Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Đồ ăn mà Tại Hưởng làm không thể nói là khó ăn mà thực sự là nó khiến người ta không dám ăn.
       Khi quyết định giữ Tại Hưởng lại, cho dù anh có phải là chú mèo đó không, hay chỉ là một vị khách qua đường thì chàng trai tuyệt vời này vẫn khiến người ta thích thú.
       Còn nhớ khi đó, tôi vào bếp bàn bạc với chú, dùng hết khả năng của mình để thuyết phục chú. Tôi nói một hồi rồi quay sang nói với chàng trai bên cạnh
     - Ừm, Kim Tại Hưởng
     - Sao? - Anh nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.
     - Chú nói với em, sức khỏe của chú Châu không tốt lắm nên đã về quê, thời gian này anh hãy ở lại phòng của chú ấy đi.
       Tại Hưởng vui vẻ gật đầu, anh theo chú lên gác, tới căn phòng nơi mình sẽ ở, ngắm nghía một hồi, không hề tỏ ra phật ý về việc căn phòng này không được đón ánh sáng mặt trời.
       Anh đặt ba lô xuống đất, nói:
      - Bây giờ cháu có thể giúp làm cơm tối được chưa?
       Nếu thức ăn Tại Hưởng làm đã không ăn được thì từ hôm nay phải chỉ bảo cho anh, nếu không thì làm sao anh có thể giúp đỡ được?
       Tôi quan sát một hồi lâu, có lẽ anh mới biết cách nấu ăn, bởi vì tư thế cầm dụng cụ của anh rất kì quái, nhưng có một số việc lại làm rất giỏi, cảm thấy dường như anh mới gấp rút học xong, hay là do tôi nhạy cảm quá? Tôi không tìm ra lý do gì để thuyết phục bản thân, một nhà văn lữ hành vừa mới xuất bản tiểu thuyết liệu định lừa gạt cái gì ở nhà chúng tôi? Bởi vì nhà tôi chẳng có gì cả! Nhưng tôi lại không tìm được lý do gì khiến anh phải vội vàng học nấu ăn, chẳng nhẽ vì muốn tới làm thuê ở cái cửa tiệm ăn nhỏ chỗ chúng tôi? Tôi bị chính những suy nghĩ của mình cười nhạo, quyết định tạm thời không nghĩ linh tinh nữa.
       Gắp cho anh ít thức ăn, anh ngạc nhiên cười.
       - Con trai mười tám tuổi thời nay đều không biết quan tâm tới người khác. - Anh cảm thán nói
  "Em là ngoại lệ, bởi vì trong cuộc sống có quá nhiều việc khiến em không thể không trưởng thành sớm"
       Nghĩ vậy nhưng tôi lại không nói ra miệng. Cơn mưa nhỏ ngoài trời đã biến thành những sợi nước mơ hồ, khiến cả con đường nhỏ chìm trong làn sương mờ mờ ảo ảo, tĩnh lặng đến bất ngờ
       - Anh là mèo thần tiên
       - Mèo?
       - Đùa thôi, ý anh là... là một nhà văn lang thang, anh viết một câu chuyện đại loại như chuyện cổ tích. Nhân vật chính trong "Khu rừng trăng bạc" chính là một chú mèo thần tiên, có lúc cảm thấy khi đó mình viết quá hăng say, dường như có một khoảng thời gian dài còn cảm thấy con mèo đó chính là mình. Du lịch tới thành phố này, không còn tiền nữa, tiền nhuận bút thì mãi chưa nhận được, không thể viết tiếp được, tối qua cả đêm còn đang buồn phiền, không biết mình nên thỏa hiệp với hiện thực hay không, ngoại trừ viết văn, mình chưa bao giờ thử làm những việc khác, đang định về nhà.
       - Nhà?
       - Ồ, không... - Ánh mắt Tại Hưởng đảo nhanh, nụ cười giảo hoạt. - Không phải, anh đang chuẩn bị đi tìm việc, nếu không thì sẽ chết đói mất.
       Sự đồng cảm khiến tôi buột miệng:
       - Anh có thể ở lại, làm việc trong tiệm nhà em cho đến khi nhận được tiền nhuận bút. Lúc ấy anh chuyển đi cũng chưa muộn
        Lúc nấu cơm trưa, phát hiện ra sau cột điện có một bóng xám cứ lấp ló, nhìn kĩ lại thì rõ là một người đàn bà. Chẳng nhẽ cái tiệm ăn này có gì đáng để cho người ta nhìn trộm hay sao? Tôi lại một lần nữa bật cười với cái suy nghĩ của mình.
        Mặc dù đang nghĩ nhưng tay vẫn không ngừng chuyển động đôi đũa. Trong quán bây giờ toàn là khách quen, mặc dù họ không giục nhưng xem ra là đang vội. Phải, cuộc sống mà. Ai cũng phải bôn ba vì cuộc sống...

        Buổi tối, dựa lưng vào đầu giường, đọc cuốn tiểu thuyết của Tại Hưởng, dáng vẻ của nhân vật chính trong câu chuyện hình như chính là bản thân anh.
       "Bầu trời sụp đổ, ánh mặt trời buổi hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cậu, vầng trán đẹp, khuôn mặt cậu hơi ửng hồng dưới ánh mặt trời, dường như đang bị sốt. Mỗi khi cậu cúi đầu quá lâu vì mệt mỏi, cậu sẽ ngẩng đầu lên nhìn cảnh mặt trời lặn, đôi mắt cậu cũng sẽ ửng đỏ lên, đó là vì đôi mắt ướt của cậu giống một tấm gương, đang quan sát cảnh sắc độc nhất vô nhị trên miền cao nguyên này.
     Bỗng dưng ánh mắt dừng lại bên một tiệm hoa bên kia đường, một cô gái mặc bộ đồ sặc sỡ từ bên trong đi ra, trong tay cô là một bó hoa bách hợp. Mái tóc dày buông lơi khiến khuôn mặt non nớt của cô gái trở nên già dặn hơn, cô hơi mím môi. Trước khi sang đường, cô nhìn sang hai bên, bước nhanh từng bước, sau khi sang bên này đường, bỗng dưng chân cô nghiêng đi, thế là tôi lại gần, nhẹ nhàng cúi xuống, dìu cô lên, hàng lông mi của cô vẫn còn run rẩy... ".
       Người viết ra những câu văn đầy cảm xúc này chắc chắn tấm lòng sẽ tươi sáng như ánh dương, có lẽ không phải là người mà tôi phải đề phòng! Trong lòng tôi vì những câu văn này của anh mà cảm thấy ấm áp hơn, tôi hít thật sâu, vặn người một cái, rồi đi ngủ.

       Sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần của tôi rất tốt, hôm qua tôi không hề nằm mơ, cũng không cơ hội nhìn thấy chú mèo trắng trong giấc mơ, tôi cảm thấy hơi tiếc.
       Tôi vệ sinh cá nhân xong, mặc một chiếc áo len màu xanh, chuẩn bị ra tiệm xem thế nào, sau đó sẽ đi học. Đi qua phòng bếp, nhìn thấy Tại Hưởng đang đánh răng, tiếng bước chân tôi lại gần, anh quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười hình hộp, đầu hơi cúi xuống, nhìn vào đôi mắt của tôi, giống như một con mèo đang tìm kiếm dấu vết của con cá trong dòng suối trong vắt. Giây phút đối diện với đôi mắt anh, tôi phát hiện hai gò má mình ửng hồng. Biết mình không thể nào mở miệng được, cho dù miễn cưỡng nói chuyện thì cũng sẽ chỉ biết lắp bắp. Tôi đành thoát khỏi nơi đó, còn về việc tại sao thì tôi lại không nói được.
         Dọc đường, tôi vẫn buồn rầu vì sự bất thường của mình. Tôi còn tưởng vào phòng học nhìn thấy các bạn, giở sách ra, tôi sẽ quên đôi mắt sâu thẳm thần bí với hàng lông mi dài như con gái đó.
       - E hèm, Mẫn Doãn Khởi, lại ngủ trong giờ học rồi.
       Tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng, sau lưng vang lên giọng nói đáng ghét của gã họ Triệu, thở dài.
       Chẳng biết từ lúc nào, tôi lại bắt đầu nghĩ lung tung.



23h00 ngày 24/12/2018
End chap 5

By tigercat95


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi