Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng dù có bị tin tức Vũ vương cùng Lãnh gia muốn kết thành thông gia kia làm khiếp sợ đến đâu, thì vẫn không hề ảnh hưởng đến không khí của buổi tiệc, đặc biệt là các vị tiểu thư khuê các có mặt tại đây. Vì hôm nay chính là ngày mà họ trổ tài, với hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của bốn vị hoàng tử, để có thể leo lên cành cây hóa thành phượng hoàng.

Dù trong bốn vị vương gia, giờ đây đã có ba vị đã có chính phi, nhưng họ vẫn còn có thể tranh thủ vị trí sườn phi, cộng thêm Ngân vương vẫn chưa lập phi, thì họ lại càng có cơ hội, không phải sao ??? Cho nên ai trong số họ cũng đều có gắng hết sức của mình, chỉ mong mình đêm nay có thể nổi trội hơn mọi người, để có thể đạt thành nguyện vọng.

Và tất nhiên, Tà vương cũng nằm trong số nam tử được để ý hôm nay, dù y là ' ma ốm', nhưng chung quy vẫn là hoàng tử, phía sau lại có Triệu gia cùng Tĩnh gia hổ trợ, ai mà biết được, liệu sau này lỡ như Tà vương cũng có thể kế thừa ngai vị, trở thành tân đế thì sao ??? Cho nên bất luận là hoàng tử nào, thì đối với các tiểu thư tại đây, đều là những 'mục tiêu' không thể bỏ qua.

Vì thế chẳng mấy chốc, trên đài đã bắt đầu diễn ra phần tỷ thí đầy mùi vị tranh đấu của các vị thiên kim, tất cả họ đều không ai chịu nhường ai, từ cầm, kỳ, thư, họa, đến vũ kĩ, thêu thùa đều được lần lượt trổ tài, hơn nữa tiết mục sau lại càng đặc sắc hơn tiết mục trước, khiến mọi người trong đại điện ai cũng trầm trồ khen ngợi.

Thượng Quan Tuyết Băng lạnh lùng nhìn biều diễn trên đài, trên mặt không hề có một tia biểu tình, bất quá khi ánh mắt đảo qua Hoắc Thanh Liên cùng Hoắc Thanh Phù, thì lại hàm chứa trào phúng cùng khinh thường.

Cũng không để Thượng Quan Tuyết Băng thất vọng lâu lắm, vì vị thiên kim cuối cùng vừa hoàn thành phần trình diễn và bước xuống đài, thì Hoắc Thanh Phù đã bước lên đài. Nàng ta dù chỉ là thứ nữ, nhưng lại có tiếng tài nữ, vũ kĩ nổi tiếng cả kinh thành, không người không biết, hơn nữa dung mạo lại không hề thua kém Hoắc Thanh Liên, người được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Cho nên cũng được rất nhiều người ái mộ.

Nhưng khi nhìn đến Hoắc Thanh Phù uốn éo mềm mại, như thể một con rắn không xương trên đài, Thượng Quan Tuyết Băng không khỏi càng thêm chán ghét, đây không phải là do nàng ganh tỵ, mà chỉ vì nhìn cảnh tượng Hoắc Thanh Phù càng uốn éo, càng cố ý để hở vạt áo, khiến da thịt bên dưới như mờ như ảo biểu hiện ra, thì nàng lại càng thêm ghê tởm, không biết tại sao nàng ta lại không biết xấu hổ như thế nữa ?.

Lại nhìn chung quanh đại điện, ngoài trừ ' đại tảng băng ' Cung Lạc Duyệt bên người, thì hầu như tất cả nam nhân đều đang chăm chú nhìn vào nàng ta, một bộ hận không thể lập tức lao vào, đem nàng ta áp đảo dưới thân, việc này lại càng khiến Thượng Quan Tuyết Băng không khỏi buồn nôn. Bất quá nàng vẫn nhận nhịn đi xuống, vì hoàn cảnh thế này là hoàn toàn không thích hợp.

Cuối cùng thì điệu vũ của nàng ta cũng kết thúc. Vừa kết thúc điệu vũ, nàng ta lại trở về dáng điệu thục nữ khuê các, thẹn thùng, ánh mắt mê luyến vô tình cố ý nhìn về phía Cung Lạc Duyệt, như nhờ nhắn gởi tâm tư. Nhưng nàng ta lại hoàn toàn thất vọng rồi, Cung Lạc Duyệt người ta căn bản là nửa con mắt cũng chưa nhìn về phía nàng ta.

Thấy tình cảnh như thế, tâm tình của Thượng Quan Tuyết Băng không hiểu vì sao lại chuyển biến tốt hơn nhiều. Nàng lại càng thêm đánh giá cao nam tử đang ngồi kế bên mình, định lực của hắn cũng rất cường đi !

" Hay lắm, hay lắm... Hoắc tam tiểu thư không hổ danh là một trong những tài nữ kinh thành. Vũ kĩ quả là xuất chúng hơn người." Lân Ngọc đế lên tiếng khen ngợi.

" Thần nữ cảm tạ hoàng thường khen thưởng. Thần nữ chỉ có chút tài mọn, nào có thể sánh với đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ." Hoặc Thanh Phù cúi đầu, 'khiêm tốn' nói.

" Phải không ??? Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, hai vị vương phi cũng thể hiện một chút tỏ lòng hiếu tâm với hoàng hậu đi." Lân Ngọc đế vẻ mặt hào hứng cùng mong đợi nói. Nhưng ánh mắt ông lại xẹt qua một tia linh quang kì dị.

" Phụ hoàng, như vậy, nhi tức xin đàn một khúc ' Như ý cát tường' chúc thọ mẫu hậu." Hoắc Thanh Liên nghe thế liền quy tắc đứng vậy, khom người nói.

" Chuẩn."

Lân Ngọc đế vừa dứt lời, Hoắc Thanh Liên liền bước lên đài biểu diễn, một cung tỳ hiểu ý ôm một cây đàn tỳ bà của nàng bước theo sau.

Tiếng đàn lánh lót mà êm dịu cất lên, làm cho mọi người trong đại điện cứ như chìm đắm trong tiếng đàn ấy, nhìn đến phản ứng của mọi người, tại góc độ không ai thấy, Hoắc Thanh Liên nở nụ cười đắc ý.

Nhưng cử chỉ kia lại không thoát được cặp mắt của Thượng Quan Tuyết Băng, nhìn hành động của Hoắc Thanh Liên, nàng chỉ có thể cười lạnh trào phúng để thể hiện suy nghĩ hiện tại của mình.

' Nữ nhân Hoắc gia đều ngu dốt như vậy sao ??? Chỉ có như thế đã đắc ý thỏa mãn. Toàn là những kẻ ham mộ hư vinh !!!' Thượng Quan Tuyết Băng khinh bỉ nghĩ.

Đồng dạng suy nghĩ ấy, không chỉ có Thượng Quan Tuyết Băng, Cung Lạc Duyệt cũng không có lắng nghe tiếng đàn mà mắt lạnh nhìn tất cả, khi nhìn nụ cười đắc ý của Hoắc Thanh Liên thì không khỏi bội phục nhị ca của hắn sao có thể tìm một nữ nhân ngu dốt như thế làm vương phi của mình cơ chứ ???

Tiếng đàn chấm dứt trong tiếng vỗ tay ái mộ không dứt của mọi người càng khiến cho Hoắc Thanh Liên càng thêm kiêu ngạo. Cầm kỹ của nàng ta có thể xem là đệ nhất không người nào có thể so sánh được, phản ứng của mọi người là hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng ta.

Hoàng hậu nhìn thấy con dâu của mình nổi bật hết thảy thì vô cùng hài lòng, hoa dung càng thêm xinh đẹp.

Bỗng nhiên, khi đang bước xuống đài, Hoắc Thanh Liên đột nhiên lảo đảo một cái ngã xuống té xỉu làm cho mọi người ở đây kinh hoảng một phen.

" Liên nhi, Liên nhi !!! " Sở vương Cung Thiên Kỳ vẻ mặt 'lo lắng' lập tức chạy đến đỡ lấy Hoắc Thanh Liên.

' Hừ, nữ nhân phiền phức, đang yên đang lành té xỉu cái gì chứ ??? Để xem về phủ ta thế nào trừng trị ngươi ' còn đây mới chính là ý tưởng thật sự trong lòng của Cung Thiên Kỳ giờ phút này.

" Thái y, mau, mau kêu thái y!!!" Lân Ngọc đế nhanh chóng ra lệnh.

Nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Thượng Quan Tuyết Băng cùng Cung Lạc Duyệt vẫn là một bộ không quan tâm đến. Thượng Quan Tuyết Băng vẫn ngồi đó vùi đầu vào mỹ thực, một bên Cung Lạc Duyệt nhìn chăm chú vào nàng, không thể nào biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

" Chúc mừng vương gia, chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu. Sở vương phi đây là có hỉ mạch. Vương phi đã mang thai được hai tháng." Thái y nhanh chóng vì Hoắc Thanh Liên bắt mạch, vẻ mặt mừng rỡ hướng Lân Ngọc đế cùng hoàng hậu bẩm báo.

" Thật sự ??? " hoàng hậu kinh hỉ hỏi lại. Nếu như Kỳ nhi có hài tử vào lúc này chính là lợi thế để tranh giành ngôi vị hoàng đế. Ánh mắt không hề che dấu hài lòng, hoàng hậu chăm chú nhìn về phía bụng của Hoắc Thanh Liên.

Cả yến hội vì tin Hoắc Thanh Liên mang thai mà càng trở nên náo nhiệt, một số đại thần ngồi gần Hoắc Vạn Khiêm đều vuốt mông ngựa, hướng hắn chúc mừng, đều ca ngợi Hoắc Thanh Liên không thôi. Lý Thu Thủy càng tâm hỉ đến cười híp mắt lại. Nữ nhi nàng có thai, là hoàng trưởng tôn của Lân Ngọc quốc, không chỉ địa vị nữ nhi nàng được củng cố, mà địa vị của nàng tại Hoắc gia lại càng thêm vững chắc.

Sau những lời hoa mĩ chúc mừng, thọ yến lần nữa ổn định trở lại. Lúc này, bỗng dưng một giọng nói ôn nhu, nhỏ nhẹ của một nữ tử vang lên.

" Hoàng thượng, hai vị tiểu thư của Hoắc gia đều tài nghệ hơn người, thần nữ thiết nghĩ, Băng phi chắc hẳn cũng không thua kém, nhân dịp ngày mừng rỡ hôm nay, thần nữ không biết có vinh hạnh hay không mở rộng tầm mắt ??? " người lên tiếng không ai khác chính là Lãnh Diệu Ngọc, vương phi tương lai của Cung Minh Vũ vừa được ban hôn kia.

Hôm nay, hảo sự toàn bị Sở vương cùng Hoắc gia chiếm hết, Lãnh Diệu Ngọc thầm nghĩ tìm một cơ hội nhục nhã Hoắc gia một phen, mà... Hoắc Thanh Tâm, thứ xuất không được sủng này, 'không tài, không đức, không gì nổi trội', vừa vặn là một con cờ thí mạng vô cùng phù hợp. Đợi lát nữa, hẳn là sẽ có kịch hay hảo xem.

" Hảo, Băng phi cũng vì hoàng hậu góp vui đi." Lân Ngọc đế tâm tình cao hứng, hạ lệnh.

Cung Lạc Duyệt khẽ nhíu mày, nhìn một cái liền nhìn ra ngay Lãnh Diệu Ngọc đang cố ý làm khó Hoắc Thanh Tâm. Nay phụ hoàng đã mở kim khẩu, nên Hoắc Thanh Tâm bắt buộc phải lên đài biểu diễn, mặc dù biết nữ nhân này cơ trí, lại bí ẩn khó dò, nhưng tình cảnh này nàng ta có thể qua không ??? Ánh mắt hứng thú, Cung Lạc Duyệt đang chờ Thượng Quan Tuyết Băng hành động.

" Phụ hoàng, vũ kĩ cùng cầm kĩ... nhi tức tự biết mình chỉ biết một hai... nếu lại biểu diễn e rằng... có phần phiền lụy, vậy thì nhi tức sẽ vẽ một bức ' bách hoa đồ' dâng lên hoàng hậu."

Mọi người nghe Thượng Quan Tuyết Băng nói thế thì lại nghĩ đến Thượng Quan Tuyết Băng vốn cầm kĩ cùng vũ kĩ không bằng tỷ muội nhà mình nên cố ý không muốn trình diễn, lại chọn hạn mục dễ nhất là 'họa' mà biểu diễn.

Nhưng mọi người lại không biết rằng, tám năm tại Thượng Quan gia cùng Khương gia ngoài trừ học tập võ công cùng rèn luyện trí tuệ ra thì một trong những điều mà mọi thiên kim khuê tú đều phải biết là 'cầm kì thi họa', nàng đều được chỉ dạy bởi các bậc cao thủ vốn nên biến mất trên thế gian đã lâu. Không những thế, đại tẩu tương lai của nàng là đệ nhất vũ nương của Viễn Cổ thần tộc thì thử hỏi tài nghệ nàng sẽ đến đâu ??? Chẳng qua, nàng không nghĩ bộc lộ ra quá nhiều nên chọn hạn mục mà nàng ít quan tâm nhất, qua loa vẽ một bức họa cho hoàng hậu.

Không đầy một nén nhang, bức họa của nàng cũng đã hoàn thành. Tốc độ vẽ nhanh chóng của nàng khiến cho một số người trong đại điện vui mừng vì nghĩ đến nàng sẽ không thể vẽ gì ra hồn.

Bức tranh của Thượng Quan Tuyết Băng nhanh chóng được cung nữ triển khai trước mặt mọi người, cả đại điện đều chăm chú nhìn vào trong tranh, như chờ xem có gì đặc biệt, nhưng đều làm họ thất vọng là, trong tranh ngoại trừ cành và lá, thì chỉ có mấy nụ hoa, dù nhiều loại, nhiều màu sắc, nhưng tất cả chỉ là nụ hoa, hoàn toàn không hề có một đóa hoa nào cả.

" Đây là gì a ??? Tại sao chỉ toàn nụ hoa, vậy thì tại sao lại gọi là bách hoa đồ ??? " Lãnh Diệu Ngọc không hề che dấu khinh thường, ánh mắt tràn ngập trào phúng nhìn Thượng Quan Tuyết Băng cười nhạo.

Có nàng ta bắt đầu, mọi người cũng đều lên tiếng cười nhạo, không hề che dấu, Lân Ngọc đế cũng nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn nhìn về phía Thượng Quan Tuyết Băng. Trước thái độ của mọi người Thượng Quan Tuyết Băng không nói chỉ mỉm cười nhìn Lân Ngọc đế.

" Phụ hoàng, tranh của nhi tức vẫn chưa hoàn thành ".

Thượng Quan Tuyết Băng cúi người thi lễ, sau đó cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh bàn tiệc của một vị phu nhân gần đó mỉm cười lễ phép.

" Phu nhân, làm phiền cho ta mượn bình rượu của người dùng một chút sao ???".

" Vương phi xin mời " phu nhân cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Thượng Quan Tuyết Băng gật đầu tạ, sau đó cầm lấy bình rượu trở lên trên đài, lúc này mọi người, bao gồm Cung Lạc Duyệt đều nhìn theo nàng, như chờ đợi xem rốt cuộc Thượng Quan Tuyết Băng muốn làm gì.

Mọi người chỉ thấy Thượng Quan Tuyết Băng cầm lấy bình rượu trên tay, đem toàn bộ rượu đổ lên khăn tay, sau đó đem bình rượu đặt trở lại trên bàn, rồi cầm lấy chiếc khăn tay đầy rượu tiến đến gần bức tranh, dùng sức vẫy khăn tay, khiến toàn bộ rượu trên khăn đều nhanh chóng văng đầy trên bức tranh.

Nhưng đều khiến mọi người ngạc nhiên là, tranh không những không bị hư hao vì điều này, mà ngược lại, kỳ tích lại xảy ra, chỉ thấy trên tranh, những nụ hoa được rượu tưới vào, đều từng chút từng chút một nở rộ, các nụ hoa cứ liên tiếp nhau như thế, đến khi toàn bộ nụ hoa trên tranh đều nở rộ, thì từng đóa từng đóa hoa lại như được phù phép, tiếp tục nở rộng thêm, từng cánh hoa xếp chồng lên nhau, khiến người nhìn vào như được chứng kiến tận mắt cảnh tượng trăm hoa đua nở, cộng thêm những giọt rượu còn động lại trên cánh hoa, lại càng tô thêm vẻ đẹp cho tranh, như hoa đang hứng sương giữa trời sáng sớm, khiến cả bức tranh càng thêm lung linh huyền ảo, mỹ không gì có thể diễn tả.

Cả đại điện lập tức im lặng, không ai nói tiếng nào, đều chăm chú nhìn vào kỳ tích trước mắt, thậm chí kể cả Cung Lạc Duyệt cũng không ngoại lệ, y nhìn vào tranh, ngồi nhìn vào Thượng Quan Tuyết Băng đang tự tin mỉm cười đứng trên đài, trong mắt chợt lóe một tia nồng đậm hứng thú, nhưng lúc này trong lòng y lại đang dần lên một tia khác lạ mà ngay cả y cũng không biết đó là gì.

" Hảo. Hảo. Hảo " Lân Ngọc đế lấy lại tinh thần, không hề tiếc lời khen ngợi, lập tức hô to ba tiếng hảo.

Việc này khiến mọi người trong đại điện cũng đều phục hồi, lập tức tiếng vỗ tay nhanh chóng vang lên, thậm chí so với việc Hoắc Thanh Phù hiến vũ, cùng Hoắc Thanh Liên hiến cầm, và có thai khi nãy, thì tiếng vỗ tay này còn vang vọng hơn nữa.

Bên trên hoàng hậu thì sắc mặt xanh mét, dù nói bức tranh này là tặng cho nàng, nhưng mà dù sao con dâu của nàng cũng vừa bị người ta giành đi vinh quang, thì thử hỏi nàng làm sao vui được, bên cạnh đó Lý Thu Thủy cũng không khá hơn là mấy, vì nàng thật không ngờ Thượng Quan Tuyết Băng lại có tài đến thế. Hoắc Thanh Phù thì lại càng phẫn nộ không hề che dấu, trong mắt đố kỵ cùng oán hận đã không hề ẩn nhẫn nữa, mà là hoàn toàn bộc lộ ra cả rồi.

Còn Hoắc Vạn Khiêm thì lại nhìn chăm chú Thượng Quan Tuyết Băng trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa, không biết đó là gì, Vũ vương cùng Sở vương, Ngân vương cũng đều hứng thú cùng tò mò nhìn chăm chú vào Thượng Quan Tuyết Băng trên đài, trong đầu mọi người giờ đây ai cũng đều bắt đầu xuất hiện ý nghĩ riêng, chỉ là không nói ra mà thôi.

Một đêm đại thọ kết thúc trong sự trầm trồ của mọi người, cái tên Hoắc Thanh Tâm, từ một thứ nữ vô danh, không chịu sủng chẳng mấy chốc đã nổi tiếng khắp kinh thành, một bức ' bách hoa đồ ' này của Thượng Quan Tuyết Băng có thể nói đã hoàn toàn giúp nàng vang danh khắp kinh thành, và cũng đồng thời đem lại cho nàng rất nhiều phiền phức sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro