Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu thư, người thật tài giỏi, phát hiện được trên người bị người bỏ bột phấn theo dõi, nên trước khi quay về vương phủ đã đem bột phấn kia loại bỏ hết." nhìn bóng dáng Doãn Thi Vũ xa dần, Tích Vân ánh mắt sùng bái nhìn Thượng Quan Tuyết Băng.

Thượng Quan Tuyết Băng vô biểu tình, mị mắt nhìn khoảng không. Nguyên lai, sau đêm 'giải cứu' võ lâm nhân sĩ tại Phi Vân sơn, nàng vô tình phát hiện trên người của mình thế nhưng có bột phấn kì lạ ??? Cũng may kiếp trước nàng xem phim võ hiệp cũng nhiều, thấy có người dùng bột phấn để theo dõi ai đó nên nàng liền nghĩ ngay đến trường hợp của mình, dù không biết thế nào sử dụng bột phấn kia nhưng muốn tẩy sạch bột phấn đối với nàng là một chuyện vô cùng đơn giản a.

Tám năm học tập tại hai đại gia tộc lánh đời cũng không phải học bạch nha. Không ngờ, đúng như nàng dự đoán, ngày đầu tiên quay lại vương phủ đã có 'khách nhân' ghé thăm.

' Xem ra vị phu quân trên danh nghĩa kia cũng không đơn giản a.' Thượng Quan Tuyết Băng vẻ mặt hứng thú, trên môi xuất hiện một đường cong nhẹ. Vẫy tay áo, bước vào nội viện, Tích Vân, Tích Nguyệt liền bước theo sau.

...........

" Nghe nói... ngươi vừa từ sân 'vương phi của ta' đến???" Cung Lạc Duyệt vẻ mặt bình thản, mang theo tia nghi vấn hỏi.

" Ân, ta muốn làm rõ một chuyện. Nhưng hình như ta lầm rồi." Doãn Thi Vũ vẻ mặt vẫn mang tia khó hiểu, ứng lời Cung Lạc Duyệt.

Lúc ấy tại Phi Vân Sơn rõ ràng hắn thử ra bột phấn hắn dùng nằm trên người Băng cung cung chủ, hắn cứ nghĩ đến Băng cung cung chủ cùng vị vương phi kia là một người. Nào ngờ, hôm nay hắn cũng thử... thế nhưng lại không ra kết quả a.

Tạm thời không cần nói cho tiểu tử này biết vậy.

" Nga." Cung Lạc Duyệt ứng thanh, tin tưởng nếu có chuyện Doãn Thi Vũ sẽ nói cho hắn biết.

" Ngươi có biết ngày mai là thọ thần của Hoàng hậu ??? " Cung Lạc Duyệt bỗng dưng lại hỏi, nhưng câu hỏi lại mang phần khẳng định vì năm nào hắn cũng cùng với Doãn Thi Vũ và Từ Trọng Khiêm hội họp bàn đối sách chi kế cho trận thọ thần kia của Hoàng hậu.

" Ân, rồi sao đó đâu ??? Năm nay ngươi sẽ không lẻ loi nga." Doãn Thi Vũ lên tiếng vui đùa.

" Ta nghĩ... trước khi đến thọ yến. có lẽ ta phải đến gặp 'vương phi của ta' một lần." Cung Lạc Duyệt nói lên ý định của mình.

Từ Trọng Khiêm cùng Doãn Thi Vũ nghe thế thì đều hiểu rõ ý định của hắn. Duyệt đây là muốn phối hợp một chút với 'vương phi của hắn' mà diễn một vở tuồng đi???

" Duyệt, ngươi không đề phòng nàng ta sao??? Cho dù nàng ta không phải là gian tế của Hoắc Vạn Khiêm thì nàng ta cũng có thể là gian tế của hoàng hậu phái đến cũng không chừng ??? " Từ Trọng Khiêm vẫn là một vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cung Lạc Duyệt.

" Từ Vạn Khiêm, ta thấy là ngươi có thành kiến nặng với Hoắc Thanh Tâm rồi đấy." Doãn Thi Vũ không bỏ qua phản bác ngay suy nghĩ của Từ Vạn Khiêm.

" Hừ, sao không nói ngươi ý thức hời hợt. Lần nào ta nói đến nàng ta thì ngươi cũng nói hộ cho nàng ta thế ??? Không lẽ... ngươi thích nàng ta sao ??? " Từ Trọng Khiêm ăn ngay nói thẳng cũng không chịu thua kém đả kích lại.

" Cái khốibăng nhà ngươi chỉ biết nói bậy. Ta là đứng trên lập trường trung lập mà nhận xét. Biết không hả ??? Ngươi đừng để hận thù của mình đổ lên người vô tội." Doãn Thi Vũ giọng cũng dịu xuống, mang theo giọng khuyên nhủ.

Cung Lạc Duyệt không nói gì, chỉ nhíu lại mày kiếm, không ai biết rõ hắn đã nghĩ gì.

..............

Thanh Tâm Uyển

Tối nay, tại Thanh Tâm Uyển có một vị khách bất ngờ, không thông báo lại đến, khiến Thượng Quan Tuyết Băng khẽ nhíu mày khi nhìn thấy hắn, nhưng nhanh chóng đã lấy lại vẻ thong dong, lạnh nhạt vốn có. Ấy mà nói hắn là khách nhân thì cũng không phải, vì hắn là chủ nhân của vương phủ này thì một Thanh Tâm Uyển đối với hắn mà nói muốn tới muốn đi là chuyện đương nhiên. Hắn không ai khác chính là Tà vương Cung Lạc Duyệt, tướng công trên danh nghĩa của nàng.

" Vương gia hôm nay đại giá quang lâm khiến cho thiếp thân đây một phen 'kinh hỉ' a!!!" Thượng Quan Tuyết Băng tuy miệng nói thế nhưng lại không có tư thế đứng lên tiếp đón Cung Lạc Duyệt, nàng vẫn ung dung ngồi tại ghế trên thưởng thức trà của mình.

' Trà hoa anh đào này thật thơm. Không nghĩ đến tay nghề của Tích Vân lại khá như vậy. có lẽ nên suy nghĩ mở một trà lâu mới được!!! Uống ngon'.

" Vương phi của ta, nàng không mời bổn vương ngồi xuống sao ??? " Cung Lạc Duyệt giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi, nếu người ngoài không biết sự tình, còn tưởng rằng Cung Lạc Duyệt rất yêu thương vương phi của mình đi.

" Đây là vương phủ của vương gia, vương gia muốn làm sao thì làm vậy a. Muốn ngồi ở đâu thì cứ việc ngồi, thiếp thân nào dám quản." Thượng Quan Tuyết Băng vẫn tư thái đoan trang, đúng đắn nói.

" Vương phi cũng thật săn sóc cho bổn vương." Cung Lạc Duyệt cũng không nhiều lời, tiến về một phía chủ vị khác ngồi xuống.

" Vương phi có biết... mai là thọ thần của hoàng hậu???" Cung Lạc Duyệt nhanh chóng vào đề tài.

" Thì sao ??? " Thượng Quan Tuyết Băng ‎‎ ý bảo tiếp tục.

" Vương phi ngày mai sẽ cùng bổn vương tiến cung chúc thọ, tỏ lòng ' kính hiếu' với hoàng hậu." Cung Lạc Duyệt nhẹ nhàng nói, thanh âm nói đến chữ 'kính hiếu' lại thêm phần nhấn mạnh.

" Ân ??? Sau đó đâu ??? " Thượng Quan Tuyết Băng không nghĩ một chuyện nhỏ nhặt như thế vương gia như hắn sẽ đích thân đến tìm nàng.

" Bổn vương nghĩ... phu thê chúng ta cần hảo thể hiện, tránh cho người hữu tâm xem thường vương phi của bổn vương nga." Cung Lạc Duyệt giọng nói 'thương tiếc' nhắc nhỡ.

Thượng Quan Tuyết Băng ánh mắt nhìn chằm chằm Cung Lạc Duyệt. Xem ra vị 'phu quân' của nàng chính là không đơn giản là một ' nhược vương gia' như bề ngoài của hắn đi. Hắn nói cũng có phần đạo lý, lúc này nàng tuyệt không để cho Hoắc gia chê cười nàng. Có lẽ nàng sẽ hảo hảo phối hợp với vị ' phu quân' này của mình mới được.

" Thiếp thân đã hiểu, trời đã tối, vương gia cũng nên trở về nghỉ ngơi, bảo trọng sức khỏe đi." Thượng Quan Tuyết Băng nhoẻn cười, trực tiếp tiễn khách.

" Nga. Không lẽ vương phi định đuổi bổn vương sao ??? " Cung Lạc Duyệt nhíu mày, tỏ vẻ 'tức giận'.

" Vương gia bận tâm chuyện này ??? Hay là có ý định muốn ở lại đây qua đêm sao ??? " Thượng Quan Tuyết Băng cũng không thua kém, rõ ràng biết đối phương là giả vờ, thì nàng cần gì khách sáo, huống hồ cả hai đều là người thông minh, thì nàng cũng không cần vòng vo làm gì.

Cung Lạc Duyệt trầm tư nhìn Thượng Quan Tuyết Băng trong chốc lát, không biết y nghĩ gì, nhưng sau đó y cũng đứng dậy rời khỏi. Để lại phía sau Thượng Quan Tuyết Băng nở nụ cười hài lòng, mà không biết rằng mình lại sắp gặp phiền phức đến nơi.

....................

Thọ yến hoàng hậu, hầu như năm nào cũng được tổ chức vô cùng long trọng.

Nguyên nhân ư ???

Lân Ngọc đế cả đời chỉ có duy nhất một hoàng hậu và bốn vị quý phi. Trong đó nếu không kể đến Tịnh phi, mẫu thân của Tà vương đã qua đời, thì hiện tại trong hậu cung cũng chỉ có hoàng hậu và Đức phi, Triệu phi, cùng Mẫn phi. Và trong năm người con của Lân Ngọc đế hiện tại, thì Đại công chúa Cung Thiên Nhã đã gả đến Tĩnh An Hầu phủ, cùng Nhị hoàng tử, Sở vương Cung Thiên Kỳ chính là do hoàng hậu sở sinh.

Tam hoàng tử, Tà vương Cung Lạc Duyệt chính là do Tịnh phi quá cố sở sinh, và năm đó cũng vì sinh hạ Cung Lạc Duyệt mà Tịnh phi vì thế mới mất máu quá nhiều mà qua đời. Cung Lạc Duyệt cũng vì vậy mà ảnh hưởng, từ nhỏ đến lớn đều mang theo ' bệnh quấn thân ' mà sống.

Tứ hoàng tử,Vũ vương Cung Minh Vũ, là do người đứng đầu tứ phi hiện tại Đức phi sở sinh, còn về Ngũ hoàng tử, Ngân vương Cung Ngân Tuyệt thì do Mẫn phi sở sinh.

Trong Tứ phi cũng duy nhất có Triệu phi là không thể sinh hạ con nối dòng, nhưng do gia tộc phía sau vô cùng hùng mạnh, gia gia nàng ta lại là thái thượng trưởng lão của học viện hoàng gia, nên vị trí của Triệu phi trong cung cũng không bị ảnh hưởng.

Hơn nữa năm đó sau khi Tịnh phi qua đời, Lân Ngọc đế đã mang Tà vương đem đến cho Triệu phi nuôi dưỡng, nên có thể nói hiện tại, Triệu phi chính là mẫu phi của Tà vương.

Bốn vị hoàng tử, phía sau ai cũng đều có gia tộc hùng hậu chống lưng. Sở vương Cung Thiên Kỳ, là An gia, nhà ngoại của hoàng hậu một tay dìu dắt, nâng đỡ, cộng thêm hiện tại lại cùng Hoắc Thanh Liên thành thân, nên cũng xem như có được sự hổ trợ từ Hoắc gia. An gia gia chủ cùng Hoắc gia gia chủ trong triều, một người là thừa tướng, một người là Binh Bộ thị lang, nên hầu như một phần ba triều thần đều đứng về phía họ.

Tam hoàng tử Cung Lạc Duyệt thì có Triệu gia của Triệu phi cùng Tĩnh gia của Tịnh phi hỗ trợ, dù địa vị hai gia tộc này không bằng An gia, nhưng chung quy An gia vẫn không dám làm gì họ, cũng chính vì điều này mà Cung Lạc Duyệt mới có thể thuận lợi trưởng thành. Tuy nhiên, bất luận Triệu gia hay Tĩnh gia, thì đều không hề có quyền thế gì trong triều, nhưng tại học viện hoàng gia cùng giới kinh thương, thì hai gia tộc này lại tuyệt đối đứng hàng đầu.

Tứ hoàng tử, Cung Minh Vũ thì được sự giúp đỡ từ Trình gia của Đức phi, đây cũng là một gia tộc hùng mạnh, bao đời đều làm tướng quân trấn thủ biên cương, nên trong quân đội cũng có không ít danh tiếng.

Ngũ hoàng tử, Cung Ngân Tuyệt thì do Mẫn gia hổ trợ, tuy nhiên từ nhỏ, vị Ngân vương gia này lại không hề bận tâm đến triều chính, chỉ thích chơi bời lêu lông, nên lâu dần, Mẫn gia trong triều cũng gần như im lặng hẳn. Nhưng cũng không phải vì thế mà người ngoài có thể động đến họ. Vì dù sao Mẫn gia cũng là tam triều nguyên lão, cộng thêm trong tộc cũng có mấy vị trưởng bối còn sống mà tọa trấn, nên hầu như địa vị của Mẫn gia cũng không thể nào va chạm được.

Thượng Quan Tuyết Băng nhìn thư tín điều tra trên tay, không khỏi cười thầm, ' Xem ra hoàng thất cùng triều đình Lân Ngọc quốc đã đến lúc cần thay đổi một chút a '. Tất cả đại gia tộc hiện tại cũng không thể nào ngờ rằng, chẳng bao lâu nữa, vận mệnh của họ rồi sẽ vì một nữ tử mà đảo lộn tất cả.

...............................

Thọ yến hoàng hậu diễn ra ngay tại Tiêu Tương điện, cung điện lớn nhất hoàng cung, tối nay cả Tiêu Tương điện đều được trang hoàng lộng lẫy nguy nga, không gì sánh bằng.

Các vương công đại thần, hoàng thân quốc thích cùng hoàng tử, hoàng tử phi đều đã có mặt đông đủ tại đây, chỉ chờ hoàng thượng cùng hoàng hậu và mấy vị quý phi đến nữa là đông đủ.

Tối hôm nay, Thượng Quan Tuyết Băng một thân bạch y phiêu miễu xuất trần, đầu tóc búi cao, được cố định bằng một chiếc trâm ngọc hình hoa mẫu đơn, rực rỡ nhưng không quá cầu kỳ, sang trọng nhưng không quá xa hoa.

Khiến cho vẻ đẹp vốn có của nàng càng được tôn thêm một cách tự nhiên, không gì sánh bằng. Bên cạnh, Cung Lạc Duyệt lại trái ngược, là một thân hắc y đen tuyền, tóc trên đầu cũng được búi cao, cố định bằng một chiếc trâm ngọc, cả hai dù y phục bất đồng, nhưng khi đứng chung một chỗ lại không hề có chút nào đối lập, ngược lại vô cùng hài hòa, xứng đôi, khiến người nhìn vào không khỏi sinh ra cảm giác thoải mái.

Tuy nhiên cũng có người trong mắt giờ đây lại toát ra vô cùng lửa giận cùng ghen tỵ, người này không ai khác chính là Hoắc Thanh Phù, nàng ta thật sự không cam tâm, đúng lý ra vị trí đó là của nàng ta, nhưng tại sao hiện giờ lại là Hoắc Thanh Tâm cơ chứ ??? Nàng không phục, nàng nhất định phải báo thù, phải đòi lại tất cả những gì thuộc về mình. Nghĩ vậy Hoắc Thanh Phù không khỏi phẫn hận nhìn Hoắc Thanh Liên, nếu không phải nữ nhân này, mọi chuyện cũng đã xong xảy ra, nàng tuyệt sẽ không để nàng ta yên ổn được.

" Hoàng thượng giá lâm. Hoàng hậu giá lâm. Đức phi nương nương, Triệu phi nương nương, Mẫn phi nương nương giá lâm ". Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng thái giám thông truyền.

Bên trong đại điện, mọi người nhanh chóng quỳ xuống nghênh đón, bên ngoài, Lân Ngọc đế dẫn đầu bước vào, theo sau là hoàng hậu cùng Tam phi, đến khi hoàng đế an tọa, thì bên dưới mọi người mới được phép đứng dậy.

Lúc này, Vũ vương Cung Minh Vũ lại nhanh chóng bước ra khỏi hàng.

" Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần tâu ".

" Nga, hoàng nhi cứ nói ". Lân Ngọc đế vẻ mặt bình tĩnh tiếp lời.

" Phụ hoàng, nhi thần cùng Lãnh gia trưởng nữ Lãnh Diệu Ngọc tâm đầu ý hợp, thỉnh cầu phụ hoàng bân hôn để nhi thần lấy nàng làm chính phi ".

Cung Minh Vũ vừa dứt lời, bên trong đại điện lại một mãnh xôn xao đứng lên. Lãnh Diệu Đông sắc mặt đắc thắng nhìn Hoắc Vạn Khiêm. Còn Hoắc Vạn Khiêm thì lại sắc mặt âm trầm, tỏ ra không hài lòng, kèm theo chút hờn giận, nhưng không phải là đối với Lãnh Diệu Đông mà là đối với Hoắc Thanh Liên cùng Sở vương, vì nếu không phải hai người họ giở trò sau lưng, thì đã không có cục diện ngày hôm nay rồi.

Sở vương cùng Hoắc Thanh Liên đưa mắt nhìn nhau, dù họ sớm đón được mọi chuyện như thế, nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên, vì họ thật không ngờ Cung Minh Vũ lại ra tay nhanh vậy. Bất quá đây cũng chỉ là trong nháy mắt, vì Hoắc Thanh Liên lập tức nhận được ánh mắt khó chịu từ Hoắc Vạn Khiêm, nàng chỉ đành cúi đầu im lặng không nói. Cung Thiên Kỳ là phu quân của nàng, nhưng xuất giá tòng phu, vì để bảo trụ địa vị của mình trong vương phủ, nàng đành phải cùng phụ thân đối lập một lần vậy.

" Nếu hoàng nhi đã nói thế, thì trẫm cũng đành chuẩn tấu vậy" Lân Ngọc đế nhìn đến Lãnh Diệu Đông không có ý kiến, cùng Lãnh Diệu Ngọc thẹn thùng bộ dáng, đành phất tay đồng ý, bất quá trong mắt lại xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, rồi rất nhanh vụt tắt, không hề có bất kỳ ai có thể nắm bắt được.

" Nhi thần tạ ân phụ hoàng tác thành " Cung Minh Vũ thản nhiên mỉm cười, sau đó cúi người tạ ân, rồi xoay người trở lại chỗ ngồi.

Thọ yến cũng nhanh chóng tiếp tục, bất quá giờ đây trong lòng mỗi người ai cũng mang một suy nghĩ riêng, có điều không để lộ ra mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro