Chương 3: Gặp Rắc Rối, Liên Luỵ Cửu Tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này thực xấu hổ!

Còn tệ hơn cả sự xấu hổ, Cố Thiên Tuyết nhìn thấy ở trong mắt Lệ Vương là sát ý nồng đậm.

"Điện hạ, điện hạ!" Thiệu công công là người đầu tiên từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, một phen đẩy Cố Thiên Tuyết ra, quỳ gối bên cạnh Lệ Vương. "Nô tài đáng chết, nô tài tội đáng chết vạn lần, đã không bảo vệ tốt điện hạ!"

Bọn thị vệ cũng đồng thời quỳ xuống, đám người cũng quỳ xuống, cúi đầu, không ai dám ngẩng đầu.
Một mảnh nghiêm nghị.

Lúc này, trong toàn bộ hoa viên chỉ có hai người không quỳ, một là Lệ Vương vừa tỉnh lại, một người còn lại đang ngồi dưới đất tràn đầy mê mang, Cố Thiên Tuyết.

Với sự hỗ trợ của Thiệu công công, Lệ Vương chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng nhìn quét một vòng.

"Khụ......" Còn chưa nói chuyện, trước suy yếu khụ một chút. "Cố thượng thư."

Thanh âm tuy lơ đãng, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách, như mây đen bao trùm, áp bức đến người ta không thở nổi.

"Vâng, hạ quan đang ở đây. Thân thể điện hạ có..à...... khỏe?" Cố thượng thư nơm nớp lo sợ.

Lệ Vương nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố thượng thư một cái, môi mỏng tái nhợt khẽ mím lại, "Ngươi nghĩ gì vậy?"

Cố thượng thư vội vàng dập đầu, "Điện hạ thứ tội, hạ quan tội đáng chết vạn lần, điện hạ thứ tội!"

Trong khoảnh khắc, gò má trắng như tờ giấy của Cố thượng thư đổ mồ hôi đầm đìa, giống như thể vừa mới được vớt lên từ trong hồ.

"Thật sự là đáng chết vạn lần...... Khụ khụ......" Lệ Vương ngón tay thon dài che môi, mày nhíu chặt, khụ hơn nửa ngày, thẳng đến khi gò má ửng đỏ, mới dừng lại, "Bổn vương đáp ứng lời mời của Thượng thư đến dự tiệc, lại rơi xuống nước suýt vong mạng. Cố thượng thư theo lý đáng chết vạn lần, lại không biết, cửu tộc Cố thượng thư có đủ con số vạn người hay không."

"Còn thất thần làm gì, bắt lấy Cố thượng thư!" Thiệu công công ra lệnh một tiếng.

Bọn thị vệ tiến lên, đem Cố thượng thư ấn ngã xuống đất.

Bọn thị vệ Cố phủ không dám phản kháng, quỳ xuống đất cúi đầu, không dám thở mạnh.

Có mấy nữ tử, đã bắt đầu thấp giọng nức nở, bởi vì nếu như Lệ Vương điện hạ thật trị tội, các nàng cũng sẽ không thể sống sót.

Cố Thiên Tuyết ở bên càng ngày càng hồ đồ, trong lòng có hai nghi vấn lớn.

Thứ nhất, mặc dù thân vương địa vị hiển hách, nhưng thượng thư là mệnh quan triều đình, có chức vị quan trọng, vừa không khi quân cũng chưa ăn hối lộ trái pháp luật, nếu không có mệnh lệnh Hoàng Thượng, làm sao có thể tùy tiện định tội, nói giết liền giết, còn chém cả nhà.

Thứ hai, khi ở trong nước, nàng bắt mạch Lệ Vương, thấy mạch mạnh mẽ hữu lực, không hề có bất kỳ dấu hiệu bệnh trạng. Nhưng vừa rồi Lệ Vương lại biểu hiện cực kỳ yếu ớt, khi ép tim phổi, nàng cảm giác được hắn huyết mạch thong thả. Tại sao lại thế?

Trong khi Cố Thiên Tuyết đang bối rối, nàng chỉ cảm thấy hai con mắt có nọc độc giống như hai mũi tên bắn về phía nàng.

Nàng thuận thế nhìn lại, cùng Lệ Vương bốn mắt nhìn nhau.

Đó là một đôi mắt như thế nào. Nếu như nước trong vực sâu giá buốt đến tận xương tủy, đôi mắt Lệ Vương liền giống như vực sâu ở phương Bắc lạnh giá, chỉ liếc mắt một cái liền có thể đem người sống sờ sờ đông chết.

Cố Thiên Tuyết lại lần nữa cảm nhận được sát ý, rất kiên quyết.

Lệ Vương muốn giết nàng, là bởi vì tức giận vì bị ngã xuống nước, hay là bởi vì...... Nàng đã khám phá ra bí mật gì không thể cho ai biết?

Lúc này, thị vệ Lệ Vương phủ đã khiêng kiệu tới, có người mang tới áo choàng gấm vóc.

Nha hoàn Vương phủ đi theo đem áo choàng khoác lên người Lệ Vương, đắp lên chăn mỏng, đem hắn bao đến kín mít. Thị vệ còn lại đỡ Lệ Vương lên kiệu.

"Giải thích như thế nào, Cố thượng thư ngày mai lâm triều, cùng phụ hoàng nói đi." Trên kiệu, Lệ Vương nhàn nhạt nói, thanh âm tràn đầy suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn ở trên người Cố Thiên Tuyết.

Đôi mắt cụp xuống một nửa, hàng mi rậm rạp khép hờ che đi một nửa đôi mắt mỹ lệ cũng che lại sát khí trong con mắt đó.

"Đem nàng đi."

Nàng, không phải là ai khác, chính là Cố Thiên Tuyết.

Cố Thiên Tuyết đáy lòng hung hăng căng thẳng. Nàng biết mình mà đi chắc chắn sẽ có đi mà không có về, Lệ Vương đây là muốn giết người diệt khẩu.

Nàng không thể đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro