mà giấy đỏ trên bàn, một đao thì cần bốn, năm trăm văn tiền.

Thứ ngày xưa kinh thường lọt vào tầm mắt thì nay đã thành vật quý giá.

Biết chuyện bản thân đọc sách hiểu chữ nghĩa, Lưu Phất không lộ mảy may, vừa cười vừa mời tiểu cô nương ngồi xuống, lại mở trang giấy được gấp ngay ngắn ra.

Trong mắt nàng, tâm can của Xuân Hải Đường mở to mắt, đầy lo lắng.

Nhưng lại là một đứa nhỏ ham học. Phần nghiêm túc này đáng làm người xúc động.

Thầm than một tiếng đáng tiếc, động tác Lưu Phất mang ba phần cẩn thận, thấy tiểu cô nương vì khẩn trương mà khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, không khỏi sinh ra tâm tư trêu đùa.

Cách cái bàn, Lưu Phất nghiêng người, cười nói: "Tâm can nhi, trên giấy viết cái gì?"

Mặt tiểu cô nương đỏ lên, lúng túng nói: "Là tên ta... Ma ma nói để ngươi nhìn xem, lấy nghệ danh gì mới tốt."

Trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết ba chữ lớn chừng cái đấu, dù viết không tốt nhưng từng nét nút đều rất dụng tâm.

Vương Nguyệt Kiều, hẳn là tên của nàng ấy.

Hả?

Lưu Phất đột nhiên nhớ tới, từng nhìn thấy trong đống giấy lộn danh kỹ Tần Hoài, một nữ tử phong trần hiếm có thoát khỏi phong trần còn phải chết già.

Nhiêu Thúy Lâu, Vọng Nhật Kiêu, thì ra thực sự có một người, mà không phải bịa đặt mơ mộng hão huyền bịa đặt giả thuyết thư sinh nghèo.

Nàng đột nhiên an lòng, ngay cả chính mình cũng không biết vừa mờ mịt luống cuống, hoàn toàn biến mất không thấy.

Thanh âm mềm mại hơn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy tên này thế nào?"

Thiếu nữ gật đầu không ngừng chỉ biết nàng vui mừng, lại không biết người đối diện chúc phúc bao nhiêu cho mình.

Lưu Phất mỉm cười, kéo tay thiếu nữ dắt đến bên cạnh.

Tùy ý đẩy ra trang giấy đầy nét mực trên bàn, rút ra một tờ giấy đỏ sạch sẽ, chấm mực múa bút mà viết.

"Ngươi xem, đây là tên ngươi." Lưu Phất cầm tay thiếu nữ từ phía sau, "Ta đến dạy ngươi viết."

"Chữ này thật đẹp..."

Vọng Nhật Kiêu ngơ ngác nhìn, theo bản năng à vươn tay, xoa chữ chưa khô.

Thiếu nữ mở to hai mắt. Nàng không hiểu thư pháp, hôm nay cũng là lần đầu tập viết, lại có thể nhìn ra chữ trước mắt đẹp hơn sư phụ bao nhiêu lần.

Lưu Phất nắm lấy cổ tay nàng ấy, nhìn đầu ngón tay dính đầy mực nước, lắc đầu bật cười: "Nhưng ngàn vạn lần chớ có sờ mặt, bằng không liền biến thành mèo hoa."

Buông tay ra, nàng đên chậu nước bên cạnh, vắt khăn tay đưa cho nàng ấy lau tay.

Vọng Nhật Kiêu xoa xoa, hình như nhớ đến cái gì, đột nhiên hốc mắt đỏ lên: "Bích Yên, ngươi đừng sợ, sau này có ta, ma ma còn ở đây, sẽ không ai dám ức hiếp ngươi nữa."

Đang thấy những ngày kiêu ngạo, đọc sách viết chữ là chuyện vô cùng thiêng liêng. Đối với con gái tú tài lưu lạc phong trần, tự nhiên cũng tràn đầy thương tiếc.

Nhìn nàng ấy nhã nhặn không màng danh lợi, trong lòng Vọng Nhật Kiêu lại thương tiếc.

Đã vào trong lâu, tuy có ma ma dụng tâm đối đãi nhưng cũng không cảm nhận được quan tâm rõ ràng như vậy.

Che giấu đôi mắt ngập nước, trong lòng Vọng Nhật Kiêu hạ quyết tâm, cúi đầu nhìn sang mặt bàn, ánh mắt rất nhanh đã bị xấp giấy bằng tre trúc phía trước hấp dẫn.

Trên đó viết chi chít rất nhiều chữ, xếp thành một chồng, nhìn qua như sách vở.

Thấy mặt Vọng Nhật Kiêu tò mò, Lưu Phất thuận miệng nói: "Dưỡng bệnh không thú vị, tiện tay ghi chép món ăn, cũng luyện chữ luôn."

Vừa đẹp vừa vui.

Mỹ nhân bên cạnh, mỹ thực trên bàn, mới là cuộc đời hạnh phúc.

Lưu Phất nhếch miệng, mỉm cười: "Chớ phát ngốc, đến tập viết đi."

Tác giả có lời muốn nói: A Phất: Thu hoạch một fan cuồng.

.......

Tuổi tác ở đây không tính tuổi mụ.

Tháng tính theo âm lịch, tháng hai theo âm lịch tương đương tháng ba hoặc tháng tư dương lịch. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro