Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- E hèm, Mẫn Doãn Khởi, xin đừng ngủ trong giờ học của tôi được không? - Cô giáo tiếng Anh nghiêm khắc nói, trong giờ học mà đã "n" lần cô không hề nể nang gì, gọi thẳng tên tôi, hi vọng nhờ đó mà kéo tôi trở về với hiện thực.

- Hừ! Nhắm mắt vào là chắc chắn sẽ ngủ sao? Em chỉ đang suy nghĩ thôi mà.

Vừa nãy, tôi đang nhớ lại giấc mơ tối qua, không ngờ kí ức đã như một bức ảnh cũ, trở nên nhòe nhoẹt không còn nhìn rõ hình ảnh cũ, thứ duy nhất tôi nhớ là dáng vẻ đáng yêu của chú mèo trắng lẫn trong mùi hương của hoa cỏ . Mặc dù tôi cũng biết rằng cho dù nhắm mắt để suy nghĩ hay nhắm mắt để ngủ, thì đối với một cậu bé học lớp 12 như tôi, đều là không được. Nhưng, không thể tránh được, bởi tôi là người thích tưởng tượng. Uể oải ngồi thẳng người dậy, mở to mắt, ngoài cửa sổ lá cây phong đang rụng dần, ánh mắt tôi lại rời khỏi phòng học, đến với bầu trời ngoài cửa sổ. Có lẽ, từ lúc sinh ra tôi đã là một chàng trai thích tưởng tượng, nhiều lúc thế giới tưởng tưởng trong đầu tôi lại rất gần với thực tế. Tôi tưởng tượng ra thác nước, và rồi tự mình mang bản vẽ đi xuống thác nước, vẽ tranh cả một buổi chiều, thực sự không phải là mong chờ gặp được người hiểu mình, mà bởi tình yêu với những dòng thác. Tại sao thế? Có gì đâu, bởi tôi thích cái sự tươi mát của nó , tôi cảm thấy gặp được cái cảm giác đam mê bất tận dưới thác nước, chỉ hít thở thôi cũng đủ thấy tươi mát rồi. Đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, dường như có một nữ nhà văn đã viết: "Muốn được ngắm nhìn ánh hoàng hôn xiên xuống, màu xanh lục bất tận bao phủ lên thảo nguyên rộng lớn, lan xa, lan mãi, nối tiếp với bầu trời; muốn được đi du lịch ở Tây Tạng; cuộc đời tươi đẹp này, chí ít cũng đã từng có nửa giờ đồng hồ nghe bản piano của Johann Strauss trong đĩa CD, ngẩng đầu nhìn ra xa trên đường cái, ngơ ngẩn ngắm nhìn Cung điện Potala". Tôi không mong được đến những nơi tuyệt đẹp ấy, mà chỉ mong có một ngày được làm công việc vẽ bản đồ.

Có những người sinh ra đã được mong được bước chân lên sàn diễn, thể hiện tài năng của mình, lại có những người khác- như tôi chẳng hạn, lại chỉ muốn làm một nhân viên làm việc vẽ đường phố đô thị. Có lẽ ước mơ của mỗi người có thấp có cao, nhưng tôi hoàn toàn không phải là một người đầu óc chậm chạp. Có lẽ trong mắt thầy giáo, tôi và cái gã "Triệu thiếu gia" thích dùng tiền sai khiến người khác, đều là cùng một giuộc với nhau, bởi vì tôi và hắn ngồi học đều nhắm mắt. Tất nhiên, hắn nhắm mắt thì chắc chắn là ngủ rồi, không phải là tôi có thành kiến với hắn, nếu không phải hắn có người cha nhiều tiền hối lộ cho hiệu trưởng thì đừng nói những việc xấu khác, chỉ việc ngáy trong lớp ảnh hưởng đến người khác cũng đáng bị đuổi rồi.

Hai tay đặt thẳng lên bàn, tôi dựng sách lên để che mắt, tiếp tục với thế giới tưởng tượng của mình. Đời một con người, cũng nên có thật nhiều mơ tưởng và ước vọng tuyệt vời chứ. Giống như những chiếc lông vũ bay lượn trên bầu trời, xoay xoay đến gần hoặc là là bay đi. Và rồi, thuận tay bắt lấy một chiếc, nắm nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Ước mơ của tôi là: Sẽ có một ngày được đi thám hiểm con thác Niagara ở Canada, hoặc là được đi tham quan một ngọn núi lửa đang hoạt động ở Brunei. Chí ít, có lẽ tôi cũng có cơ hội làm một hoa tiêu, đưa đường chỉ lối cho người thuyền trưởng cầm lái trên con đường hành trình trên đại dương bao la. Tưởng tượng tiếp theo rất đơn giản, chỉ có một cảnh, thậm chí sự việc cũng chỉ xảy ra một lát vào nửa đêm, dưới một bức vách đổ nát trên sa mạc, ánh trắng trên cao soi sáng mặt đất như ánh sáng ban ngày, để lại một bóng hình rất rõ, một vệt bước chân trên sa mạc, rất rõ ràng. Trời gần sáng, mặt trăng dần dần nghiêng đi, cái bóng của bức vách đổ nát dần dần phủ lên tấm thân tôi đang ngồi dựa vào góc tường, bóng của bức tường cao ấy ngày càng kéo dài ra, như thể muốn bao phủ cả thế giới- lan dài, lan dài mãi. Cuối cùng không còn nhìn thấy giới hạn của cái bóng nữa.

Tan học, các bạn chào tôi và lũ lượt kéo nhau về. Còn tôi lại như trước, một mình đi trên con đường về nhà. Ngay cả khi đi trên con phố vào giữa trưa, dòng người và dòng xe hai bên đường qua lại tấp nập, tôi vẫn chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình. Cắm đầu mà đi, tôi đi theo thói quen từ nhiều năm nay, đi theo con đường quen thuộc như một bản năng- con đường đi qua cửa hàng nhỏ của gia đình. 

Con đường này không dài, cùng với tiếng rao từ những hàng ăn nhỏ vẫn thường trông thấy, con đường tựa hồ dần dần thu hẹp lại. Tôi biết đó chỉ là ảo giác của mình. Lí do là vì  từ trường về đến khu nhà ở đông đúc chật chội, nhà cửa hai bên đường càng lúc trông càng cũ kĩ và liêu xiêu. Mỗi ngày đến trường hai lần, đi về hai lần... Con đường này tựa hồ dài bất tận. Giá như vào tầm chiều, tôi vừa đi vừa đếm từng ô cửa sổ ở cả hai bên của các tòa nhà. Khi nhìn thấy vô vàn ánh đèn ấm áp từ trong những ô cửa sổ của các tầng hắt ra ngoài, lần này đến lần khác tôi tưởng tượng ra mình cũng có một ngôi nhà ấm áp, tưởng tượng ra ánh đèn trần phòng khách, cũng là luồng ánh sáng hạnh phúc trong muôn vàn ánh điện của những nhà xung quanh, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, cùng nhau xem ti vi...

By tigercat95


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi