Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng bước xuống khỏi bậc thềm, nhấc cái túi nặng trình trịch trong tay tôi lên, động tác của anh thật dịu dàng.

     "Mình có nên từ chối không? Dù sao thì cũng không quen nhau". - Nhưng tôi luôn cảm thấy khó có thể từ chối được cái cảm giác quen thuộc này, dường như anh chính là chú mèo thần tiên trong giấc mơ của tôi. Mặc dù tôi đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, nhưng vẫn không thể nào khống chế được cái suy nghĩ ngu ngốc đó của mình. "Ảo giác, chắc chắn chỉ là ảo giác thôi". - Lần đầu tiên được một anh chàng đẹp trai nhìn mình như thế khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.

     Chẳng nhẽ con mèo xuất hiện trong giấc mơ chính là anh ấy? Mình có đẹp thế không nhỉ? Anh ta đang nhìn mặt, hay đang ngắm cổ của mình? Mình có đẹp lắm đâu nhỉ? - Tôi nghĩ bụng nhưng lại không thể mở miệng, cuối cùng anh cũng lên tiếng:

     - Xin hỏi cậu có cần người giúp việc không? Ừm? Thôi bỏ đi, không nói chuyện này vội, lạnh quá... Có thể vào quán ăn cái gì đó rồi nói không?

     - Được thôi! - Tôi không hề suy nghĩ, đáp luôn, hít hít mũi rồi lại nói: "Được thôi" một lần nữa. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy vui mừng và xấu hổ.

     Tôi đạp đạp bàn chân lạnh buốt, hoạt động mấy đầu ngón chân bên trong đôi tất, nghiến răng nghĩ bụng, nói liên tục hai lần "Được thôi" có phải là hơi ngốc quá không nhỉ? Đối diện với trai đẹp - ý tôi là anh chàng đẹp trai lâm nạn này, tôi thực sự chẳng còn tâm trí nào nữa.


     - Tôi là một nhà văn lữ hành, bởi vì đi khắp nơi tìm đề tài viết văn nên mới tới thành phố này.

     Lúc này tôi đang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh ra sức ăn bát mì nóng hổi, hình như là anh rất đói. Giờ vẫn chưa là giờ cao điểm của bữa trưa, bởi vậy chẳng có người khách nào, chú đang ở trong bếp thái rau, vang lên những tiếng "kịch, kịch kịch" rất lớn, có thể những người không biết còn tưởng ông đang phát tiết tâm trạng, nhưng thực ra chỉ vì thói quen của ông thôi.

     - Trông anh chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi, không ngờ đã là một nhà văn lữ hành

     - Thực ra tôi mới mười chín tuổi thôi, nhưng cũng sắp tròn hai mươi rồi.

     Tôi nghi ngờ nhìn anh, bán tin bán nghi với những lời anh nói.

     - Các nhà thơ cổ đại, có không ít người mười sáu tuổi đã thành danh rồi, tôi mười chín tuổi viết sách thì có gì lạ đâu? - Lời giải thích của anh rất có lí

     - Bữa sáng mà ăn nhiều thế không bị no quá chứ?

     Anh nhìn ba cái bát không đặt trước mặt, hình như phát hiện ra điều gì đó, xin lỗi:

     - Thật sự là ngon quá. Tay nghề rất tốt, một lúc ăn liền mấy bát, haha. - Sau đó anh lại ăn một miếng lớn, húp sạch số nước còn trong bát.

     - Thực ra là vì từ trưa hôm qua tới nay chưa ăn gì nên bụng rất đói.

     - Tại sao?

     - Có thể là vì vội lên đường, ừm... Thực ra là vì mải nghĩ chuyện nên quên cả ăn, cậu đã từng trải qua chuyện đó chưa? -  Anh dừng lại rồi hỏi tiếp. - Mạo muội hỏi một câu, chỗ cậu cần người giúp việc không?

     - Tại sao lại hỏi thế?

     - Bởi vì tiền nhuận bút mãi vẫn chưa tới, mà tiền trên người thì dùng hết rồi, bởi vậy... Dù sao tôi cũng biết làm vài món, giữ tôi lại nhà bếp để giúp đỡ cũng được, không cần nhiều tiền lương quá, chỉ cần chờ tới lúc nhuận bút được chuyển tới là được. Cuộc sống hàng ngày ăn mì ngon và chờ nhuận bút dù sao cũng dễ chịu hơn là lang thang đầu đường xó chợ. Bởi vậy xin cậu cho dù thế nào cũng phải giúp đỡ tôi.

     Một nhà văn trẻ tuổi đẹp trai ở lại để giúp việc, chắc chắn là không tệ. Tôi cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ biểu cảm nào.

     - Tại sao tôi lại tin lời của một người xa lạ?

     Anh nghe tôi nói vậy bèn mỉm cười, lôi một cuốn sách trong ba lô ra, bìa sách màu xám bạc, cách trình bày khá đẹp. Tôi nhận cuốn sách, ánh mắt nghi hoặc chuyển từ mặt anh xuống cuốn sách, giở ra trang đầu tiên.

     "Khu rừng trăng bạc", tác giả: Kim Tại Hưởng , trang đầu tiên của sách viết:

     "Mùa xuân, tôi là một chú mèo, lặng lẽ nằm trên đầu gối bạn, nheo mắt ngắm bạn, đó là một ngày ánh mặt trời rực rỡ, bên chân bạn là cuốn tiểu thuyết, bạn đang nằm trên chiếc ghế mây ngoài ban công, đang lắng nghe tiếng nhạc du dương rồi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ ..." 

     Câu văn rất ấm áp, chạm vào cái góc sâu thẳm nhất trong trái tim tôi. 

     Ừm, còn có cả ảnh của tác giả, tôi ngẩng đầu lên tỉ mỉ so sánh, ồ, đúng là cùng một người. Nếu mười chín tuổi đã viết được những cuốn sách ấm áp như vậy thì chắc cũng không phải là người xấu 

     Cho dù là người xấu thì cũng là cũng là một người có âm mưu, biết dùng sách làm đạo cụ lừa gạt. Điều duy nhất tôi nghi ngờ lúc này là anh chàng nhà văn trẻ tuổi đang ngồi trước mặt.

     Tôi dùng tay chống xuống cằm rồi đúng lên, lặng lẽ nhìn anh.

     - Anh khẳng định anh biết nấu ăn không?


By tigercat95


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi