Đệ cửu chương: Chết trên lôi đài...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy nàng lúc này, thật khiến kẻ khác không khỏi có chút nghi ngờ. Lạc Ngọc Hư thật sự là một ngốc tử ngu dại sao? Ra tay cũng quá tàn độc rồi, Bái Hoành kinh hách một trận không kịp tránh né đã bị đánh trúng một kích khiến hắn thổ huyết ngã trên lôi đài

- Ngu ngốc còn dám đòi mạng ta, hiện tại là ai lấy mạng ai còn chưa có rõ

Bái Hoàng không thể thốt lên thành tiếng, đáy mắt hình như kinh hách tột độ, chẳng lẽ chưởng lực kia có vấn đề? Lạc Ngọc Hư khai quỷ ảnh mê tung-tốc biến hoàn-quỷ dị-phòng bất thắng phòng

Thể hệ hoàn thiện đến làm người ta sợ hãi, thật không thể hiểu rõ nàng ở đâu học cái bản lĩnh lấy mạng này... Với kỷ lục của Đường Môn, kể cả đại lục nhiều lắm cũng chỉ trên đầu ngón tay

Huyền thiên bảo lục lục u chi, ‘củ cải’ bách giải, khắp nơi tứ phía đều là củ cải của Lạc Ngọc Hư, xuất chiêu liên tục không thể tránh né khiến toàn bộ đều lãnh đủ lên người hắn

- Dám tổn hại đến Trần Trần, xem ta lần này có phế ngươi...

- Hạ thủ lưu tình

Lạc Ngọc Hư còn chưa có ra tay đã bị ngăn cản, thanh âm kia mang khí tức bá đạo, mạnh mẽ áp đảo một phần khí lực của Lạc Ngọc Hư, khiến nàng không thể ra tay, kẻ kia thực lực không có kém cỏi nhưng hắn là ở cái nơi nào đi?

- Hư nhi, dừng tay a, ngươi không thể hạ sát nữa

- Hừ, may mắn ngươi hôm nay mạng lớn, ta tạm tha cho cái mạng chó của ngươi. Tốt nhất đừng để ta nhìn thấy ngươi tổn hại đến Trần Trần nhà ta, nếu không dù là lão thiên gia có xuất hiện cũng đừng hòng ngăn cản được – hướng hắn ánh mắt băng lãnh, Lạc Ngọc Hư xoay người rời khỏi lôi đài

- Ahh... – Bái Hoành cư nhiên không biết sợ còn dám nhân lúc nàng không đề phòng liền ra tay

Nàng vốn đã định thí cho hắn một con ngựa, cũng đã lường trước việc hắn nhất định sẽ ra tay, nhưng thật không nghĩ đến hắn lại ở trên lôi đài muốn thích sát nàng. Bái Hoành a Bái Hoành, nếu đã muốn chết như vậy, vậy đừng trách nàng độc ác, mà tình huống hiện tại cũng quá nguy hiểm, nàng đương nhiên không thể khoanh tay chờ chết được, chỉ còn cách xuống tay trước. Thủ pháp ra tay vì sao lại không nắm rõ? Này là quá quỷ dị rồi. Đến Bái Hoành cũng không rõ bản thân hắn là vì sao mà chết? Là bị giết như thế nào?

- Chúng ta đến chậm, không biết thế nào rồi? – từ xa đã nhìn thấy một đám người cũng bước đến bên lôi đài

- Hoành nhi là đệ tử ta tâm đắc cùng hiểu tâm ý của ta nhất, nhất định là lần này sẽ làm ta hài lòng – Bái Phong một dạng cao ngạo, bởi vì là đệ tử hắn sủng ái nhất, có thiên phú nhất trong các đệ tử, khiến hắn có thể ngẩn cao đầu, khiến hắn có thể tự dương tự đắc trước mặt kẻ khác. Nếu mà hắn biết được, Bái Hoành là chết trong tay nàng không biết trên mặt sẽ đặc sắc như thế nào đây

Bái Phong ngước mắt nhìn thấy một cảnh Lạc Ngọc Hư ở phía sau Bái Hoành tại lôi đài, trên yết hầu hiện lên một đường cắt dài, hắn kinh hách một trận, thật không dám tin vào mắt

- Là ngươi ngại mình sống lâu – Lạc Ngọc Hư trên tay một chút máu cũng không có vươn lại, đáy mắt hiện lên tia lãnh huyết, thập phần khinh bỉ cùng đáng sợ. Cũng không thể trách nàng, là nàng đã dừng tay nhưng là do hắn không biết lượng sức, muốn tìm cái chết

Bái Hoành một thân ngã trên lôi đài, máu từ yết hầu thành một vũng lớn, tất cả trên dưới cơ hồ đều cô tịch một mảng, là kinh hách đến không thành tiếng

- Xú nha đầu, ngươi nạp mạng đi... – Bái Phong điểm chân bay lên lôi đài, hồn khí bạo phát áp đảo, mấy kẻ không chống đỡ được liền lui xa

- Đại trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? – Lạc Hồng Trần hôm nay không còn là kẻ nhu nhược, hèn nhát như trước kia nữa. Hắn bình thường cho dù có phụ thân cũng không có tùy tiện đánh động đến Bái Phong, nhưng hôm nay là nam nhân kia khiêu khích trước. Lại muốn tổn hại đến hắn muội muội, như vậy bước qua xác hắn trước đã

- Tiểu tử thối, ngươi cho lão phu lắm xuống, ta làm gì với tiểu phế vật này ngươi đợi xem sẽ rõ – Bái Phong kia chẳng lẽ đến cả ca ca của nàng cũng muốn ra tay. Hắn cho dù làm gì, nàng cũng có thể xem xét tính toán sau nhưng hắn hiện tại dám động đến một sợi tóc của Lạc Hồng Trần, nàng sẽ cho hắn biết cái gọi phế vật thật sự

Bái Phong, ngươi là muốn chết. Không biết nếu giết chết đại trưởng lão chấp pháp của Đường Môn thì cái tên ‘u linh’ tông chủ kia sẽ có phản ứng gì? Nếu ngày hôm nay nàng thật sự có bị giết, bọn chúng cũng sẽ xem như không có, chỉ là một mình Lạc Hồng Trần lại không có cách, khó dễ bọn chúng sẽ mang lên người hắn

- Muốn giết ra, ngươi có cái bản lĩnh đó sao? Hảo, ta cũng muốn xem thử lão già kém cỏi ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cái thực lực lại mạnh miệng như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xk