Chương 2: Bích Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuân Hải Đường thây rõ ràng, đó là vết thường nhìn qua nguy hiểm nhưng nhất thời canh ba cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa gỗ mở được một nửa, tinh mịn chiếu lên người Lưu Phất.

Không nhìn Kiều Hạnh bi thương và hốt hoảng giải thích, Xuân Hải Đường dựa cửa mà quạt, rũ mắt nhìn kỹ nha đầu khô quắt như giá đỗ nằm trên mặt đất.

Vì thiếu nữ nhỏ gầy nên nhìn qua có vẻ nhỏ hơn tuổi thật một chút. Nhưng dù mái tóc khô vàng hay khuôn mặt tiều tụy thì cũng không che đi được ngũ quan tinh tế, dụng tâm chăm sóc một thời gian nữa thì chắc chắn đưa ra ngoài sẽ làm kinh động toàn bộ Kim Lăng.

Quan trọng nhất là nàng không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp.

Bên sông Tần Hoài có một trăm ba mươi câu lan viện, nếu chỉ dựa vào một mỹ nhân đầu gỗ thì tuyệt đối không thể nổi danh giữa vô số sắc đẹp được.

Nêu không được mãi mãi thì cũng được một thời gian ngắn.

Chú ý đến thiếu nữ run rấy nhưng hàng mi dài không động, Xuân Hải Đường đã không còn thấy thất vọng với nguyên nhân nàng tìm chết trước kia.

Lòng Kiều Hạnh hơi loạn, che cái trán bị thương, hai mắt đẫm lệ mờ mịt mà giơ cánh tay sưng đỏ nũng nịu rên rỉ: "Ma Ma, ma ma phải làm chủ cho con!"

Xuân Hải Đường cách khăn thêu nắm lấy cổ tay Kiều Hạnh, nghi ngờ nói: "Sao con lại ở đây?"

"Con..." Nhớ đến lời Xuân Hải Đường nói trước đây, cả người Kiều Hạnh run lên, đành cắn răng nhắm mắt trả lời, "Chẳng phải ma ma ngài nói, nhóm cô nương mới đến đều giao cho ta xử lý sao..."

Nhớ đến mình theo Xuân Hải Đường năm sáu năm, lại nghĩ đến tính ma ma hay đùa, Kiều Hạnh đã mất đi bảy phần sợ hãi, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trộm liếc thiếu nữ ngã xuống đất, Kiều Hạnh vô cùng căm ghét dáng vẻ nàng ta giả vờ nhu nhược.

Nàng biết rõ Xuân Hải Đường thích nhất là con gái nhõng nhẽo, vội vàng khóc lóc kể lể: "Ma ma người xem, nha đầu kia mạnh mẽ lại tàn nhẫn, nếu không mài giũa tính tình thì sớm muộn gì cũng gây họa cho lâu!"

Chính tai nghe thấy đối phương đổi trắng thay đen, Lưu Phất đang giả vờ bất tỉnh bình tĩnh, trong lòng cười nhạt không ngừng. Nàng thừa dịp hai người không phát hiện, giơ tay bị buộc cọ vào bó củi khô.

Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, không phải Lưu Phất chưa từng nghe qua thủ đoạn kỹ viện dạy dỗ nữ tử. Nếu tú bà thiên vị, nàng cũng chỉ có thể cắn răng tránh đi, nói không chừng còn có thể liều mạng đổi lấy trời cao biển rộng.

Lưu Phất thay đổi ý niệm thật nhanh, tất cả suy nghĩ cũng chỉ trong một cái chớp mắt. Lúc đó, tiếng Xuân ma ma bay vào trong tai nàng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tay Lưu Phất nắm chặt lấy bó củi.

Kiều Hạnh nhe răng cười ác độc, nhổ cây trâm trên đầu xuống: "Hai chúng ta làm nhau bị thương lẫn nhau, nàng làm tay ta bị thương, đương nhiên ta phải đòi lại từ người nàng!"

Lưu Phất nhắm mắt không nhúc nhích như trước.

Khi nàng nhận ra Kiều Hạnh đang đến gần, khi đang vận sức chuẩn bị đánh người thì kỹ nữ kia lại bị tú bà ngăn lại.

"Một tay đổi một tay? Lời này của ngươi vốn không sai." Xuân Hải Đường thu cây quạt lại, cười nhạo, "Nhưng tay nàng có thể dùng bút viết chữ còn tay ngươi có thể làm gì? Làm trò tiêu khiển cho lão gia công tử?"

Từng chữ mềm mại nhấn mạnh như quyến rũ lòng người.

Chơi ... chơi đùa?

Khi Lưu Phất hiểu ý trong lời nàng thì suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

Xuân Hải Đường hồn nhiên không nhận ra, nhếch mày về phía Kiều Hạnh, khẽ cười nói: "Ta chỉ nhớ rõ mình đã phân phó không được bất kỳ kẻ nào đến nơi này. Ngươi là đến phòng này trước? Hay là đã qua cả phòng kia?"

Hai gian phòng liền nhau giam giữ hai cô nương lần này mua về được Xuân Hải Đường hài lòng nhất.

Đúng là bà để Kiều Hạnh dạy dỗ mấy nha đầu mới đến nhưng bà cũng đã đặc biệt phân phó trên dưới trong lâu không được bước chân vào hai gian phòng chứa củi này để tránh dọa sợ hai nàng.

Bà vừa dứt lời, Kiều Hạnh đã hoàn toàn hoảng loạn: "Ma ma..."

Xuân Hải Đường ghét bỏ nhìn vết thương trên đầu nàng: "Còn không mau tìm đại phu qua đây?"

"Nô đi ngay đây!"

Rõ ràng là giọng nói dịu dàng lại làm Kiều Hạnh hoảng sợ.

Nhìn bóng lưng Kiều Hạnh chạy chậm rời đi, Xuân Hải Đường lắc đầu cười mỉa mai. Bà nhìn thiếu nữ hôn mê trên mặt đất, nửa lo lắng nửa buồn cười đe dọa: "Nếu ngươi giả vờ, nói không chừng máu thật sự chảy đến chết."

Thấy giả vờ bất tỉnh bị phát hiện, Lưu Phất cũng không hoảng hốt. Có thể nói thật ra nàng chưa từng nghĩ có thể hoàn toàn lừa được tú bà.

Từ nhỏ nàng đã được nuôi dạy như một nam nhi, thủ đoạn diễn kịch hay âm mưu dương mưu cũng hạ bút thành văn nhưng thủ đoạn của nữ nhân hậu trạch thì thực sự không quen.

Lưu Phất theo đó mở mắt, nhìn đôi mắt Xuân Hải Đường đang cười.

Trong lòng biết chỉ cần bản thân không làm ầm ĩ thì tạm thời sẽ không họa, Lưu Phất liền thả lỏng người. Nàng vừa vội liếc nhìn một cái, mặt đối mặt nhìn nhau mới thấy rõ tú bà chẳng qua cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi.

Dù sao đối phương cũng đã giữ thể diện cho nàng.

Lưu Phất len lén buông bó củi trong tay, cố gắng ngồi dậy.

Vết thương chỗ thái dương vừa động đã đau, đầu cũng choáng váng, làm vẻ ấm ức mơ màng trên mặt nàng càng thêm chân thực.

Nàng ngẩng mặt lộ ra khuôn mặt trắng bệch không chút máu, hiện ra con ngươi vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Để tỷ tỷ chê cười rồi."

"Cái miệng lại rất ngọt." Xuân Hải Đường dùng khăn tay che miệng, tầm mắt đảo qua cánh tay vô lực của Lưu Phất, cười đến mập mờ, "Lực eo tiểu nha đầu không tồi, có thiên phú đó nha."

Trên mặt Lưu Phất hiện ra sắc ửng đỏ.

Thiên phú cái quỷ gì?

Trước khi đại phu đến thì đã có hai vú già khỏe mạnh nghe tin chạy đến, đưa Lưu Phất đến một căn phòng đã sớm sắp xếp xong, lại tắm rửa sạch sẽ cho nàng, thay một đồ tơ tằm mềm mại mới.

Khi Xuân Hải Đường xử lý xong những chuyện vụn vặt trở về thì vết thương trên trán Lưu Phất đã được bôi thuốc.

Nàng đang thả mái tóc còn ướt, mặc trung y tựa vào đầu giường, cau mày nhìn chén thuốc trong tay.

Một khuôn mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, dường như cùng màu với vải trắng quấn trên đầu nàng. Ngón tay dài nhỏ đang cầm chén thuốc, gột rửa đi vết bẩn liền hiện ra da thịt trắng mịn như ngọc, làm người ta nhìn thấy liền nhịn không được muốn chạm vào.

Xuân Hải Đường cũng thật sự chạm vào. Một tay bà cầm tay Lưu Phất, một tay cầm chén thuốc trong tay nàng, tự mình cho nàng uống thuốc.

"Tâm can của ta mà, thuốc đắng dã tật, con cũng không thể không uống."

Lưu Phất rùng mình một cái, cũng không thể tránh đi, đành phải nắm lỗ mũi một hơi uống hết chén thuốc.

Thấy nàng nghe lời, Xuân Hải Đường cười càng thêm vui vẻ: "Thật sự rất thông minh, đã bị Kiều Hạnh dọa rồi sao? Con yên tâm, nàng ta sẽ không dám trêu chọc con nữa."

Thật ra thì chuyện thiếu nữ tính kế đập đầu làm mình bị thương, không phải Xuân Hải Đường không tức giận.

Nhưng bị đôi mắt ngập nước của nàng nhìn vào thì bực tức gì cũng tan biến hết.

Kéo sợi tóc khô vàng rũ xuống ngực Lưu Phất ra, Xuân Hải Đường cau mày nói: "Mắt cha con bị mù rồi, một cô nương như hoa như ngọc lại có thể bị bọn họ dưỡng thành thế này."

Nếu không phải bà có con mắt tinh tường thì sẽ không thể nhận ra mỹ nhân giữa một đống đất.

Lưu Phất chỉ có thể cười khổ mà chống đỡ.

Mới vừa rồi khi rửa mặt, nàng đã từ trong miệng vú già biết được đại khái thân thế của mình.

Nàng, Lưu Tiểu Lan, mười ba tuổi, để lấy tiền mua thuốc cho cha bệnh nặng mà bị mẹ kế nhẫn tâm bán với giá năm lượng, bán cho tú bà Xuân Hải Đường của Nhiêu Thúy Lâu.

Nếu nói mình bất đắc dĩ là do thời thế tạo thành thì Tiểu Lan chính là sinh ra bất hạnh.

Tiểu nha đầu cũng can trường, còn nhỏ lại yếu vốn bị mẹ kế bỏ đói lại không muốn ăn cơm thanh lâu, thành ra để bản thân chết đói.

Lúc này mới có Lưu Bình Minh nàng sống lại một đời.

"Từ ngày ấy, ơn sinh thành đã không còn, bọn họ đã không còn là cha mẹ ta." Vành mắt Lưu Phất đỏ bừng, hung hăng lau mặt, giọng khàn khàn, "Còn phải đa tạ Hải Đường tỷ tỷ đã cứu ta."

Tạ ơn đến chân thành cảm động, không mang theo chút giả dối.

Mẹ kế Lưu Tiểu Lan lòng dạ độc ác, nếu không có Xuân Hải Đường nguyện ý để nha đầu đoan chính mua nàng với giá cao thì sợ rằng lúc này Lưu Phất đang ở trên đường đến đại doanh Tây Bắc.

Tuy đều là mua bán da thịt nhưng dân kỹ cũng tốt hơn quân kỹ rất nhiều. Đó mới chân chính là không thấy ánh mặt trời, ngày ngày chết lặng mà tiếp khách, suốt đời mong muốn một chữ "chết".

Ít nhất hiện tại, nàng còn có thể nghĩ đến cách sạch sẽ thoát thân mà không phải đâm đầu để sớm chết sớm siêu sinh.

Nhiêu Thúy Lâu làm ăn xuống dốc, mỗi ngày thu vào chỉ mấy lượng bạc, từ trên xuống dưới phải mua hoa lại còn ăn uống, còn phải bỏ tiền ra để hiếu kính nên chỉ có thể miễn cưỡng duy trì. Xuân Hải Đường chịu bỏ ra năm lượng bạc trên người mình, có thể nói đã là tâm địa Bồ Tát.

Theo lời vú già, Xuân Hải Đường là tâm can một người, buôn bán chỉ nhận được một nửa.

Lưu Phất cảm tạ một lần nữa: "Ân tình của tỷ tỷ, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng."

"Đây là duyên phận của chúng ta." Xuân Hải Đường hoàn toàn không để trong lòng, cười duyên nói, "Tiểu nha đầu, muội đã theo tỷ tỷ thì cứ chờ cơm ngon rượi say đi."

Thấy nàng không để bụng, Lưu Phất nhìn tay chân gầy gò của mình, mím môi cười, không cố chấp nữa.

Chịu ân của người nhớ mãi nhàn năm, tự mình nhớ rõ trong lòng là được rồi.

Tất có một ngày, hổ về rừng.

"Tỷ tỷ đã nói đây là duyên phận của chúng ta." Lưu Phất cầm tay Xuân Hải Đường, cười ngọt ngào.

Xuân Hải Đường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của Lưu Phất, trong đầu linh quang chợt lóe, vỗ đùi nghiêm mặt nói: "Muội đã nghĩ thông suốt thì không cần nhớ lại nữa. Cái tên Tiểu Lan này không tốt, đợi tỷ tỷ sửa cho muội cái tên càng thêm phú quý... Hạm Đảm? Hoa sen?"

Mỗi người đều bước ra từ vũng bùn mà không nhiễm bùn.

Lưu Phất giả bộ do dự, giọng khàn khàn: "Tỷ tỷ thấy hai chữ "Bích Yên" có tốt không?"

"Muội hiểu chữ nghĩa? Nghe thì khác hẳn những tên Hoa nhi cây cỏ của chúng ta."

Xuân Hải Đường mới cảm thán một câu đã nghĩ đến nguyên do.

Con gái tú tài bị mẹ kế tự tay bán vào Câu Lan Viện, đó là tình huống bi thảm nàng đã thấy nhiều, cũng nhịn không được rơi nước mắt đồng tình. Xót xa xong, Xuân Hải Đường nhớ đến thanh danh suy bại hiện giờ, buôn bán không tốt bằng Nhiêu Thúy Lâu, ánh sáng trong mắt càng tăng thêm.

Nàng sợ Lưu Phất thương tâm, vội vàng khen: "Khó trách tỷ thấy muội đã cảm thấy khí chất thư hương."

Lưu Phất bị cướp lời, chỉ mỉm cười kiên cường chật vật.

Một phen rơi lệ chua xót, Xuân Hải Đường vỗ tay Lưu Phất: "Đợi tỷ tỷ tìm người coi một chút, nếu hợp bát tự với muội thì sau này trên đời sẽ không còn Lưu Tiểu Lan, chỉ có cô nương Bích Yên của Nhiêu Thúy Lâu chúng ta!"

Chìm nỏi chốn quan trường mười mấy năm, xem mặt đoán ý có thể nói là kiến thức cơ bản. Nhìn ánh mắt vui sướng của Xuân Hải Đường, Lưu Phất mới hoàn toàn thả lỏng.

Nghĩ đến Xuân Hải Đường đã có thể mơ hồ ý thức được chỗ tốt của nàng.

Khẽ cư hàm Bích Yên, yểu điệu tựa Vân Phù.

Lưu Phất khẽ thở dài, nhớ đến đời trước tổ phụ lấy tự "Vân Phù" cho nàng, chính là khuyên nàng phải động tâm nhẫn tính, gặp chuyện không được lỗ mãng, để tránh bại lộ thân phận nữ nhi.

Hiện giờ, nàng không bao giờ phải lo lắng chuyện đó.

Không thể bán mình, bán nghệ cũng được. Một thanh quan mang bạc đến cho hoa lâu còn nhiều hơn mười hoa khôi nương tử.

Lưu Phất cong khóe môi, cũng không sợ Xuân Hải Đường chê nàng vô dụng.

Mặc dù là nam nhân buôn bán kỹ nữ, chỉ sợ cũng không hiểu rõ nam nhân bằng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro