Định mệnh đã định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tuyết Y nặng nề hé mở đôi mắt của mình nhìn mọi thứ xung quanh. Không phải nàng đã bị đâm chết rồi sao? Sao có thể còn sống?

Nàng trở mình ngẩng đầu lên nhìn phía dưới bụng. Hoàn toàn không có một dấu vết gì.

Thế này là sao?

Tuy không có cảm giác đau về mặt thể xác, nhưng trong người nàng lại có một cảm giác nóng như thiêu đốt.

"Cái này... xuân dược?!"

Vân Tuyết Y lại ngạc nhiên. Đây, không phải là khung cảnh quen thuộc của bốn năm về trước hay sao?

Nàng nhớ, quen hắn được một năm thì nàng đã làm đủ mọi cách lấy được niềm tin của hoàng đế, sau đó xin ân điển được ban hôn. Vậy nên, lúc này là nàng và hắn đã là phu thê.

Vân Tuyết Y mệt mỏi đưa tay lên day trán - "Ta trùng sinh về rồi... nhưng sao lại không phải là sáu năm trước, mà là lúc này cơ chứ? Thế này thì là ta đã... kết hôn với tên bạo quân đó còn gì."

Nàng tự quở trách bản thân, rồi lại lấy lại bình tĩnh. Bây giờ vẫn chưa muộn, nàng vẫn có thể cứu vãn được tình hình.

Nhưng mà trước tiên là phải giải quyết vấn đề xuân dược này trước đã đi?

Nàng còn nhớ, kiếp trước trong lúc ra xuất phủ liền bị người khác bày mưu hạ thuốc đem nhốt trong phòng kín, mãi mới tìm cách thoát ra được. Việc nàng rời phủ không ai hay biết, hại nàng phải vật lộn với đám lưu manh thổ phỉ trên núi, mãi trời tối mới trở về. Lúc này, nàng mới tự cảm khái cho chính mình, hiện tại dựa vào bản thân để sống sót là kế sách tốt nhất.

Theo ta nhớ, thì không đầy nửa nén nhang nữa sẽ có bọn thổ phỉ đi qua đây. Nhân lúc này phải tìm cách giải độc.

Vân Tuyết Y ngó đến con suối gần nơi nàng đang nằm, rồi nghĩ bụng nếu ngâm một lúc dưới nước lạnh chắc chắn sẽ tỉnh táo hơn.

Nàng vội vàng lết thân qua đó, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục giấu xuống khe đá rồi ngâm mình xuống suối.

Đúng như dự đoán, có bọn thổ phỉ đi qua ngay trước tầm mắt nàng. Vân Tuyết Y nấp sau mỏm đá lén nhìn bọn chúng, bất chợt trượt tay ngã xuống nước.

Nghe động, cả bọn dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Thấy mặt nước yên tĩnh không một bóng người, chúng tự bảo nhau - "Chắc là cá quẫy thôi, kệ đi."

Đợi thổ phỉ đi khỏi, nàng mới dám ngoi lên khỏi mặt nước.

"Phù! Thật là một phen hú vía." - Nàng tự trấn an bản thân.

Trông đầy tinh thần thế này, chắc độc cũng giải được phân nửa rồi. Vân Tuyết Y lấy bộ y phục được giấu kĩ tránh bị phát hiện, rồi mặc lên và tìm đường rời khỏi đó.

"Rốt cuộc năm đó là ai làm hại mình, mình vẫn chưa điều tra ra..."

Vân Tuyết Y hậm hực hồi phủ. Có điều, ông trời đã cho nàng cơ hội tốt để sống lại như vậy, nhất định không được bỏ lỡ.

[Thất vương phủ]

"Vương phi, người đi đâu mà toàn thân lại ướt hết thế này?" - Một nô tì tên Liên Nhi hốt hoảng chạy vào lo lắng xem xét từng nơi trên cơ thể nàng xem có vấn đề gì không.

"Không sao. Ta chỉ là đi trên đường bị té xuống hồ mà thôi."

"Vương phi, người nên cẩn thận một chút. Nếu lỡ sau này xảy ra chuyện nguy hiểm hơn, sao nô tì ăn nói được với Thất vương gia!"

Ăn nói? Hắn còn không thèm bận tâm ấy chứ.

"Vương phi, chắc người trông ngóng lắm. Nô tì nghe nói Thất vương gia đang khải hoàn trở về, tối mai hoàng thượng sẽ mở hội yến mừng trận chiến ở Tây Sơn đại thắng. Chắc trên đường đi vương gia cũng khao quân rồi." - Liên Nhi vừa mơ mộng, ánh mắt vừa long lanh suy nghĩ về hình tượng nàng ta đang sùng bái - "Ngài ấy, được tung hô là chiến thần của Đại Tề ta quả không sai mà!! Ngài ấy cầm quân đến đâu là giặc bại tới đó."

"Không đến nỗi như vậy chứ."

"Sao người lại nói vậy! Người nên tự hào mới đúng. Người đã kết hôn với vương gia được bảy tháng rồi, vậy người có biết câu chuyện mưu lược của Ngài ấy không?"

"Chuyện gì?"

"Người nói xem, nếu quân ta bị tổn thất quá nhiều, chỉ còn lại bảy vạn quân, mà bên địch lại đem ba mươi vạn quân sang đánh, thì người nghĩ thế nào?"

"Thế nào? Ừm... Không phải là nên quy hàng sao?"

"Không đâu! Thất vương gia đã đem hai vạn quân nghênh đón tại thành Quảng Châu, đánh tan đội hình của quân địch mà không bị tổn hại một binh tốt nào. Từ câu chuyện đó cho nên Thất vương gia mới được gọi là chiến thần."

Cái gì vậy? Sao chuyện thật thật giả giả thế? Ta quen hắn những sáu năm mà không hề biết việc này?

Bình tĩnh nào Vân Tuyết Y. Mày kích động thế làm gì. Dù sao thâm tâm mày thực sự cũng chết rồi mà!

"Nô tì nghe nói trước kia có Ý Hân quận chúa là tâm phúc của thái hậu, cứ một mực quấy rầy đòi gả cho Nhị vương gia, Ngài ấy lúc đó mới mười hai tuổi, liền thay hoàng huynh một mồi lửa mà đốt hết cả Yến Lăng hầu phủ, nói là đòi lại công đạo cho Nhị vương gia. Hoàng thượng chỉ hỏi xem Ngài ấy lúc đốt phủ có bị thương hay không. Cha nàng ta thưa lên hoàng thượng rằng Thất vương gia tuổi nhỏ làm loạn, người lại tức giận mà quở trách ông ta không biết quản giáo nữ nhi. Chuyện đồn ra ngoài, trừ vương phi ra thì không ai dám công khai theo đuổi vương gia nữa đâu. Một hoàng tử được sủng ái như vậy, lại có tài, chắc chắn sau này tiền đồ rộng mở." - Liên Nhi tấm tắc mà khen ngợi vài câu.

Điều này không cần nói cũng biết. Thất vương gia, nàng hiểu rõ số hai thì không ai nhận số một. Chẳng phải chính hắn đã nhẫn tâm giết nàng bằng mũi kiếm của hắn đó sao.

Liên Nhi không để ý sắc thái chủ tử của mình, tiếp tục đưa đẩy - "Ấy vậy mà bây giờ Ngài ấy lại chấp nhận vương phi ta, không phải là chứng tỏ người rất đặc biệt ư?"

Đặc biệt? Nếu kiếp trước có thể như vậy thì nàng đã không chết thảm. Ngu muội đâm đầu mà không biết rằng hắn chịu chấp nhận mối hôn sự này là do nương thân của nàng trước kia đã có ơn với mẫu phi hắn.

"Vương phi, người bị sao vậy? Rốt cuộc là ai đã hãm hại vương phi nhà chúng ta? Thật đúng không coi Thất vương phủ ra gì mà!" - Một nô tì khác tên Tiêu Ngọc chạy vào trong viện nhìn một lượt Vân Tuyết Y rồi gào khóc.

Gì thế này?!

Ầy. Tìm suốt sáu năm không ra, bây giờ lại có kẻ tự giấu đầu lòi đuôi. Vậy thì để ta chơi cùng.

"Tiêu Ngọc, ngươi lo lắng cho ta sao?"

"Sao không ạ vương phi?! Nô tì rất lo cho người."

"Ta chỉ là bị té một cái xuống nước, con mắt nào của ngươi cho thấy chắc chắn là ta bị người khác hãm hại?"

"Vương... vương phi...?! Ý của người nô tì không hiểu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro