Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tử... Xuyên...?!"

Toàn thân nàng run run, đôi mắt ngấn lệ nhìn nam nhân đang đứng trước mặt. Một tình yêu đơn phương chưa nở đã tàn, một sự hy vọng chưa lóe đã tắt.

Nàng đã thích hắn sáu năm rồi. Đối với nàng mà nói, mỗi một phút giây cuộc đời có thể nhìn thấy hắn là hạnh phúc, mỗi một khắc hắn rời đi là trong lòng hụt hẫng. Tuy là thế, nhưng nàng vẫn cam tâm tình nguyện, kiên trì theo đuổi hắn không một chút oán hận.

Nhân gian truyền lại, mỗi một vị thần tiên khi lịch kiếp hạ phàm đều phải trải qua những sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, oan gia kì ngộ, cầu mà không được, ôm hận lâu dài. Thấu được hồng trần, vượt ải trầm luân mới có thể tu thành chính quả. Khổ đau nhất lại là ái biệt ly. Đến thần tiên còn không thể vượt qua được nỗi đau thất tình lục dục, mới có thể phi thăng. Vậy thì sao một người bình thường như nàng lại có thể chịu được?

Suốt sáu năm qua, là nàng đã tự làm khổ mình.

...

"Thất điện hạ, ta có làm một ít bánh để Ngài dùng sau khi luyện kiếm này."

"Vân tiểu thư, ngươi đừng có làm phiền ta."

Thất vương gia, Ngài ấy đang xấu hổ sao...?!

Đã vậy thì ta sẽ chủ động trước.

"Thất vương gia. Nhìn ta này, thế nào?" - Nàng mặc y phục gia nô rồi đi lại trước mặt hắn.

"Thế này là?"

"Từ hôm nay ta sẽ nguyện làm nha hoàn thiếp thân cho Ngài, hầu hạ Ngài chu toàn!!"

"Vân tiểu thư, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Đường đường là thiên kim Thừa tướng phủ, lại làm ra chuyện mất mặt này. Ngươi càng làm trò, càng khiến ta căm ghét."

Nàng nhìn hắn, không muốn hắn rời đi, hoảng quá liền liều gọi.

"Tử Xuyên!!"

Hình như, chàng dao động rồi...

"Ngươi vừa gọi bổn vương là gì?"

"Tử... Tử Xuyên..."

"Lần sau đừng gọi như vậy nữa!!"

Ồ. Thì ra là Thất vương gia thích kiểu như này sao? Còn ngại ư? Vậy ta sẽ thường xuyên gọi tên Ngài ấy.

Tử Xuyên... Tử Xuyên... Cái tên thật đẹp!

...

Nhớ lại những kí ức mấy năm qua, trái tim nàng bất giác lạnh buốt.

Đôi môi tái lại khẽ nở nụ cười, tay nắm lấy lưỡi kiếm, nàng nhìn hắn rồi lại nhìn xuống nơi kiếm ngự dưới thân thể nàng.

Nàng nhìn máu tuôn ra trên lưỡi kiếm của hắn, khóe mắt vẫn không ngừng rơi lệ.

Nhân tình thế thái như mộng, đã lâu dấn thân trong mộng, nếu thực mộng đã tan, thì tâm cũng tàn. Có lẽ, nhát kiếm ấy... có thể thực sự làm nàng chết tâm hẳn đi.

"Tử... Xuyên..."

"Vân Tuyết Y, ngươi nghĩ mình là ai mà dám cả gan gọi thẳng tên bổn vương?"

Nàng kinh ngạc, nhìn ánh mắt sắc lạnh của hắn mà không khỏi rùng mình.

"Th... thất vương gia... Tại... sao?"

"Tại sao? Chẳng vì sao cả! Vì bổn vương ghét ngươi thôi. Nếu không phải nể ngươi là nữ nhi của Tần thị thì ta đã giết ngươi ngay từ lần đầu gặp mặt rồi."

Ha. Thật dứt khoát.

Có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu là gì.

Hóa ra là vì nàng là nữ nhi của Tần thị, Tần Cơ, là một người đã có công cứu mạng Hòa phi nương nương, cũng chính là mẫu phi hắn, nên hắn mới nhẫn nhịn nàng.

Nếu đã biết sự thật, thì sao không rút tay về? Lần này, nàng cũng nên chấm dứt rồi.

"Ha ha ha ha." - Nàng chợt cười lớn, tiếng cười mang đầy sự tuyệt vọng và lãnh đạm - "Nếu đã vậy, ta sẽ cầu... cho người phải cảm nhận cái mùi vị... yêu mà không có được, cho dù có phải... đánh đổi cả mạng sống... của ta."

"Điên thật..." - Hắn buông một câu rồi lạnh lùng rút kiếm ra.

Nàng ngã xuống. Thân thể ngã kéo lòng ôm mộng sáu năm cũng ngã theo.

Tử Xuyên. Giữa hai chúng ta, cho dù là ai thì ông trời cũng không thiên vị.

Rồi sẽ có một ngày, người sẽ cảm nhận được sự thống khổ này. Yêu... xa tận chân trời gần ngay trước mắt... không thể có được!

Nếu có kiếp sau, thề sẽ không bao giờ ngu muội như thế.

Đời này đã chịu quá đủ rồi. Sáu năm yêu thật lòng thật dạ ấy vậy mà lại đổi lại một nhát kiếm kết thúc cuộc đời.

Trớ trêu làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro