Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Có thể cười trước mặt người khác thì không khóc sau lưng người khác." 

      Nhớ tới bà Trương sống cạnh nhà. Bà Trương là một bà lão đã mù hai mắt. Nhưng hàm răng móm mém của bà lại lộ ra mố̃i khi mỉm cười với tôi. Những nếp nhăn hằn sâu cùng với cái lưng còng khiến bà trông giống như mụ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích.

     Nhưng tôi không hề sợ bà, bởi vì bà rất quý tôi. Ngày nhỏ, tôi thường xuyên sang phá vỡ giấc ngủ của bà, dường như từ sáng đến tối lúc nào bà cũng ngủ, chỉ thỉnh thoảng mới ngồi trên giường, tụng kinh niệm Phật. Bà Trương rất yêu cậu bé hàng xóm là tôi. Tôi nhảy nhót như một chú chim sẻ, leo lên giường bà, chui vào cái màn của bà, ngọt ngào gọi một tiếng : "Bà Trương". Thế là bà rất vui mừng vì sự xuất hiện của tôi, vừa nói : "Doãn Khởi đấy à? Mau đến đây với bà", vừa sờ soạng mặc áo khoác, tìm kẹo trong chiếc tủ đầu giường cho tôi. Thật ra tôi không thích ăn kẹo lắm, nhưng lần nào cũng vui vẻ nhận lấy. Bởi vì bà Trương tưởng rằng kẹo là thứ mà trẻ con thích nhất, vì thế tôi liền cắn tanh tách cho bà nghe. Vì cửa sổ đóng chặt trong nhiều năm nên căn phòng nhỏ có chút tối tăm. Nhưng tôi ra sức nhai kẹo. Tôi lúc nhỏ có lẽ rất giỏi, có thể nhớ rõ những câu chuyện mà bà đã kể, ví dụ đầu huyền lương, chuỳ chích cổ (Tam tự kinh), cậu bé câu cá cho ông lão ăn trên mặt hồ đóng băng vào mùa đông... có điều hình như không hề xuất hiện những con vật nhỏ. Không giống với những câu chuyện mà người khác đã kể, trong câu chuyện của bà Trương những con vật nhỏ không biết nói chuyện. Hai bà cháu ngồi dựa vào nhau, tiếng cười nói vui vẻ dường như mang lại chút ánh sáng cho căn phòng này.

     Bà cũng thích giảng đạo lí cho tôi nghe. Tôi nhớ nhất là câu nói : "Có thể cười trước mặt người khác thì không khóc sau lưng người khác". Lúc ấy không thật sự hiểu lắm nhưng sau vụ tai nạn bất ngờ mười mấy năm trước, tôi hiểu ý nghĩa của câu nói này, "cười trước mặt người khác", thế là trước mặt mọi người, tôi cố gắng làm một Doãn Khởi kiên cường, nhưng vế sau tôi đã cố gắng vô số lần nhưng vẫn không thể làm được.

     Mỗi khi ở trong phòng một mình, hoặc giật mình thức dậy lúc nửa đêm, tôi ngây người ngồi trên giường, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cổ họng, tôi nuốt nước bọt, khó nhọc mở miệng. Tuy nhiên một nỗi xót xa khiến toàn thân run rẩy, những giọt nước mắt  không thể kìm nén được lại tuôn trào. Tôi nức nở, ôm gối, cố gắng dùng sức mạnh của toàn thân để ôm chặt cái gối trong lòng, dường như đang cố gắng níu kéo một người thân sắp sửa đi xa, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đến tận khi không còn chút sức lực nào, người đầm đìa mồ hôi, mệt mỏi chui vào trong chăn, chìm vào giấc ngủ. 

     Biết bao đêm tối như thế. Biết bao lúc cô đơn một mình, dùng tiếng khóc để cứu vớt trái tim đau đớn khôn nguôi. Đêm nay lại là một đêm không thể chợp mắt, khi cái lạnh làm cho tôi bừng tỉnh trong giấc ngủ mơ màng, dần dần lấy lại ý thức, điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới là sờ soạng xem có phải cái chăn đã bị mình làm rơi xuống khỏi giường rồi không.

     Vì tôi thấy lạnh.

     Rất lạnh, toàn thân tôi run rẩy, nhìn căn phòng và gầm giường, không thể ngờ rằng mình vẫn đang đắp chăn. Tôi gượng cười, nằm co mình, chui vào trong chăn, quấn thật chặt, thật chặt... nhưng vẫn lạnh.

     Tôi thất vọng ngồi dậy, tròn xoe đôi mắt kiếm tìm, cuối cùng quyết định mặc một chiếc áo khoác. Nhưng chẳng có cách nào, hình như cái lạnh không đến từ đêm tối mùa thu mà là lan ra từ trong chính trái tim tôi. Tôi ngồi dậy, đến bên cửa sổ, giơ tay ra, lặng lẽ kéo rèm cửa ra vài cm. Ánh trăng trong trẻo như làn nước ùa vào phòng. Tôi lại một lần nữa bật khóc trong đêm tối tĩnh lặng.

     Ngày hôm sau, Tại Hưởng thức dậy từ lúc sáu giờ giống như mọi ngày, cùng tôi làm bánh trứng và bánh bao hấp. Anh mỉm cười lễ phép với chú. Chú cũng gật đầu, mỉm cười thân thiện, coi như là đáp lại, sau đó ông vào bếp, lặng lẽ nhào bột.

     - Nửa đêm khóc lóc, có phải là em không ?

     Tôi bỗng giật mình hoảng hốt. Lẽ nào đêm qua anh không ngủ được, thế nên nghe thấy tiếng động trong phòng tôi? Quay sang nhìn anh nhưng phát hiện anh đang đánh răng trong phòng vệ sinh ở cách đó rất xa, miệng đầy bọt kem đánh răng. Có lẽ nghĩ rằng không ai chú ý, anh chàng này chốc chốc lại soi gương, nhe răng làm mặt cười. Đôi mắt thâm quầng nhưng làm việc vẫn rất nhanh chóng và có tinh thần. Những lời lúc nãy không phải anh nói mà là ảo giác của tôi. Đánh răng xong, anh chuẩn bị làm việc. Tôi gượng nhếch mép cười với anh rồi lập tức cúi đầu xuống.

     Anh cũng không phân tâm, chuyên tâm đổ sữa đã được nấu đặc trong bình vào những chiếc bánh trứng nhỏ như cái bát con. Bánh trứng rất đáng yêu, từng chiếc từng chiếc giống như ngọn núi nhỏ lộn ngược. Khuôn mặt của anh lúc nhìn nghiêng rất đẹp, mong là tôi không dùng sai hình dung từ, bởi vì anh là con trai, có lẽ nghe thấy sẽ tức giận. Nhưng quả thực khuôn mặt ấy, làn da ấy, hình như phải chăm sóc kĩ lắm mới có được làn da mịn màng như thế. Dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, anh quay đầu sang, hỏi tôi một cách rất kì lạ :

     - Anh rửa mặt không sạch à ?

     Khuôn mặt lúc nhìn thẳng thì phải dùng từ tuấn tú mới thích hợp. Bởi vì dĩ nhiên ngũ quan rất thanh tú nhưng những đường nét trên khuôn mặt thì rất rõ ràng.

     Tôi mơ hồ đáp lại :

     - À ... không, không có gì. - Tôi cúi đầu, vờ như nghiêm túc cọ rửa đồ dùng nhưng vẫn liếc nhìn anh.

     Dáng vẻ của anh chàng này lúc đeo tạp dề trông rất thú vị.

     Lạ thật, sao cứ thấy lúc mặt tạp dề là thân thiện hơn nhỉ. Haha. Tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều. 

     Tôi rửa tay dưới vòi nước, giơ tay qua đầu, vươn vai một cái, ánh sáng từ ngoài chiếu vào phòng qua cánh cửa. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.


     Thời gian sau khi đóng cửa là thời gian thoải mái nhất trong ngày, không vất vả như lúc buổi sáng thức dậy chuẩn bị nguyên liệu cho cả ngày, cũng không ồn ào như lúc mọi người kéo đến buổi trưa, càng không tất bật như buổi tối. Không nhiều, chỉ là 15 phút, nhưng 15 phút này, bình lặng và tự do, khiến nỗi an nhàn thư thái xuất hiện trên khuôn mặt của mọi người.

     Tại Hưởng rất vui vẻ, chủ động đi nấu cơm, còn tôi thì sẵn sàng ăn bát cháo bát bảo với hạnh nhân và hạt sen mà anh chàng này đã nấu. Mặc dù dường như vẫn chưa thể mang ra cho khách hàng nhưng ngày nào cũng có tiến bộ. "Sắp đạt yêu cầu rồi" - mỗi lần ăn xong, tôi đều nhận xét một câu an ủi như thế, nhưng Tại Hưởng cũng nếm thử, sau đó hét lên : "Đắng quá ! Cho nhiều hạnh nhân quá !'' - Nếu không sẽ là : "A! Hình như vẫn chưa chín, làm gì có loại cháo nào mà ăn lại khổ sở như thế! Thật không còn gì để nói!"

     Tối nay anh ấy không kêu lên, chỉ nhíu mày, lặng lẽ ăn một bát khác, nói với tôi: "Khê rồi, hình như..." - Tôi vỗ vai anh và nói: "Không sao, tối nay tiến bộ hơn tối hôm qua, thêm một bát nữa đi, hình như không phải hoàn toàn không thể nuốt được".

     - Em chắc chắn muốn ăn nữa ?

     Tôi hít một hơi rồi nói như đã hạ quyết tâm :

     - Ừ, chắc chắn. 

     Trong đôi mắt của Tại Hưởng có giọt lệ cảm động.

     Tôi nhìn chàng trai đa sầu đa cảm này với ánh mắt nghi hoặc, nghe anh giải thích là vì hành tây làm cay mắt. Nhưng hành tây vẫn đang nằm trong tủ lạnh, làm như vậy có phần oan uổng cho loại rau này. Anh chạy vào bếp rửa tay, lúc quay lại trở về với dáng vẻ vốn có, ăn mấy bát cháo liền, hình như thứ này không hề khó ăn chút nào.

     - Đã từng có một lần, hồi còn nhỏ, rất muốn học cách thái rau, nhưng vừa vào bếp gọt một củ măng tây thì bị phát hiện, bị đuổi ra. Còn nhớ lúc ấy anh đã biện minh: "Cho dù thứ mà con gọt chỉ còn lại một chút xíu, nhưng ăn ít đi một chút, đổi lại con học được thêm một thứ mới, không phải là chuyện xấu"

     Anh không nói tiếp nữa mà bắt đầu chống cằm, dùng thìa khuấy khuấy bát cháo.

     Cái tính chậm chạp này thật sự khiến tôi sốt ruột, thế là tôi lấy đũa gạt cái thìa của anh ra và hỏi:

     - Sau đó thì sao ?

     - Sau đó ? Bị bố cho một cái bạt tai

     - Thật sao ?

     - Dĩ nhiên, bốp! - Anh quay người khẽ vung tay một cái rồi khẽ nói.

     Những gì trong hồi ức bỗng chốc hiện về. 

     Gần trưa, anh bận rộn bê khay thức ăn ra cho khách, lúc đi ngang qua tôi, hỏi:

     - Vẫn còn sớm mà đã tan học rồi sao?

     - Đúng vậy, lớp 12 có thể làm gì, dạo này toàn là những môn học nhàm chán. - Tôi phàn nàn, có lẽ không phải đang kêu ca về những môn học nhàm chán. Thực ra suốt buổi sáng cũng không nghe được gì, tôi đang lo chuyện ở nhà, nếu không tiếp tục kinh doanh cửa tiệm nhỏ thì cuộc sống của tôi và chú có lẽ sẽ khó khăn, huống hồ còn phải tiết kiệm tiền để trả nợ.

     Tại Hưởng đi đi lại lại giữa những hàng ghế, nhiệt tình mang đồ ăn trưa cho những khách hàng quen thuộc. Bờ môi của anh dường như đang nói : Á? Vậy sao? - Nhưng cách làn khói hôi hổi của món thịt sốt thơm nồng và đầu người chen chúc, tôi không nghe thấy gì. Khẽ bĩu môi, tôi bắt đầu công việc xào nấu, trong phòng bếp rất nóng, thế nên từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán ...


14h53' ngày 20/6/2019

End chap 7

By tigercat95




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi