Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     "Ba mẹ à, chúng ta sẽ đi đến tận đỉnh núi này phải không ạ?"

     "Đúng rồi con trai của ta, con giỏi lắm"

     "Ông này, con tôi thì đương nhiên phải giỏi rồi"

     Ba người trong gia đình hạnh phúc ấy cùng cười thật vui vẻ, nhưng rồi

     Kí.......tt R...ầm

     "Hộc hộc"

     Tôi bất chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya. Tôi  lại mơ thấy cái giây phút chết tiệt ấy, giây phút tôi mất cái thứ gọi là 'gia đình'

     Mười hai năm trước, trong một vụ tai nạn giao thông, một chiếc xe Lincoln đã tông vào chiếc xe ô tô cũ đang cố gắng leo lên núi, cướp đi sinh mạng mẹ tôi và thính giác của ba tôi, còn tôi đã hôm mê bất tỉnh, nhưng chỉ bị thương nhẹ. Chiếc ô tô cũ màu trắng bị lõm hẳn một bên, chiếc Lincoln màu đen nghe nói đã chạy trốn khỏi hiện trường. Mẹ tôi bị thương rất nặng.Ba tôi vừa tỉnh đã hỏi ngay:

     - Vợ và con tôi đâu?

     Nhưng ông ngay lập tức nhận ra mình đã không còn nghe thấy tiếng của chính mình nữa. Màu trắng của bức tường bệnh viện, màu trắng của chiếc giường đơn, màu áo trắng của bác sĩ và y tá, giữa một màu trắng loá mắt ba tôi giấu mặt đi, run rẩy trong đau khổ.

     Ông chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, u ám, nhưng ông vẫn cố gắng nhìn theo động tác ra hiệu của bác sĩ, nhìn thấy người vợ bị thương nặng ở đầu. Tất cả tiền bạc dành dụm được gần như dùng hết vào việc chữa trị để cứu mẹ tôi.

     Nhưng...

     Khi còn trẻ, ba là một người rất năng động, lại được thiên phú về âm nhạc, ông có thể nghe ra cả những thay đổi nhỏ nhất trong từng nốt nhạc. Trong lĩnh vực sáng tác ca khúc, ông là một tài năng. Ai ngờ tai hoạ lại giáng xuống, cướp đi khả năng thính giác của ông, nghe nói, sau tai nạn bố cố gắng viết nhạc, nhưng càng viết lại càng khó nghe, dần dần ông đã quên đi cảm tính âm nhạc, không thể nào viết ra những tác phẩm xuất sắc được nữa.Có nỗi đau nào có thể sánh bằng việc một người mất đi tài năng đáng tự hào của mình, có gì có thể làm cho người ta thêm đau khổ hơn thế chứ. Ông cũng vì những cú sốc lớn như vậy mà bị trầm cảm khá nặng. Suốt cả một ngày, ông luôn nhốt mình trong phòng, tu cạn chai rượu này đến chai rượu khác. Rồi ông cũng rời bỏ thế giới này, đi sang thế giới bên kia cùng với mẹ tôi. Ông tự tử với một vết thương được cắt bằng chính những mảnh thủy tinh từ những chai rượu kia.

     Năm 4 tuổi, tôi mất cả ba lẫn mẹ, trở thành trẻ mồ côi

     Năm 5 tuổi, tôi về sống cùng với một ông chú thất nghiệp, bị vợ bỏ.

     Hai người chúng tôi, dựa vào nhau mà sống.

     Để nuôi tôi lớn, cũng là để trả hết món nợ mà ba tôi đã vay để chữa bệnh cho mẹ tôi, chú tôi đã đi vay khắp nơi, kể cả thế chấp căn nhà, để có được một chút tiền, rồi nhà tôi bắt đầu kinh doanh một quán ăn nhỏ. Hàng xóm đều biết hoàn cảnh của tôi, lúc đầu mọi người còn thấy có chút phiền phức, nhưng vì xuất phát từ sự đồng cảm, họ vẫn ủng hộ việc kinh doanh quán ăn. Lượng khách ngày càng đông, nhiều lúc khách còn không có chỗ để ngồi. Nhà tôi phải thuê thêm một người làm nữa mà vẫn không đủ. 

     Hàng xóm ai cũng hài lòng. Sự vất vả của chú nuôi tôi lớn lên từng ngày. Dần dần tôi cũng biết giúp một số việc trong quán ăn của gia đình. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy khách quen bước vào quán, nếu họ không yêu cầu gì, tôi cũng có thể biết được họ dùng món gì. Nhiều lần như vậy, mọi người ăn ở quán, đều gọi tôi với cái tên nghe cũng hơi ngồ ngộ

     Hôm nay là ngày thứ 7, khách cũng khá đông. Hôm nay tôi không phải đi học, cho nên vừa mới ngủ dậy là đã phải xuống bếp phụ giúp chú. Tôi làm không nghỉ từ sáng đến tối. Hôm nay quán đóng cửa sớm, chú bảo là muốn cho tôi nghỉ ngơi. Tôi cũng không nói gì, nhẹ nhàng dọn dẹp rồi leo lên phòng mình.


     Trên mặt biển nổi lên một chú mèo trắng, trên cổ nó là một cái nơ lớn màu xanh đen, nó ôm chặt một tấm ván gỗ, trên mặt nước xung quanh là vô số các loại thực phẩm, thậm chí còn có cả thạch hoa quả; mèo này, ván gỗ này, tất cả đều đang trôi lềnh bềnh trên mặt biển, ánh mặt trời chiếu rọi, còn tôi đang nằm trong lòng nước biển ấm ấp, nhìn thẳng vào nó...

     Sao thế nhỉ, đã liên tiếp 3 ngày nay rồi. Lúc nào tôi cũng mơ thấy con mèo trắng đó lúc gần về sáng, chẳng nhẽ có chuyện gì sắp xảy ra hay sao?

     Dự báo thời tiết nói mấy hôm nay sẽ có gió lớn, lúc đầu tôi còn cho rằng dự báo thời tiết lần nào cũng không chính xác, như hôm qua mặt trời còn chói chang, ai mà ngờ hôm nay sẽ thay đổi thời tiết chứ? Hơn nữa còn nằm ngoài dự liệu, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu năm nay có bỏ qua mùa thu mà vào thẳng mùa đông không nhỉ?

     Sáng sớm, tôi hấp tấp ra ngoài mua thức ăn, gió lạnh thấu xương ùa vào, mái tóc lập tức bị gió thổi tung, tình hình này chỉ khiến dáng vẻ của tôi càng thêm thê thảm, hơn nữa do ngủ không đủ giấc nên đôi mắt tôi đã biến thành mắt gấu trúc

     Gió rất lớn khiến mắt tôi gần như không mở ra được, không biết vì sao, trong lòng tôi bắt đầu nhớ đến một bài hát mà bà tôi thường hay nghe từ thời tôi còn bé tí

          "Tối nay lại làm chỗ này chỗ kia

            Qua lại trên đoạn tàu điện ngầm

            Nhìn người ta đi qua đi lại

            Tìm kiếm một bóng hình quen thuộc

            Thời gian chầm chậm lùi lại phía sau"

     Tôi thuyết phục mình hãy quên đi chuyện mái tóc, len lỏi qua đám người, sắc mặt rất tự nhiên, những người đứng dưới bến xe buýt, tóc ai cũng rối tung, khuôn mặt thì ngái ngủ.

     Xách một đống túi lớn túi nhỏ, khi từ chợ về nhà, tôi liếc nhìn xung quanh, nhân tiện lại vặn mình:

     - Ồ, cái điểm trắng mà lúc sáng nhìn thấy vẫn còn

     Trí tò mò thôi thúc, tôi chầm chậm lại gần, phát hiện ra cái "điểm trắng" đó là một chàng trai mặc áo trắng đang ngồi trên bậc thềm, vùi đầu vào đầu gối ngủ rất ngon. Liên tưởng tới một cảnh trong giấc mơ tối hôm qua, sự trùng hợp bất ngờ này khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn, chẳng nhẽ anh chính là chú mèo thần tiên mà số phận đã an bài tới đây giải cứu cho tôi?

     Trên người anh là một chiếc áo len rất sạch sẽ, cái quần bò màu xanh nhạt, trên lưng là một cái ba lô màu nâu nhạt, trông có vẻ là người có học, mái tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt bị giấu sau cánh tay, ngồi trên một tờ báo, vẫn giữ đúng dáng ngồi, có lẽ là đang ngủ rất say.

     "Ngoài đường lạnh như thế mà sao lại ngủ ở đây nhỉ? Thật kì lạ". Tôi khẽ cúi xuống, định lại gần một chút, không ngờ thứ đón chờ tôi lại là mùi hương hoa cỏ. "Ấy? Sao lại giống y như trong giấc mơ của mình nhỉ?"- Đang định điều tra kĩ càng hơn thì bỗng dưng anh ngẩng đầu lên.

     - Wa, đẹp trai quá.

      Khuôn mặt anh còn ngái ngủ nhưng vẫn có những đường nét rõ ràng, đôi mắt càng lúc càng rõ, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình không thể nào chống chế được hơi thở, hai người chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt, chính là như vậy, một người lặng lẽ ngồi trên bậc tam cấp; một người thì đang xách trong tay một đống túi lớn túi nhỏ, tay phải còn có hai cái bánh mì, gió nhẹ nhẹ thổi... Hai người nhìn nhau một hồi lâu, không ai lên tiếng.

     Sự yên lặng của thời gian dường như chỉ xảy ra với tôi, chàng thiếu niên đó chẳng qua chỉ là đang tỉnh lại sau một giấc ngủ không mấy thoải mái, dần dần khôi phục lại ý thức.

     Trời ơi. Tôi thình lình phát hiện ra là tôi đang nhìn chằm chằm vào một người mà tôi không hề quen biết. Có thể anh không hề phát hiện ra sự im lặng giữa hai người, từ giây phút phát hiện ra sự ngượng ngùng đó, tôi chỉ có thể biết cầu xin cho bản thân, hi vọng anh không thấy phật lòng. 'Mình nên đi thôi', tôi nhủ thầm.

     - Này. Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như đang tham quan di tích văn minh cổ đại của loài người như thế?- Đối phương mở miệng, giọng nói hình như có chút gì đó đùa cợt.

     Tôi dừng bước chân, quay người lại, nghiêng đầu nhìn chàng trai.

     Ngày 15 tháng 7, lúc 9 giờ sáng, gió thu lại nổi lên, trong cơn gió mạnh gần như là bão, ở một nơi chẳng phải là nơi nào, hai người chăm chú nhìn nhau

     Lại một lần nữa im lặng, anh chậm rãi đứng dậy, tôi thấy đôi môi anh tím tái sau một đêm dầm mình trong gió rét

     - Tôi tên Kim Tại Hưởng

     Từ giây phút đó, câu chuyện giữa anh và tôi bắt đầu mở màn...



By tigercat95







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi