Chương 2: Thôi miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thôi miên.

Beta: Nhạt.

Edit: Nhạt.

••• @tramkyuccuanhat

Trong văn phòng có một căn phòng nhỏ chuyên môn dùng để tiến hành trị liệu.

Diệp Ly ngựa quen đường cũ ngồi xuống sô pha.

"Vừa rồi anh có thấy cái gì lạ không?" Nữu Thư Thụy tùy ý hỏi.

"Không có."

"Vậy hẳn là tôi nhìn lầm rồi." Nữu Thư Thụy chạm vào con lắc Newton (1), một tiếng kêu có quy luật vang lên, Diệp Ly mẫn cảm nhíu mày, đang muốn nói gì thì liền thấy Nữu Thư Thụy cười cười đi lại chỗ hắn.

(1. Con lắc Newton: Sự kỳ diệu của con lắc Newton chính là sự bật ra của viên bi cuối cùng sau khi viên bi đầu tiên va vào các viên bi đứng yên.)

"Sao suốt ngày hôm nay luôn nhìn tôi thế?"

Diệp Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô ngồi xuống sô pha. Lúc cô cúi người xuống, nơ con bướm trước ngực đã sứt ra từ khi nào, để lộ ra hai bên xương quai xanh. Dời tầm mắt xuống một chút thì có thể thấy đôi gò bông như ẩn như hiện.

Cảnh tượng kinh diễm này làm hắn nhớ tới tối hôm ấy. Cơ hồ trong nháy mắt, ánh mắt Diệp Ly liền thay đổi.

"Em muốn làm gì?"

Nữu Thư Thụy càng ngày càng gần, thời điểm sắp mặt kề mặt thì cô dừng lại.

"Nói cho tôi biết, anh nhìn thấy gì?" Nữu Thư Thụy hỏi.

Đương lúc hắn đang tự hỏi cô muốn làm gì thì một hương thơm hắn chưa bao giờ ngửi qua xông vào mũi hắn, cả người hắn như bị sóng biển cuốn đi vào đại dương vô tận làm hắn không kịp suy nghĩ câu trả lời.

Trong lúc hắn muốn đi tìm thứ gì đó để vơi bớt hương thơm này thì phát hiện cổ mùi hương này hình như xuất phát từ trên người Nữu Thư Thụy.


Cô mỉm cười, cổ vũ nhìn hắn.

Phòng bị tắt đèn, hắn duỗi tay đem người ôm lại, tay lớn không chịu nghe lời mà cách quần áo sờ soạng sau lưng cô. Đàn ông ở phương diện này không thầy dạy cũng hiểu nên hắn liền chui tay vào áo cô.

Xúc cảm mềm mại làm hắn than thở ra tiếng, áp lực bao lâu nay cuối cùng cũng được thoả mãn. Hắn đem mặt chôn ở cổ Nữu Thư Thụy, há mồm hô hấp, tay từ bụng cô mòn lên trên, đầu ngón tay sờ đôi núi tuyết đẫy đà.

Thân thể kiều nhuyễn của cô khiến hắn đứng hình vài giây, sau đó Diệp Ly liền thò tay vào, cơ thể cô tuyệt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Dưới bàn tay đầy ma thuật của hắn, không bao lâu sau đầu vú cô dựng thẳng đứng, cách lòng bàn tay của Diệp Ly, áo ngực chưa được cởi ra đè nặng mu bàn tay hắn, nhưng điều này cũng không thể cản bước được Diệp Ly.

Bên tai quanh quẩn tiếng rên rỉ kiều suyễn.

Diệp Ly rốt cuộc không khống chế được, gấp không chiếc váy trên người cô, hắn muốn tận mắt thấy dáng vẻ Nữu Thư Thụy bị hắn đùa bỡn.

Lúc này, tiếng vang của con lắc Newton dừng lại, ý thức bị tác động, đình trệ một giây. Giống như có một chậu nước lạnh xối từ trên đầu Diệp Ly xối xuống, hắn cúi đầu nhìn vào thứ m mại trong tay, cặp bánh bao mềm mại kia như chưa từng tồn tại mà thay vào đó là một con gấu bông. Tay hắn cầm đầu nó, bàn tay lớn vẫn theo thói quen bắn bóp nó.

Hai trong mắt đen của nó giống như đang chế nhạo hắn.

Nữu Thư Thụy đứng ở bên cạnh bàn, tựa như chưa từng tới gần hắn.

Diệp Ly đem thú bông ném xuống đất, đứng dậy.

"Em thôi miên anh?"

Nữu Thư Thụy căn bản không có ý tứ phản bác, gật đầu thừa nhận.

"Trước kia cũng từng làm rồi, không phải sao?"

Ngực hắn phập phồng, gương mặt không cảm xúc ấy thế nhưng lộ ra biểu tình tức giận.

"Nếu anh không thích thì cho tôi xin lỗi, nhưng với thân phận nhà tham vấn, nếu được quay trở về lúc đó thì tôi vẫn sẽ làm như vậy."

Thân mình bắn cứng đờ vài giây, không biết vì lý do gì mà lại né tránh ánh mắt của Nữu Thư Thụy.

"Kết quả cho thấy, chứng bệnh của anh xác thật có thay đổi, nhưng đây cũng không nhất định là chuyện xấu. Tôi cho anh thuốc mới, thứ thuốc này sẽ giúp anh trở nên liều lĩnh một chút." Nữu Thư Thuỵ nói.


Tiếp thu đến Diệp Ly nhìn qua ánh mắt, Nữu Thư Thụy lại nói: "Diệp Ly, muốn làm gì thì làm đi. Trước đây không cho anh làm thì anh càng làm, vậy tại sao bây giờ anh lại không dám?"

"Không thoả mãn dục vọng sẽ rất thống khổ, thỏa mãn rồi lại sẽ nhàm chán. Nhưng chỉ có nhàm chán mới có thể khắc chế nó."

Nữu Thư Thụy đi qua, đem gấu bông bị Diệp Ly ném xuống đất nhặt lên, phủi bụi trên người nó. Nghĩ thầm mày thật là đáng thương, đã vị véo thay tao lại còn bị ném xuống đất.

Cô nhìn ống kim tiêm mình giấu trong tay áo, rồi lại nhìn đầu ngón tay phiếm hồng của mình, tuy rằng vừa nãy không biết Diệp Ly nhìn thấy gì, nhưng mà hắn véo đau quá.

Nếu không ngừng lại, Diệp Ly đại khái cũng sẽ bởi vì tiếng cô kêu đau mà thoát ly mà thôi.

Đây là lần đầu tiên cô thất bại liên tục chỉ vì một người bệnh.

••• @tramkyuccuanhat

Sau khi trị liệu kết thúc, Nữu Thư Thụy mở điện thoại lên.

Bỗng nhiên, Weibo có thông báo, đầu ngón tay theo bản năng mà đem nó gạt đi. Sau đó cô liền đứng hình. Phát sóng trực tiếp? Ai muốn phát sóng trực tiếp? Thịnh gì vậy?

Nữu Thư Thụy vội vàng mở Weibo, lúc này mới phát hiện cô không nhìn nhầm. Đêm nay Thịnh Thượng Dương sẽ phát sóng trực tiếp.

Là một nhà tham vấn, trong sinh hoạt của Nữu Thư Thụy không thiếu nhất chính là tìm kiếm cái lạ. Một việc nào đó lặp đi lặp lại trong thời gian dài sẽ khiến cô thấy chán nản.

Thịnh Thượng Dương nguyên bản cũng không phải streamer, mà là lần nọ lúc đang chơi game thì có một streamer chơi chung với hắn, dẫn tới việc có một số lượng lớn người vào xem coi có gì lạ, trong đó bao gồm Nữu Thư Thụy.

Đặc biệt là Thịnh Thượng Dương còn thích chơi mấy trò máu me, thế nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh, lâu lâu còn sẽ chỉ điểm một vài chỗ làm trò chơi càng khủng bố hơn nữa, điều này càng làm Nữu Thư Thụy xem mê mẩn.

Chỉ tiếc từ một tháng trước, không biết vì lý do gì mà Thịnh Thượng Dương không phát sóng trực tiếp nữa, không có thông cáo, Weibo cũng không cập nhật gì mới, hoàn toàn không có tin tức.

Đang hưng phấn vì idol của mình comeback thì Nữu Thư Thụy nhớ tới tới đêm nay cô phải trực bạn. Tuy rằng trong quá trình trực ban cũng có thể trộm xem phát sóng trực tiếp, nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng lúc ở nhà.

Vì thế, cô đứng dậy đi đến văn phòng cách vách, muốn tìm cấp trên xin nghỉ. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp hắn.

"Đi ăn cơm thôi." Hắn nói.

Nữu Thư Thụy gật đầu, không nóng nảy đi cùng, nở một nụ cười lấy lòng, nhẹ nhàng nói:

"Anh Hộ Khẩu."

Kiều Khải dừng lại, nhìn xung quanh, hạ giọng nói:

"Nữu Nữu."

Nữu Thư Thụy nghe thế liền giơ cờ trắng, giết địch 1000 tự tổn hại 800, cũng may hiện tại là giờ nghỉ trưa, không có ai nghe được.

"Em sai rồi."

Cô thật sự chịu không nổi cái nhũ danh này, nghe ghê chết đi được. Đây cũng là nguyên nhân làm cho Nữu Thư Thụy không tiếp thu nổi việc người khác gọi cô là tham vấn Nữu, nghĩ như thế nào cũng thấy ghê.

Kiều Khải cười nói: "Nói đi, em muốn làm gì?"

"Buổi tối giúp em trực ban được không? Hôm nào em lại cho trực ban giúp anh."

Lần này Thịnh Thượng Dương phát sóng trực tiếp xong thì cũng không biết lặn thêm bao lâu nữa.

Mặt Kiều Khải trầm xuống, tựa hồ cũng không tán đồng cách làm của Nữu Thư Thụy.

Dù sao cũng không có ai, Nữu Thư Thụy không làm thì thôi chứ một khi đã làm thì phải làm đến cùng, bắt lấy tay Kiều Khải làm nũng nói: "Năn nỉ anh đó, lần này thôi mà, chỉ đêm nay thôi, không được sao?"

Tuy rằng biết trước cô sẽ làm như vậy, nhưng khi Nữu Thư Thụy làm nũng, Kiều Khải cũng không còn cách nào. Hắn cười cười, nhéo nhéo mặt cô, gật đầu nói:

"Được rồi."

Nữu Thư Thụy vui sướng, lưu loát rút tay lại.

"Vậy đi ăn cơm."

Đột nhiên hồng quang lại xuất hiện lần nữa, hiện lên trước mắt cô giống như nó đang cảnh cô cái gì đó.

Đây là lần thứ hai nó xuất hiện, hơn nữa lần này nó không chỉ loé rồi hết giống lần đâu. Việc này càng ngày càng nghiêm trọng, vô luận Nữu Thư Thụy chớp mắt như thế nào, khi mở mắt vẫn thấy nó như cũ.


Nữu Thư Thụy cúi đầu, không ngừng dụi mắt. Kiều Khải thấy thế thì kéo cô lại, nâng mặt cô nhìn kỹ.

"Làm sao vậy?"

Ở dưới ánh sáng của hồng quang, mặt của Kiều Khải có chút mơ hồ không rõ, Nữu Thư Thụy cau mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên gì đó, cô lập tức nhìn xung quanh.

Không ngờ lại thật sự thấy được Diệp Ly đứng cách đó không xa.


Trong tay hắn cầm một cái bao nilon màu trắng, hắn phảng phất như một bức tượng đá, nhìn chằm chằm vào chỗ hai người.

Theo lý thuyết, Diệp Ly sau khi cầm thuốc thì sẽ rời đi liền, nhưng sao bây giờ hắn còn ở đây?

Nhưng hồng quang cứ như vậy biến mất.

Nữu Thư Thụy ngốc lăng, nghĩ thầm chắc hồng quang có liên quan đến Diệp Ly.

Vì thế cô giơ tay, chào hỏi với Diệp Ly.

"Anh chờ em một chút."

Lấy chứng bệnh của Diệp Ly mà nói, nếu cô không nói rõ ràng cô muốn làm gì thì tất nhiên Diệp Ly là sẽ không rời đi.

"Anh đi ăn trước đi, em đi..." Nữu Thư Thuỵ nói với Kiều Khải.

Lời nói còn chưa nói xong, hồng quang thế nhưng lại xuất hiện. Nữu Thư Thụy bị làm há hốc mồm, sao tự nhiên lại thế này?

Cô xoa đôi mắt, đi lại chỗ Diệp Ly, có lẽ khoảng cách gần sẽ đỡ hơn chút.

Kiều Khải lại giữ chặt cô.

"Mắt em bị sao vậy?"

"Không có gì, chắc em phải đi khám mắt rồi." Nữu Thư Thụy dùng một cái tay khác vỗ vỗ Kiều Khải.

"Anh buông em ra đã, em đi nói mấy câu với anh ấy."

"Để anh đặt lịch khám cho em, cuối tuần này chúng ta đi chung." Nói xong, nghĩ đến việc gì đó, Kiều Khải lại về văn phòng cầm bình thuốc nhỏ mắt cho cô.

"Nhỏ đỡ đi, nếu không ổn thì không cần đi làm."

Nữu Thư Thụy đáp lời, sau đó chạy đến trước mặt Diệp Ly hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn về phía trước. Nữu Thư Thụy chớp chớp mắt, xem ra hồng quang này không có liên quan đến khoảng cách.

Đang lúc cô đang tuyệt vọng, chuẩn bị nhỏ thuốc nhỏ mắt thì hồng quang bỗng chốc biến mất, chỉ nghe thấy Diệp Ly lạnh lùng nói: "Không có việc gì, chỉ là không nghĩ tới tham vấn Thư sẽ làm nũng mà thôi."

••• @tramkyuccuanhat

Con lắc Newton:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro