Đệ thập chương: Lạc Thuần Khanh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngọc Hư trên môi nhẹ cong lên thành một đường tà mị, đáy mắt lãnh khốc cực hạn, giống như lần trước, nàng đối mặt cùng Bái Phong nhưng đến một chút sợ hãi cũng không có, bên cạnh còn có một luồng sát khí nặng nề

- Lạc Ngọc Hư, nạp mạng đi - song chưởng hướng nàng mà lao đến, tốc độ kia thật kinh người

- Với bản lĩnh một mình ngươi?

- Dừng tay - song chưởng của hắn còn chưa chạm đến nàng, một chưởng khí khác đã hướng thẳng trực diện Bái Phong đánh đến. Hắn trúng một chiêu bay khỏi lôi đài, toàn thân mạnh mẽ va chạm vào vách tường phía sau đến rạn nứt

- Phụ thân

Lạc Hồng Trần kinh hỉ gọi một tiếng, trên lôi đài cư nhiên lại có thêm một kẻ ở ngay phía sau Lạc Ngọc Hư khiến nàng kinh hách một trận, hắn là từ nơi nào xuất hiện đi? Từ khi nào đã đứng phía sau nàng? Nam nhân này thực lực cũng quá thâm hậu cùng khó lường rồi, đến liền không có lấy một thanh âm hay cơn gió, lặng yên không một tiếng động, thật biết cách dọa người nha

Bái Phong chật vật đứng lên từ gạch đá vụng nát, trên môi còn vươn lại tơ máu

- Lạc Thuần Khanh, ngươi...

- Như thế nào? - thanh âm kia hảo bá đạo nha, chỉ ba từ đã có thể cảm nhận cường đại bên trong, so với con gà bệnh đó không phải còn cường đại, còn oai phong lẫm liệt hơn. Lạc Ngọc Hư ngẩn đầu một chút, kẻ bên cạnh mang đến cho nàng đều là cảm giác an toàn. Kẻ mà mấy tháng trước ẩn tích bế quan đến cuối cùng cũng đã lộ diện, như vậy về sau liền không sợ bị kẻ khác ủy khuất hay khi dễ nữa

- Hư nhi, ngươi không sao a?

Lạc Hồng Trần ngay lập tức điểm chân bay lên lôi đài mang muội muội tránh bên cạnh Lạc Thuần Khanh, hắn từ trên người nàng đã chắc chắn không có tổn hại gì mới nhẹ nhõm thở hắt một tiếng, cái muội muội này làm hắn lo lắng chết rồi. Vừa rồi còn sợ Bái Phong sẽ tổn hại đến nàng nha, nếu Lạc Ngọc Hư thật sự bị ám hại hắn lấy cái gì để giao phó cùng phụ thân đây

- Ân oán giữa ta cùng Lạc Ngọc Hư không liên quan ngươi. Nể tình ngươi là tam trưởng lão chấp pháp sẽ không so đo với ngươi, lập tức giao hắn sau đó tránh một bên, nếu không ta cả ngươi cũng đánh - Bái Phong bị trúng một chưởng thân mang trọng thương như vậy còn dám lớn tiếng

- Chết trên lôi đài là chuyện không thể trách bất cứ ai, ngươi là muốn tính toán gì cùng nhà ta nữ nhi? - Lạc Thuần Khanh tay đặt lên vai Lạc Ngọc Hư kéo nàng đến bên thân mình, ném tinh quang lãnh khốc hướng Bái Phong một cái

- Hắn là cố ý, hắn cố ý gài bẫy để giết chết đệ tử của ta

"Gài bẫy thì sao nào? Nếu đã lên lôi đài thì việc đầu tiên là phải quên có thể bản thân sẽ chết"

- Gài bẫy? Ngươi là mắt mù còn là bị ngốc rồi, là hắn tự giết mình, ta gia muội muội trên tay là không có vũ khí nha. Hơn nữa hắn so với muội muội ta to lớn như vậy, ai dám lừa gạt gài bẫy hắn đây - Lạc Hồng Trần hừ lạnh một cái, hai tay khoanh trước ngực, biểu hiện hình như rất khinh người

- Ngươi...

- Ta có vấn đề gì a? Ta gia muội muội chỉ là một môn đệ lần đầu lên lôi đài tỷ thí, còn Bái Hoành là đại hồn sư cảnh giới cấp 24, vòng tỷ thí này đã có quy định rõ không được dùng đến vũ khí, hơn nữa đã có hiệu lệnh bảo dừng nhưng hắn lại mang vũ khí xông đến, gieo gió ắt sẽ gặp bão, có trách thì nên trách hắn ngu ngốc, chút thực lực lại muốn ám hại ta gia muội muội

- Lạc Hồng Trần...

- Các ngươi là đang làm cái gì a?

Thanh âm kia đối với Lạc Ngọc Hư quá đỗi thân quen, khiến nàng bất giác không khỏi lưu luyến cùng thương nhớ vô hạn

Giữa không trung đột nhiên truyền đến thanh âm lãnh băng chỉnh tề, ngoại trừ Lạc Thuần Khanh tất cả hết thảy thân thể lập tức cứng ngắt, ánh mắt khiếp sợ theo thanh âm nhìn vào giữa không trung. Lạc Ngọc Hư chau mày cũng hướng nhìn theo

Chỉ nhìn thấy bốn nam tử, tướng mạo thanh tú mang theo một cỗ kiệu tinh xảo chậm rãi đáp xuống trên lôi đài, mà bốn phía đều là hoa đào rơi xuống. Sắc ngã vàng như vây lấy, mỗi một cánh hoa đào cũng xinh đẹp đến chói mắt, giống như tinh linh cảm giác thật thật ảo ảo đến mê hoặc

- Cung ngênh Nhạc Thần tông chủ - trên dưới rối loạn một trận, lúc sau mới chỉnh tề cúi người hành lễ

Kiếp trước...

Năm đó Lạc Ngọc Hư lên ba thiên phú đã bộc lộ, ngày ngày đều bám lấy sư phụ một bước cũng không rời, lúc hắn luyện công nàng cũng yên tĩnh ngồi một nơi chờ đợi cùng quan sát hắn đến cuối cùng. Đến một ngày, cả hai cùng nhau đi hái hoa đào sau viện, Lạc Ngọc Hư bất giác hỏi

- Sư phụ, tên của người là gì? - Lạc Ngọc Hư trong ngực ôm một cành hoa đào. Trên thân vận đào sam màu lam, bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu, ai nhìn cũng muốn ôm, cũng muốn hôn một cái

- Nhạc họ, tên một chữ Thần - hắn dời đôi mắt phượng đến trên người Lạc Ngọc Hư, trên môi vẽ một đường cong, sau đó vươn tay đến mang nàng ôm vào ngực

Nụ cười đó, dung mạo đó cho đến sau này vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí nàng, hắn là sư phụ nàng, nuôi dưỡng nàng thành người cũng xem như một nửa phụ thân. Nàng tuyệt đối khắc cốt ghi tâm, đời đời kiếp kiếp không thể quên, chỉ là nàng kiếp này cùng hắn không thể trọn vẹn báo hiếu

Hiện tại...

Hoa đào tỏa hương đầy trời, bốn nam tử nghiêng kiệu. Kinh hách, bộ dáng đó, khí tức đó, hắn giống như sư phụ tên gọi Nhạc Thần... lẽ nào chính là hắn. Không, không thể, không có khả năng, nàng hiện tại đang ở kiếp trước của chính mình, hắn lại không phải quái vật, làm sao có thể tồn tại từ kiếp này đến tận kiếp trước của nàng, nếu không phải nàng sớm nhận ra bất thường, có lẽ đã lao đến ở trước mặt hắn khóc lóc một trận

Người trong kiệu đích thị là tông chủ Đường Môn. Không phải là đang dọa chết nàng a, tông chủ các đời chẳng lẽ đều thích cái thể loại màu mè này đi. Sư phụ tông chủ của nàng lúc trước cũng là hoa cỏ khắp nơi cùng cổ kiệu, rõ ràng là nam nhân lại thích cái thể loại chẳng ra gì, rất mất mặt nha

Màn kiệu chậm rãi vén lên, một nam tử tuyệt sắc bước ra, phút chốc tầm mắt toàn bộ mọi người như ngưng lại trên người hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xk