Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      - Rốt cuộc thì anh biết làm gì hả ? Ngay cả món mì xào đơn giản nhất cũng không làm được
      Tôi đẩy Tại Hưởng cao hơn tôi hẳn một cái đầu ra, đeo tạp dề, cầm xẻng, bắt đầu cho nguyên liệu vào chảo mì. Những người khách trong quán đang trò chuyện rôm rả, cùng với tiếng kêu của máy hút mùi, tiếng ầm ầm của quạt thông gió, rất nhiều âm thanh ồn ào. Tôi đứng trong không gian huyên náo gần như có chút thái quá này, vừa xào mì một cách điêu luyện, vừa lớn tiếng gào thét để át đi cái âm thanh càng ồn ào hơn xung quanh:
       - Nếu không phải lúc này đại sư phụ đang bận tối mắt thì cũng không đến nỗi gọi anh ra làm, nhưng anh đúng là ngốc hết chỗ nói.
       Tôi quay mặt lại, nhìn thấy anh chàng ấy nhún vai nhìn tôi, xòe hai tay, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười thân thiện. Đứng trước khuôn mặt đáng yêu, tinh xảo như một pho tượng, tôi không thể tức giận được. Tôi quay mặt đi, nhìn những sợi mì sôi sục.
       - Cho dù là người có một chút kinh nghiệm nấu ăn cũng không đến mức sau khi quan sát tài nghệ nấu ăn tinh thâm trong vòng nửa tháng, vẫn kém đến mức xào mì cũng không biết chứ?
       Sau lưng không có âm thanh, tôi đưa bàn tay cầm xẻng lên trán, vừa lau mồ hôi vừa nói với giọng điệu không mấy vui vẻ:
     - Không phải em tự khen mình nhưng tối thiểu thì tài nghệ nấu ăn của em cũng rất thành thục, còn anh? - Tôi muốn hỏi anh ta, anh có một khuôn mặt đẹp trai đáng yêu nhưng sở trường của anh là gì? Nhưng tôi lại nói: - Còn anh? Anh chàng ngốc nghếch, rốt cuộc anh có sở trường gì?
      Anh cười và nói:
     - Có chứ, thực ra anh có thể xác định được năm của các loại rượu nho hảo hạng của Pháp trong vòng 5 giây
     - Ặc? Dựa vào cái gì?
     - Nếm bằng lưỡi, ví dụ, nếu là năm 1834, vì lí do thời tiết khô hạn, loại rượu nho được làm từ vườn nho thiếu nước ở miền Tây sẽ có mùi chan chát đặc trưng. Những chi tiết nhỏ tương tự như thế này có thể căn cứ vào loại nho và suy đoán vị trí địa lí. Anh có thể nói cho em, loại rượu mà anh uống là loại rượu ngon của năm nào.
     Chiếc xẻng trong tay tôi ngừng lại, toàn thân cũng cứng đờ. Bỗng nhiên tôi bật cười, không ngoảnh đầu lại mà nói với Tại Hưởng:
     - Nói dối, anh đang lừa người khác, hơn nữa cho dù thực sự có biết thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
      Tại Hưởng gật đầu, lúc suy ngẫm, anh thích khoanh tay trước ngực.
       Bỗng nhiên anh bật cười rất thoải mái:
     - Quả thực là như vậy, đối với một người học việc như anh, thật sự không có một chút tác dụng nào.
      Tại Hưởng bước lại, cướp cái xẻng trong tay tôi từ phía sau, tôi đang nói thật sự là anh gần như cướp bởi vì anh giật rất mạnh, tôi xoa tay, nhìn anh chàng này với ánh mắt trách móc, quan sát anh nghiêm túc đối phó với những thứ trong nồi.
     - Anh không tin trong một thời gian ngắn mình không học được. Nào, em dạy anh đi.
     Thật sự Tại Hưởng rất thông minh, sau dăm ba lần thực hành, anh ấy đã làm được món mì xào rất ngon. Một người làm sư phụ như tôi cũng cảm giác đắc trí vì có một đồ đệ giỏi như thế này. Có điều vị khách ăn đĩa mì xào của anh cũng thật đen đủi, bởi vì Tại Hưởng đã trộn mì với thứ gia vị mà đáng ra đến cuối mới được cho vào. Lúc phát hiện ra thì gần như đã xào cháy hết cả.
      - Anh đúng là đồ ngốc, đồ ngốc, đại ngốc. - Tôi đập bó rau cải vào đầu anh. Anh cười rồi tránh đi, không quên múa may chiếc xẻng trong chảo, hai người trong bếp đều bật cười.
       Đây quả là buổi chiều nóng bức nhưng mang nhiều kí ức mới mẻ. Tôi thấy điểm đáng yêu của Tại Hưởng chính là tính cách dễ chịu tới mức không thể dễ chịu được hơn.
  
       Món cháo loãng của chú Trương lần nào cũng phải ninh lâu một chút; bát mì của cô Hồ không được cho hành; bánh trứng của bà Vương cũng phải nướng lâu một chút; món trứng cà chua của cô Lý lần nào cũng yêu cầu trứng rán chỉ chín bảy phần... Tôi hiểu rất rõ từng yêu cầu nhỏ của mỗi vị khách, mỗi lúc như thế này, tôi lại nói rất kĩ với Tại Hưởng. Tiệm ăn nhỏ như thế này thế mới có thể cạnh tranh được với các cửa hàng ăn nhanh. Tôi nhấp nháy đôi mắt, mỗi lúc giải thích tường tận, anh chàng đẹp trai này đều lắng nghe rất chăm chú, đồng thời thở dài ghi nhớ từng điều một. Cuối cùng thì trong vòng một tuần, Tại Hưởng "thành thầy" rồi. Mọi người cũng dần dần chấp nhận chàng trai có nụ cười ngọt ngào, không hay  nói chuyện trước mặt mọi người là đầu bếp mới.
       Những ngày gần đây tôi không còn bận rộn nữa, vì sự xuất hiện của Tại Hưởng, dù ít dù nhiều cũng đỡ đần giúp,  công việc trong cửa tiệm cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Buổi tối bốn người cùng ngồi trên một chiếc bàn ăn, tôi nói chuyện với bà và chú một lát rồi lại quay sang cười nói với Tại Hưởng. Quả thực, trong giờ khắc này, tôi đã tìm thấy không khí gia đình ấm áp từ trong sự ồn ào.
       Không chỉ trước mặt khách hàng mà trước mặt tôi, Tại Hưởng cũng là một chàng trai rất cởi mở. Thậm chí anh kể chuyện ma cũng vô cùng thú vị:
     - Có một con đường vòng vèo gập ghềnh, gần như là ở chỗ rẽ dựng đứng có chôn một cây cột điện. Một hôm, có một đôi thanh niên nam nữ đi qua chỗ ấy. Chàng trai đi xe máy, cô gái ngồi sau. Họ đang đi với tốc độ rất nhanh, nhưng không hiểu sao lại đâm vào cây cột điện ấy, thế là máu bắn be bét lên cây cột điện, trông rất thảm... Một hôm, có một cậu bé và mẹ đi qua chỗ đó vào lúc tối muộn, bỗng nhiên cậu bé nắm chạy tay mẹ và nói: "Mẹ, trên cây cột điện có hai người". Người mẹ thật sự rất hoảng hốt, kéo đứa con chạy như bay. Ngày hôm sau lại là hai mẹ con ấy. Khi đi qua chỗ này, vì là ban ngày, lại là giữa trưa nên bà mẹ mạnh dạn hỏi cậu bé: "Hai người mà con nói hôm qua là như thế nào?". Cậu bé chỉ tay lên: "Vẫn ở trên kia, mẹ nhìn kìa!". Người mẹ rất ngạc nhiên, run rẩy nhìn theo tay con, thì thấy...
       Tại Hưởng còn cố tình úp úp mở mở, tôi liền tò mò hỏi:
       - Thấy cái gì? Thấy cái gì hả?
       Anh mỉm cười, hạ thấp giọng, làm ra vẻ rất thần bí:
       - Người mẹ nhìn lên thì thấy có một tấm biển có dòng chữ "Giao thông an toàn, người người có trách nhiệm"
      Tôi ngửa đầu, cười đến nỗi suýt nữa thì sặc nước bọt. Tại Hưởng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, luôn miệng hỏi: "Em thấy nó buồn cười thật đấy à". Sau khi nhận được cái gật đầu của tôi, anh cũng không kìm được mà cười ngây dại. Chú tôi cũng nở một nụ cười hiếm hoi, có lẽ vì ông nhìn thấy nụ cười của chúng tôi nên cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
     Mặc dù cười nhưng hồi ức trong tim trào dâng một niềm chua xót...
     Tôi bắt đầu chán ghét vì lúc nào cũng nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của bản thân. Doãn Khởi, những chuyện trước đây, đã qua rồi thì hãy để nó qua đi. Bây giờ, phải cùng bà và chú sống thật tốt, chăm chỉ kinh doanh cửa tiệm, sống cuộc sống yên bình ấm áp. Bỗng nhiên ước mơ của tôi lại một lần nữa xuất hiện, ba mẹ tôi quay lưng về phía tôi rồi bay đi, còn tôi vẫn lắng nghe tiếng đàn của ba, tiếng nói của mẹ.
      Mong sao những ngày tháng như thế này có thể dài lâu.
      Mong sao



19h10' ngày 4 tháng 1 năm 2019

End chap 6

By tigercat95








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi