Chương 2: Buông Hắn Ra, Để Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lệ Vương điện hạ ngưng thở rồi!"

"Lệ Vương điện hạ ngưng thở rồi!"

Đám người kêu la, loạn thành một đoàn, khắp nơi tán loạn.

Lúc này, vài tên thị vệ Cố phủ tiến lên, đem đám người đẩy ra, "Tránh ra, tránh ra, Cố thượng thư đến."

Ngay sau đó, một nam tử trung niên dáng người thon dài nghiêng ngả lảo đảo mà lao vọt vào, một thân triều phục công chính đẹp đẽ quý giá.

Nhưng sắc mặt hắn lại tái nhợt như tờ giấy, vừa nghe đại phu nói xong liền thình thịch quỳ xuống, thân thể run rẩy bất kham.

Cố Thiên Tuyết nhíu chặt mi, gần như hiểu ra.
Nàng xuyên qua thành Cố phủ đại tiểu thư, lại đẩy Lệ Vương điện hạ xuống nước, tự dìm chết chính mình, hiện giờ còn làm Lệ Vương chết đuối. Lệ Vương chết, không ai có thể chịu trách nhiệm.
"Từ từ!" Cố Thiên Tuyết hô to.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Cố phủ đại tiểu thư gây ra họa, còn dám nói chuyện, đều tò mò mà nhìn về phía Cố Thiên Tuyết chật vật treo ở giữa không trung.

"Thả ta xuống dưới, ta có thể cứu hắn, hắn chưa chết! Lệ Vương chắc chắn chưa chết!" Nếu Cố Thiên Tuyết nhớ không lầm, khi nàng kéo Lệ Vương lên khỏi mặt nước, mạch đập còn mạnh mẽ hữu lực, cường tráng dị thường, thậm chí cả hoảng loạn đều không có. Làm sao có thể chết trong vài giây?

"Câm miệng, ngươi cái đồ nghiệt nữ này, ngươi còn ngại gây ra họa không đủ lớn sao?" Người đầu tiên mắng không phải ai khác, chính là phụ thân của bản tôn, Cố thượng thư.

Cố thượng thư hai mắt tràn đầy tơ máu, ánh mắt giống như lưỡi lê hướng Cố Thiên Tuyết mà tấn công.

Ở trong mắt Cố thượng thư, Cố Thiên Tuyết không thấy được một tia dấu vết nào của tình yêu thương của phụ thân.

"Ta nói lại lần nữa, ta có thể cứu hắn. Nếu hắn chết thật, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm. Thả ta xuống dưới!" Cố Thiên Tuyết thanh âm không lớn, lại kiên định dị thường.

"Nghiệt nữ, ngươi......"

Cố thượng thư nói còn chưa kịp nói gì, Thiệu công công đã đánh gãy hắn, "Thả nàng xuống dưới, mau!"

Có mệnh lệnh của Thiệu công công, bọn thị vệ vội vàng đem Cố Thiên Tuyết thả xuống dưới. Trên thực tế, Thiệu công công cũng không có gì nắm chắc, chỉ vì bảo mệnh mà đành đánh liều một phen.

Cố Thiên Tuyết được thả tự do, nghiến răng kéo cơ thể nặng nề của mình đến bên người Lệ Vương.

Nam tử làn da trắng nõn không tì vết, hai hàng lông mày không dày cũng không mỏng, như hai thanh kiếm nghiêng nhập vào tóc mai. Tuy rằng mắt nhắm chặt, hai mắt lại hẹp dài, môi mỏng cuồng vọng tuyệt đẹp, gò má như đao chém ra, điêu luyện sắc sảo.

Mặc dù trải qua thời đại bùng nổ thông tin hiện đại, Cố Thiên Tuyết cũng không khỏi thổn thức, nam nhân này dung mạo quả thực rất khiến người kinh diễm.

"Còn thất thần làm gì? Nếu Lệ Vương điện hạ có bất trắc gì, chúng ta đều phải chôn cùng!" Giọng vịt đực của Triệu công công cũng có chút run rẩy.

Cố Thiên Tuyết vội vàng bừng tỉnh từ trong kinh diễm, bình tĩnh lại, dựa theo những đoạn ký ức ngắn trong đầu, đem tầng tầng lớp lớp quần áo trên người Lệ Vương kéo ra, thẳng cho đến khi lộ ra phần ngực.

Tất cả đám người xung quanh đều hít vào một tiếng.

"Nghiệt nữ! Ngươi muốn làm gì?" Cố thượng thư thanh âm nghẹn ngào, muốn điên rồi.

Triệu công công cũng bị dọa ngây người.

Cố Thiên Tuyết không để ý tới, chuyên tâm cứu hộ. Nàng phải tiến hành hồi sức tim, mà người ta thường gọi là hô hấp nhân tạo.

Lệ Vương dáng người cực tốt, rõ ràng không có khối lượng cơ bắp khoa trương, nhưng đường cong cơ bắp lại rắn chắc thon dài, sáu khối cơ bụng như ẩn như hiện, dần dần biến mất ở mép thắt lưng của áo.

Cố Thiên Tuyết lại không có thời gian thưởng thức mỹ nam nửa loã lồ, bắt đầu chuẩn bị cứu người.

Đầu tiên, nàng đặt người đàn ông nằm phẳng trên mặt đất, tay trái đặt lên trán người đàn ông và dùng sức ấn về phía sau, ngón tay phải đặt lên mép cằm và nâng đầu anh ta lên và hướng về phía trước.

Ngay sau đó, không chút do dự cúi đầu, áp lên đôi môi mỏng câu nhân tâm của nam tử kia thổi mạnh.

Cả đám đông nổ mạnh, bao cỏ đại tiểu thư cũng dám công khai khinh bạc Lệ Vương!

Cố Thiên Tuyết như cũ nghiêm túc thực hiện hô hấp nhân tạo.

Sau khi thổi khí vào miệng hai lần, nàng chắp tay và ấn vào ngực nam tử ba lần liên tiếp.

Hai lần thổi khí, ba lần ấn, lại lặp lại.

Từng lần từng lần, theo thứ tự.

Ngay khi Cố Thiên Tuyết làm đến lần thứ năm, nam tử đột nhiên mở hai mắt, đôi mắt đen tuyền giống như hồ sâu yên tĩnh, lạnh lẽo đến thấu cốt tủy.

Đám người lại lần nữa một mảnh tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro