Chương 58: Thượng tị tiết (bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu
Ngoài bờ sông ầm ĩ như thế, đã được quá nửa Tết thượng tị, mọi người tham gia yến ẩm trầm tĩnh lại, mấy người ngồi gần nhau châu đầu ghé tai, đánh giá người này người kia, ăn uống nói chuyện.

Ngay trong yến hội, Tề Minh nhìn Hoa Chính Quân, lộ ra vẻ khó tin, lấy chiếc đũa chỉ vào Lạc Trăn.

"Nàng ta không phải theo Ngũ gia sao! Không thể được! Đại ca của ta với Ngũ gia nhìn sao cũng thấy trái ngược nhau, quăng tám xào không tới. Nếu nàng ta coi trọng nhanh sắc của Ngũ gia thì sao có thể còn coi trọng thêm đại ca của ta chứ!"

Hoa Chính Quân ngồi bên cạnh thở dài, "Lão Tề, ngày thường thông minh mà, sao giờ lại hồ đồ thế chứ!"

Hắn dùng đầu ngón tay chấm rượu, vẽ vài vòng trên bàn, ôn tồn nói.

"Nếu ngươi là một người mê hoa, đi vào một vườn bách hoa. Nhìn trên bàn này, chỉ có một đóa. Trên bàn là mẫu đơn, trong nước là hoa sen, tiền cúc nôn nhị, dạ đàm mùi thơm. Ngươi tự nguyện vì một đóa hoa mà bỏ cả vườn hoa hay là ngắm hết tất cả đây?"

Tề Minh: "..."

Hắn không biết nói gì trừng mắt nhìn Lạc Trăn phía đối diện.

Một thế giới mở ra trước mắt hắn.

Tề Minh lại cầm chiếc đũa chỉ thẳng về phía đối diện, phẫn nhiên nói 'Muốn Ngũ gia', 'Đại ca ta cũng muốn', các con em thế gia đều ngồi vểnh tai lên nghe hai đại công tử nói chuyện.

Hoa Chính Quân nghe xong cảm thấy sợ hãi, những người khác cũng sợ hãi, tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc Lạc Trăn đang nhìn Tề Khiếu đến xuất thần, phiền não nghĩ đối sách, chính nàng cũng không biết đã có một đoạn giai thoại như thế truyền đi khắp nơi.

Mục Tử Ngang đứng dậy ra ngoài thay y phục, cách nửa nén hương trở lại thì thần sắc không còn như trước nữa.

Hắn đứng bên cạnh,không ngồi xuống. Nhìn chằm chằm chằm vào Lạc Trăn ngẩn người, cắn răng quyết định, lại gần Chu Hoài thấp giọng nói vài câu.

Lạc Trăn từ trước đến giờ tai mắt nhạy bén, tuy rằng cả người không tập trung lại đây, nhưng vẫn có thể nhận ra chuyện bất thường bên cạnh.

Lúc này nàng nghiêng đầu, nhìn Mục Tử Ngang đang cúi đầu nói gì đó, ngạc nhiên nói, "Mục Công Tử, không phải từ trước đến giờ ngươi tôn sùng cái gì mà 'không phải chuyện của mình thì sẽ không quan tâm' sao? Sao hôm nay lại đi mách lẻo thế kia ."

Mục Tử Ngang đáp "Trong lòng ngươi cũng biết thế sao", rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Lạc Trăn hiếu kỳ, lại đi hỏi Kỳ Vương.

Chu Hoài không trả lời, gắp một đũa thức ăn, nhai kĩ nuốt chậm xong , dùng tấm khăn lau khóe môi, lúc này mới đáp một câu, "Tử Ngang mới nói với ta -- tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều đang đồn Lạc Quân coi trọng sắc đẹp của Tề tướng quân."

Lạc Trăn: "..."

Mục Tử Ngang: ! ! !

Ngũ Gia thường ngày vô cùng bình thản, bất luận là nghe được gì thì đều bất động thanh sắc không thể hiện ra ngoài. Sao hôm nay mới nghe được tin tức, đã thể hiện ra ngoài luôn vậy !

Lạc Trăn cảnh giác đứng lên, nhìn bốn phía, quả nhiên đụng phải vô số ánh mắt tò mò. Những ánh mắt kia thấy nàng đứng dậy, liền đều cuống quít tránh đi, làm bộ như không có gì.

-- Mục Tử Ngang nói không sai, mới ăn có bữa cơm đã bị truyền ra tin đồn !

Lạc Trăn ném chiếc đũa lên bàn, ép hỏi Mục Tử Ngang, "Tên khốn kiếp nào truyền ra tin đồn này! Cần ăn đòn!"

Mục Tử Ngang cũng mới chỉ nghe tin vỉa hè, đương nhiên không đáp lời được, chỉ nói, "Không có lửa thì sao có khói." rồi không phản ứng với nàng nữa.

Lạc Trăn nghẹn quay đầu hỏi Chu Hoài.

"Ngũ Gia, những lời nói vô căn cứ này ngài sẽ không tin chứ?"

Chu Hoài vừa gắp một đũa tôm lên, chuẩn bị bóc vỏ, tùy ý hỏi lại một câu:

"Lạc Quân thực sự thích nhan sắc của Tề tướng quân sao?"

Lạc Trăn: "..."

Trong lòng nàng có chuyện, vốn là đã đủ phiền lòng , lại không hiểu sao lại bị người ta tạt một gáo nước bẩn.

Còn tưởng rằng dựa theo tính cách của Kỳ vương, nhất định là tin tưởng nàng 'Ta tin nhân phẩm của ngươi', 'Lời đồn đãi không đáng để tâm' một đống lời nói ấm áp, không nghĩ đến mới vậy mà Kỳ vương đã chất vấn nàng như thế.

Lạc Trăn chọc chọc chiếc đũa xuống bàn, giận dữ muốn lật ngược cả bàn:

"Ai lại nhàm chán như vậy, không lo ăn cơm đi, chỉ lo nói hưu nói vượn, phát ngôn bừa bãi. Tề Khiếu kia là sao nữa chứ?"

Trong lòng nàng hiện có bảy phần tức giận, ba phần ủy khuất, đang muốn mắng nữa, một suy nghĩ chợt lóe lên, nàng tỉnh ngộ, bỗng nhiên mơ hồ hiểu vì sao Kỳ vương lại phản ứng như thế, quá không bình thường.

Tâm tình đang không tốt vơi đi quá nửa, lập tức không còn tức giận.

Nàng che miệng, thấp giọng cười, buồn bực đứng lên.

Mục Tử Ngang còn đang lo lắng Lạc Trăn sẽ làm chuyện gì kinh thiên động địa, nên khóe mắt vẫn luôn liếc đến nơi này, thấy nàng không hề báo trước đột nhiên đổi giận thành vui, yên tâm rất nhiều, nhịn không được âm thầm lầu bầu, "Không thể hiểu được ."

Lạc Trăn cười đủ rồi , chăm chú nhìn Kỳ vương đang ngồi ưu nhã bên cạnh, nhớ tới cái ý nghĩ vừa rồi, khóe miệng lại lần nữa gợi lên một tia cười xấu xa.

Nàng bỗng nhiên ghé sát lại, nửa người ghé vào cạnh Kỳ Vương, học dáng vẻ vừa rồi của Mục Tử Ngang, thấp giọng nói cạnh bên tai:

"Ngũ Gia từ trước đến giờ không phải người nhiều chuyện, nhưng vừa rồi lại hỏi ta về Tề tướng quân. Ta thấy ngoài mặt Ngũ Gia gió êm sóng lặng, lại không biết... Trong lòng đã làm đổ bình dấm chua rồi?"

Mục Tử Ngang: ! ! !

Hắn như thiểm điện xoay đầu lại, nhìn chằm chằm bên này một lát, nghĩ một chút, lại như thiểm điện quay lại, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, im lìm ăn uống.

Chu Hoài ngồi ngay ngắn ở đó, thần sắc bất động, nghe được cũng như không nghe được, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là cử động đũa chọc vào mấy cái dĩa trên bàn,

"Ngươi cản ta lấy thức ăn, vẫn chưa chịu đứng dậy sao."

Lạc Trăn ha ha cười, ngồi trở lại chỗ cũ.

"Không phủ nhận, chính là thừa nhận . Ngũ Gia hỏi ta có phải thích nhan sắc của Tề tướng quân không , trước khi ta trả lời, cũng muốn hỏi ngài một câu, Ngũ Gia ngài thích cái gì thế.

Nàng trêu chọc vài câu, Chu Hoài đều không đáp, chỉ là tự mình gắp thức ăn uống rượu.

Lạc Trăn không được đáp lại, không thấy thú vị ngồi một lát, nghĩ tới mấy ngày trước đây lúc ở học xá chữ thiên tay của hai người chạm vào nhau, Chu Hoài rút tay về giống như đụng phải lửa, cảm thấy Ngũ gia vẫn có ý.

Nghĩ đến đây, nàng lại lại gần, vươn ngón tay, tính chọc tay Chu Hoài.

Chu Hoài chuẩn bị gắp thức ăn bị động tác của nàng làm cho kinh sợ.

Hắn đem chiếc đũa đặt ở án thượng, giấu tay vào trong ống tay áo, bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi muốn làm gì."

Lạc Trăn nâng má, mượn ba năm phân cảm giác say, , chọc chọc vào ống tay áo của Chu Hoài, thấy ngón tay thon dài kia quả nhiên rụt lại một chút, cảm thấy vui cực , cười xấu xa nói, "Ai kêu người cố ý giả câm vờ điếc không để ý tới ta. Ta đành kiếm cách để ngài để ý tới ta."

Chu Hoài: "..."

Lạc Trăn: "Bây giờ ngài cũng phản ứng lại ta rồi . Nha, ta hỏi lần nữa. Ngũ gia thích cái gì ."

Chu Hoài: "..."

Lạc Trăn suy đoán dựa vào tính tình của hắn, tất nhiên là không có trả lời , chờ giây lát nàng cũng sẽ bỏ qua, nhấc tay ý bảo nàng chỉ đùa thôi, "Được rồi , không hỏi ngươi nữa, đừng giận."

Dứt lời cũng không đợi lâu, nàng đưa tay cầm lấy chiếc đũa, chỉ vào Tề Khiếu, dứt khoát nói, "Vị kia tuy rằng tướng mạo cũng được, có khí khái nam nhi, nhưng làm người quá tàn nhẫn, làm việc quá dứt khoát, giống như hổ báo sài lang. -- ai lại rảnh rỗi mà nuôi một con mãnh thú trong nhà chứ."

Khóe miệng nàng chứa ý cười, giảm âm nói "Ngũ Gia yên tâm; trong những người ở đây, Lạc Trăn yêu thích ... Cũng chỉ có một mình Ngũ gia thôi."

Thần sắc Chu Hoài khẽ động, cầm ly rượu, nghiêng đầu, phảng phất muốn xác nhận loại, quan sát nàng vài lần.

Trong ánh mắt mang theo tia đánh giá không rõ Lạc Trăn lập tức tỏ thái độ, "Thật sự, đều là thật, xuất phát từ chân tâm. Ngũ Gia không tin ta sao?"

Chu Hoài quan sát nàng hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói, Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Lạc Quân, ta đã được chứng kiến nhiều rồi ."

Lạc Trăn khẩn trương, hận không thể chỉ thiên thề, tỏ vẻ oan ức.

Chu Hoài cúi mắt nghĩ ngợi, lại nói, "Vậy ngươi thành thật trả lời ta một vấn đề. Trả lời tốt , ta sẽ tin là ngươi thật lòng. "

Lạc Trăn lập tức ngồi thẳng : Vấn đề gì? Ngũ Gia cứ việc hỏi, ta nhất định sẽ trả lời thật."

Chu Hoài ngẫm nghĩ một lát, đặt ly rượu trên tay xuống, mượn ba năm phân cảm giác say, nố ra một câu nghi vấn trong lòng đã lâu.

"Ta thấy Lạc Quân thường ngày làm người tùy ý, làm việc không kị. Thấy được cái gì yêu thích liền nhích tới gần, lời nói động tác lại rất thuần thục. Không biết -- có từng cùng ai làm việc quá giới hạn chưa?"

"Phốc ~ "

Lạc Trăn ngồi bên cạnh Mục Tử Ngang, phun hết rượu trong miệng ra, che miệng ho khan.

Mục Tử Ngang dùng ống tay áo che miệng, kịch liệt ho khan vài tiếng, cho là mình nghe lầm, hoảng sợ nhìn về Ngũ Gia nhà mình.

Thường ngày quen biết với Kỳ vương, mấy lời đề cập tới chuyện "Nội thất" cũng chưa từng nghe tới nửa chữ .

Mục Tử Ngang bỗng nhiên đứng dậy, vội vã rời chỗ, lại đi "Thay y phục" .

Chu Hoài cầm lấy đũa, dường như không có việc gì gắp đồ ăn.

"A, thanh danh phong lưu của Lạc Quân ở bên ngoài được đồn đãi rất nhiều, tất nhiên là thật rồi , ta cần gì phải nhiều hỏi nữa nhỉ. Ta chỉ là có chút kinh ngạc ; trước đó lúc trong xe ngựa của Tam ca, Lạc Quân không cẩn thận mở hộp cất đồ của Tam ca, lấy kiến thức của ngươi, sao có thể không nhận ra đó là gì chứ. -- Lạc Quân nói một chút coi chuyện là như thế nào?"

Lạc Trăn thật lâu không trả lời.

Ngồi ở bên cạnh, nghe được rành mạch lời nói của Kỳ vương...

Nàng...

Nàng đã hóa đá .

Yuu:* Edit chương này mà tui cười xỉu. Anh Hoài dễ thương quá 😄😄*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro