Chương 1: Xuyên Qua, Bác Sỹ Thiên Tài Biến Thành Bao Cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giấc ngủ, Cố Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy cơ thể mình chìm xuống đột ngột, sau đó thấy lạnh buốt đến tận xương —— thình thịch!

Là nước!

Nàng rơi xuống nước?

Nàng rõ ràng là đang ở trên máy bay, tại sao lại đột nhiên rơi xuống nước?

Cố Thiên Tuyết mở mắt ra, trong làn nước lạnh băng vẩn đục, tầm nhìn cực thấp, chẳng lẽ máy bay gặp nạn?

Không đợi nàng suy nghĩ kỹ, chỉ thấy trước mặt có một người nổi trong nước, nhìn thân hình, đó là một người đàn ông.

Cố Thiên Tuyết là bác sĩ, thấy người bị thương điều đầu tiên nghĩ đến đó là cứu hộ. Nàng vội vàng bơi qua, duỗi tay ôm người này dưới nách, rồi sau đó liều mạng bơi đến chỗ ánh sáng trên mặt nước.

"Phốc!"

"Lên đây, lên đây, mau, cứu Lệ Vương lên!" Trên bờ tiếng người ồn ào, mồm năm miệng mười kêu.

Tiếng người ồn ào, có người kêu Lệ Vương, có người kêu đại tiểu thư, trong lúc nhất thời hoa viên u tĩnh loạn thành cái chợ.

Mọi người đem Lệ Vương hôn mê bất tỉnh kéo lên bờ, Cố Thiên Tuyết thuận thế cũng bơi vào bờ.

Chưa nói đến cả người ướt đẫm, Cố Thiên Tuyết chỉ cảm thấy đầu chìm xuống rất nặng, chân tay cũng đau đớn kịch liệt như bị rót chì. Còn chưa ngẩng đầu, phía sau lưng đột nhiên bị người hung hăng đá một chân, một trận đau nhức, làm cho Cố Thiên Tuyết không hề phòng bị bò ra trên mặt đất, đau đớn từ chỗ bị đá lan tràn, làm nàng nhịn không được thấp giọng kêu lên.

"Người đâu, bắt lấy thích khách." Trong thanh âm ồn ào, một giọng nói vịt đực đặc biệt bén nhọn, "Thích khách lớn mật, dám hành thích Lệ Vương điện hạ, ngươi không sợ bị tru di cửu tộc sao?"

Cố Thiên Tuyết còn chưa suy nghĩ cẩn thận hàm nghĩa những lời này, lập tức có người đáp, "Thiệu công công...... Thỉnh Thiệu công công nhìn rõ, nàng không phải thích khách, là đại tiểu thư Cố phủ chúng ta. Vừa nãy...... Nhất định là có hiểu lầm." Thanh âm tràn đầy hoảng loạn cùng run rẩy.

"Hiểu lầm? Trước mắt bao người đẩy Vương gia chúng ta xuống hồ, đừng nói cái gì Cố phủ tiểu thư các ngươi, kể cả chính Cố thượng thư, cũng mang đầu đi gặp Thánh Thượng!" Thanh âm Thiệu công công giấu không được khẩn trương, "Còn thất thần làm gì, bắt người lại, nếu có người dám phản kháng, giết không tha!"

Một tiếng giết không tha, làm cả đám người ồn ào lập tức đều ngậm miệng.

Mọi người kinh hồn táng đảm, không khí khẩn trương bốc lên.

Quỳ rạp trên mặt đất Cố Thiên Tuyết hoàn toàn ngốc —— Lệ Vương? Thiệu công công? Cố phủ đại tiểu thư? Thượng thư? Đây là cái gì? Là đang diễn phim cổ trang sao?

Ngay sau đó, vài tên thị vệ cao lớn tiến lên, đè Cố Thiên Tuyết xuống, đem trói gô lại rồi đột ngột lôi lên.

Cố Thiên Tuyết cả người dùng sức không được, trước mắt tối sầm, muốn ngất đi. Nhưng bản năng mách bảo nàng rằng không thể bất tỉnh vào lúc này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nghĩ đến đó, Cố Thiên Tuyết dần dần bình tĩnh lại, rồi hít một hơi thật sâu để chống lại cơn hôn mê.

"A —— Lệ Vương điện hạ! Lệ Vương điện hạ! Ngài không thể......" Giọng nói khàn khàn của Thiệu công công càng thêm khàn khàn, có một loại sợ hãi.

"Mau gọi ngự y! Gọi ngự y! Không không, đi tìm đại phu, mau! Lệ Vương điện hạ tắt thở rồi!"

Xôn xao! Một câu này giống như một quả bom ném vào biển người.

Lúc này không ai dám xem kịch vui, bởi vì nếu Lệ Vương chết thật, sợ là tất cả mọi người ở nơi này đều phải chôn cùng.

Thiệu công công gấp đến độ phát khóc, "Đại phu đâu? Đại phu đâu? Mau đi tìm, nếu không chúng ta đều phải chết!"

Một lúc sau, có người từ phía sau đám đông hét lên, "Cố phủ đại phu tới, nhường một chút, đều nhường một chút!"

Trải qua mấy đợt hít thở sâu, Cố Thiên Tuyết dần dần có ý thức, nàng rốt cuộc có thể mở mắt ra.
Quả nhiên, nhìn thấy một đám người trong trang phục cổ xưa, nhìn tư thế vô cùng nghiêm túc, đâu có vẻ gì là diễn kịch?

Cố Thiên Tuyết lại một lần có loại mong muốn ngất xỉu. Xuyên không! Nàng thế mà thực sự...... Xuyên không rồi!

Cố Thiên Tuyết nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, loại chuyện xuyên không này lại có thể rơi xuống trên người nàng. Nàng chỉ ngủ một chút trên máy bay, sao lại thành xuyên không rồi?

Đại phu tóc hoa râm của Cố phủ dò xét thăm dò hơi thở của Lệ Vương, cả người run lên như lá rụng.
"Lệ Vương điện hạ...... ngưng thở rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro