Chương 59: Làm người quá khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu

Lần này Mục Tử Ngang rời khỏi chỗ đi "Thay y phục", vỏn vẹn gần nửa canh giờ mới trở lại.

Đi gần tới thì hắn còn cố ý thả chậm bước chân, cẩn thận quan sát những chuyện đang diễn ra trong yến hội, sợ lần nữa gặp trường hợp gì khó lường, lại bị bắt đi 'Thay y phục' .

Những vị khách ngồi hàng đầu chỉ thấy Kỳ Vương ưu nhã ngồi ngay ngắn , khóe miệng khẽ nhếch cười, nhẹ nghiêng thân thể, tự mình lấy một khối điểm tâm, đưa đến bên bàn Lạc Trăn. Rồi lại cầm rượu, giúp Lạc Trăn rót một ly, nhẹ giọng nói gì đó.

Lạc Trăn không biểu tình gì, ăn điểm tâm, uống rượu, rồi lập tức đứng dậy rời chỗ. Lúc rời đi quá vội vàng, thiếu chút nữa đụng phải Mục Tử Ngang. Mục Tử Ngang vội vàng lắc mình né tránh, lúc này mới không va vào nhau.

Mục Tử Ngang cùng Lạc Trăn cũng coi như là quen nhau từ lâu , cũng chưa từng trông thấy bộ dạng chạy trốn của nàng. Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt .

Hắn ngồi lại bàn của mình, hỏi một chút, "Lạc Quân đi đâu thế?"

Chu Hoài cầm ly rượu, nghĩ ngợi.

"Hẳn là giống ngươi, đi thay y phục. Ngươi đi gần nửa canh giờ, chắc nàng sẽ đi lâu hơn ngươi -- cũng không biết khi yến hội kết thúc có kịp về không."

Hắn không đoán sai.

Quả nhiên đến khi yến hội kết thúc, Lạc Trăn mới 'Thay y phục' trở về.

Trở về cũng chẳng nói gì, làm bộ như không có gì sảy ra, cũng miễn cưỡng cáo từ Chu Hoài, trực tiếp theo Tuyên Chỉ lên xe ngựa rời đi.

Lần yến ẩm này, mặt ngoài thì vui vẻ thuận hòa, khách chủ đều thích, mọi người tận hứng mà chơi.

Nhưng ngâng lại có rất nhiều chuyện sảy ra trong khoảng thời gian này.

Tề Khiếu Tề đại tướng quân, trong yến hội, một mình uống rượu không ngừng, ánh mắt đánh giá Tuyên Chỉ công chúa ngồi đối diện, ánh mắt làm càn vô lễ, đã âm thầm đưa tới rất nhiều chỉ trích.

Hoa Chính Quân phụ trách yến hội lần này vô cùng lo lắng.

Hắn thân là tâm phúc của Sở Vương, đương nhiên biết tâm tư của Tam gia nhà mình với Tuyên Chỉ công chúa. Nay trên yến hội, hắn ngầm kêu Tề Minh, tính toán tạo nên cục diện này.

Nhưng Tề Khiếu làm đại ca, sao lại có thể để đệ đệ nhỏ hơn bảy tuổi lay động được chứ .

Đương nhiên, bất luận Hoa Chính Quân cùng Tề Minh lén tính toán cái gì, những những lời đồn nhảm đó chắc chắn sẽ không thể nào truyền tới tai Sở vương được.

Sở Vương Chu Tầm rất hài lòng với buổi yến ẩm này.

Tuy rằng sảy ra chút chuyện với Tuyên Chỉ công chúa, nhưng sau Tè tướng quân vẫn kính rượu công chúa nha.

Hắn tuy rằng cùng Tề Minh có quan hệ rất thân, nhưng cũng không đại biểu việc hắn đã thành công lôi kéo thế lực của Anh quốc công phủ.

Bởi vì Anh Quốc Công phủ khi thỉnh phong sắc lập thế tử, lại là trưởng tử Tề Khiếu.

Tề Khiếu lớn hơn Sở vương sáu bảy tuổi, lúc Chu Tầm vào học Phán Cung. Tề Khiếu đã rời Đông Đài Quán, đi tới biên quan.

Bởi vậy, tuy Chu Tầm cùng Tề Minh có quan hệ tốt, nhưng lại không có giao tình gì với vị đại ca này cả.

Lần này thừa dịp Tề Khiếu trở về kinh bẩm báo tình hình chiến sự, mượn cớ yến ẩm, Chu Tầm cũng đã móc nối được với Tề Khiếu.

Sau một hồi, quan hệ từ "Tề tướng quân", "Sở Vương điện hạ" ; kéo gần đến "Tề huynh", "Tam gia ".

Liên tiếp mấy ngày, Sở Vương cảm thấy thần thanh khí sảng, đụng phải ngày mưa, cũng có thể vui vẻ dừng chân thưởng thức một lát, khen ngợi một tiếng, 'Trời mưa thật đẹp'.

Về phần Lạc Trăn...

Lạc Trăn ở học xá của Đông Đài Quán, tựa vào lan can cho cá ăn, nhìn trời mưa, lại cảm thấy phiền lòng .

...

Mưa rơi vào trong ao, hiện ra điểm điểm gợn sóng.

Lạc Trăn nhàm chán đưa tay ra, chạm vào tấm mành màu xanh đng buông xuống, trong lòng suy nghĩ.

Mấy ngày nay, ngay cả việc suy nghỉ cũng làm bàng lao lực không ít.

Nàng phải đem những ý nghĩ biến thái bất thình lình kia đè xuống, tập trung tinh lực, suy nghĩ chính sự.

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có người đến cửa tặng lễ.

Quà tặng cũng không quý giá, không phải là vàng bạc đồ ngọc, mà là chút đồ hiếm thấy ở kinh thành. Cái gì mà sừng bò tót chạm khắc góc sơ, Lang Nha chế, vòng tay Ngũ sắc của Tây Vực .

Người tặng lễ cũng rất biết ý , đưa từng cái hộp gỗ tinh xảo đến, không nói lời nào, danh tính người tặng cũng không nói, đã liền đi mất, hỏi cái gì cũng không đáp, vài lần làm cho Uông Chử phải nghẹn mắt nhìn.

Tuyên Chỉ từ đã thích những đồ vật thần bí, tuy rằng không rõ lai lịch người tặng, không dám trực tiếp dùng, cũng không thể đeo trên người, lại đem mấy thứ đó chất hết vào phòng, lúc nhàn hạ, tiện tay chơi một cái.

Nhất là chuỗi vòng ngũ sắc kia, cũng xem như đồ hiếm thấy ở Đông Lục, có thể nói là vô giá, rất được Tuyên Chỉ yêu thích.

-- nhưng làm Lạc Trăn bị đè hỏng rồi.

Nàng vừa thấy phong cách tặng quà, liền biết, chắc chắn là Tề Khiếu đưa tới.

Không có chứng cớ, là ai cũng không thể nói, chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Uông Chử từ dưới hành đi đến, thấy Lạc Trăn đang ngẩn người, nhìn sắc trời còn sớm, thử hỏi, "Hôm nay trời khá mát, Lạc Quân... Không muốn đến Thành Nam chơi sao?"

Lạc Trăn đã tỉnh hồn lại, rút tay, không lạnh không nóng đáp, "Trời mưa ra ngoài làm cái gì. Không đi."

Uông Chử muốn nói lại thôi, xoay người đi .

Không chỉ là Uông Chử cảm thấy không đúng; mấy vị Thính Phong Vệ trị thủ ở đó đều cảm thấy có gì không đúng.

Lạc Trăn ở Kỳ Vương phủ hai ba tháng, mỗi một góc tường đều đã cạy lên một lần, đã sớm đem Kỳ Vương phủ thành nhà của mình.

Đừng nói ngày nghỉ chạy đến Nam Thành , thường ngày, thừa dịp tan học sớm, thời tiết tốt, cũng có thể rút ra một hai canh giờ đi một chuyến, trở về liền liền kể cho bọn họ nghe Tuyết Châu cùng Ngọc Nô được nuôi lớn, vô cùng đáng yêu, lông xù, móng vuốt như thế nào, gây ra chuyện gì trong phủ, còn có vài lần mang theo bức vẽ của chúng trở về.

Nay...

Đã liên tiếp hai ngày nghỉ đều ở nhà cho cá ăn rồi.

Uông Chử xoay người ngắm nhìn mấy con cá trong hồ, tâm sự nặng nề đi ra ngoài.

Qua nửa khắc đồng hồ, dưới hành lang truyền đến tiếng bước chân. Tuyên Chỉ từ trong phòng đi ra, đứng bên cạnh Lạc Trăn.

"Hôm yến ẩm sảy ra chuyện gì, trở mặt với Kỳ vương sao?" Tuyên Chỉ hỏi.

Lạc Trăn giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái xuất thần, "A? Không thể nào. Vẫn tốt." Nàng tiện tay sờ soạng hũ đồ ăn cá, vung tay ném xuống nước.

Tuyên Chỉ mở hai bàn tay trắng noãn, duỗi ra trước mặt Lạc Trăn, "Đừng ném nữa, đưa hũ đồ ăn cá cho ta."

Lạc Trăn đem cái hũ đưa cho Tuyên Chỉ.

"Công chúa cũng muốn cho cá ăn à? Ta vào phòng lấy thêm một hũ nữa đến." Nói rồi xoay người định trở về phòng.

Tuyên Chỉ ngăn cản nàng.

"Đừng đi. Trên tay ngươi , là hũ cuối cùng rồi." Nàng đem hũ đồ ăn cá cho Uông Chử rồi kêu, "Ném đi ."

Lạc Trăn sửng sốt, "Ai? Ai! Đừng ném a! Là bao cuối cùng rồi , lném đi vậy cá trong hồ còn gì ăn nữa chứ..."

Tuyên Chỉ nhẫn nại thở sâu, chỉ ngón tay về phía hồ, "Được rồi, đừng lo lắng cho chúng nó. Ngươi nhìn xem trong hồ còn lại mấy con cá nữa -- cá đã ăn no rồi, bị ngươi cho ăn cả ngày, nằm phơi bụng chết đầy mặt hồ, ngươi không thấy sao?"

Lạc Trăn cúi đầu nhìn: "...".

Nàng nhanh chóng kêu oan: " Không phát hiện a,  ta thật không nhìn thấy. Tiểu Hà đâu, gọi hắn mang lưới đến đây, vớt hết cá chết ra ngoài, rồi đi đến tành nam mua thêm vài chục con cá nữa thả vô lại."

Tuyên Chỉ: "Tiểu Hà lấy lưới đi mò cá. Về phần ngươi --" nàng lấy ngón tay gõ trán Lạc Trăn, "Ngươi tự đi Thành Nam mua cá đi."

Uông Chử nhìn thấy tia vui vẻ trong ánh mắt của đại ca, Lạc Trăn khoác một kiện áo choàng màu tím, bất chấp mưa phùn, buồn bực dắt ngựa chạy khỏi Phán Cung.

Ngày xuân mưa phùn bọc nhẹ thêm tiếng vó ngựa, dọc theo đường lớn kinh thành chạy đến Thành Nam, Lạc Trăn siết chặt dây cương, dừng ngựa ở ven đường, bưng kín mặt.

Nàng không có mặt mũi đi Kỳ Vương phủ. những chả lẽ đến Hoa Điểu thị thì không được sao.

Hôm yến ẩm đó, nàng uống nhiều nhưng chỉ say vài phần, mượn vài phần cảm giác say trêu chọc Kỳ vương.

Vốn tưởng rằng hắn là nam nhân, nghe những lời như thế sẽ đỏ mặt, xấu hổ tức giận, dục nghênh còn cự tuyệt, thật là cảnh đẹp ý vui.

Không nghĩ đến Kỳ Vương mới hai câu đã hỏi thẳng chuyện kia, làm nàng....

Yuu: *Chuyện kia là chuyện gì ta? Là chuyện đó đó hihi*.

Chu Hoài thấy nàng không đáp lời, vậy mà còn nghiêng mình đến, nhìn nàng mỉm cười, lại là một bộ dáng thanh thanh công tử thường ngày kia.

Hắn hạ thấp tư thế, dịu dàng dỗ dành nàng nửa ngày, lại đem điểm tâm trên bàn mang qua, thật vất vả dỗ dành nàng động đũa, trong lòng nàng lại suy nghĩ, có phải hay không vừa rồi bị ù tai, nghe lầm rồi . Kỳ thật Ngũ gia không nói đến ý kia?

Đúng lúc này, Chu Hoài tự mình cầm ấm nước, đổ đầy rượu cho nàng, nhẹ giọng nói: Ta đang an ủi ngươi.

...

Lạc Trăn nâng tay lau nước mưa làm ướt sũng hai má, quay đầu ngựa lại, phi đến Thành Đông.

Chuyện Kỳ vương phủ, đợi mấy ngày nữa tỉnh tóan rồi tính tiếp cũng không muộn.

Vẫn là nên giải quyết nam 2 trước thôi.

...

Thành Đông _Bình Ninh phường.

Chỉ là một cái phường bình thường, nhưng người đến đây thì không bình thường.

Anh Quốc Công phủ đệ chiếm cứ toàn bộ Bình Ninh phường, lộ ra một hàng mái hiên thật dài.
Cửa chính Anh Quốc Công phủ, nét bút vàng tỏa sáng trên nền bảng màu đen.

Lạc Trăn phóng ngựa đạp nhẹ lên phiến đá, đi đến trước cửa Anh Quốc Công phủ, siết chặt ngựa.

Sớm người nhô đầu ra, nhìn chằm chằm người tới đánh giá, trên người mặc bội sức, vẻ mặt khí độ, tuổi tác, phỏng đoán một lúc, chắc là thư đồng của Nhị công tử ở Phán Cung rồi.

Cửa phòng mở chậm ra, dắt theo ngựa, ân cần nói, "Tiểu công tử tới tìm Nhị công tử nhà ta sao ? Vừa vặn, Nhị công tử đang muốn đi ra ngoài, lập tức ra ngay."

Lạc Trăn kinh ngạc nói, "Ta tìm nhị công tử nhà ngươi làm gì. Tại hạ là đặc biệt tiến đến bái phỏng -- "

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng két mở cửa phòng,  Tề Minh mặc cẩm bào chỉnh tề bước ra.

Hai bên một người đứng trên bậc thang, một người đứng ở dưới bậc thang, đối mặt lẫn nhau.

Lúc này Lạc Trăn mới nói hết câu, "-- thế tử quý phủ, Tề tướng quân."

Tề Khiếu mặc một thân giản dị, từ sau lưng Tề Minh bước ra.

Tề Minh: "..."

Tề Khiếu nghe tiếng xoay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía dưới bậc thang.

"Thì ra là Nhạn quận Lạc Quân." Hắn lãnh đạm gật đầu nói, "Lạc Quân hôm nay cố ý tới tìm tại hạ? Ta với ngươi không có giao tình gì, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lạc Trăn cười nói, "Cái gọi là 'Giao tình', thì từ từ sẽ có. Tề tướng quân, Lạc mỗ có một chuyện đại sự, muốn thườn lượng cùng Tề tướng quân. Lại không biếtngài có rảnh không? Chúng ta tìm một chỗ yên lặng nói chuyện."

Tề Khiếu chợt nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Tề Minh đã lên tiếng.

Hắn mạnh đưa tay chắn trước đại ca nhà mình, chỉ vào Lạc Trăn, trầm giọng thét ra lệnh cho tên thư đồng, "Về sau thấy người này, mặc nàng ta há nói gì, các ngươi cũng không cần nghe, lại càng không cần thông truyền, trực tiếp dùng côn bổng đuổi đi!"

Lạc Trăn: "... Không phải, Tề Minh, bình tĩnh một chút, ta có chính sự muốn thương nghị với đại ca ngươi."

Tề Minh cười lạnh nói, "Chính sự? Chỉ sợ là ngươi toàn có mấy ý nghĩ đen tối! Sao ta tin ngươi được!" Hắn chỉ vào Lạc Trăn quát, "Nếu ngươi theo Ngũ Gia, thì thành thành thật thật theo Ngũ Gia, đừng có đánh chủ ý lên đại ca ta!"

Lạc Trăn: "...".

Yuu: *Anh tự coi trong bản thân mình quá cơ*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro