2.Lúc nãy anh nói không ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi nhìn ánh nắng gay gắt ngoài trời, vô thức híp mắt lại. Sau khi nhận được tin nhắn của giáo sư cần gặp để nói về bài luận văn tốt nghiệp của cậu, Yoongi vội vã bắt xe từ chỗ thực tập chạy về trường đương lúc giữa trưa. Đến nơi, cậu mới nhớ là cơm trưa của Kim Taehyung vẫn còn trong cặp mình. Thông thường, ngày nào đến công ty thực tập, cậu đều làm cơm mang theo, đợi đến giờ cơm trưa sẽ đem đến nơi làm việc của Taehyung, cùng hắn ăn cơm. Hiện giờ quá gấp gáp, từ trường học đến chỗ Taehyung cách nhau tận 20 phút, Yoongi cỡ nào cũng không thể đi được. Suy nghĩ một lúc, cậu đành gọi giao hàng đem cơm đến công ty cho Taehyung.

Thiếu gia họ Kim đang ngồi trong phòng làm việc xem bản kế hoạch, một tay xoay xoay cây bút đắt tiền thì có tiếng gõ cửa, Taehyung mở miệng nói. "Vào đi."

Thư ký Lee bước vào trong, dáng vẻ kính cẩn nói.

"Cậu chủ, có người giao hàng gọi cho tôi, nói là đồ ăn trưa của cậu Yoongi gửi đến. Cậu Yoongi cũng mới gọi điện cho tôi, nói rằng cậu ấy có việc bận nên hôm nay không thể đến được."

Kim Taehyung nhíu mày, đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay mình. Cũng đã đến giờ ăn trưa, Yoongi không tới. Hắn liếc nhìn thư ký rồi chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa mở điện thoại lên, hắn đã thấy tin nhắn của Yoongi được gửi từ nửa tiếng trước, vì để im lặng nên không nghe thấy thông báo.

[Min Yoongi: Hôm nay em bận việc ở trường không thể đem cơm đến được. Em có nhờ người giao đến. Em đã hâm lại trước rồi, nếu tới nơi có nguội thì anh nhờ thư ký Lee hâm nóng lại rồi ăn nha.]

Alpha thở hắt ra một hơi, mạnh tay quăng điện thoại lên mặt bàn. Hắn phất phất tay, nói với thư ký Lee.

"Không ăn, không nhận."

Lee Chan cũng không nói gì, gật đầu làm theo lời cậu chủ của mình, nhanh chóng cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.

Mỗi buổi trưa, Taehyung cùng Yoongi ăn cơm đã thành thói quen. Đáng lẽ Kim Taehyung cũng chẳng khó chịu đến thế, nhưng lại nghĩ đến Yoongi dạo này thờ ơ, xa cách với mình thì hắn lại cảm thấy tức giận. Chỉ vài phút sau, chuông điện thoại reo lên. Kim Taehyung liếc mắt, thấy người gọi đến thì nhếch môi cười. Vừa nhận máy đã nghe được chất giọng êm êm của người ở bên kia đầu dây.

"Sao anh không nhận cơm vậy?"

"Không thích."

Yoongi xoa xoa mi tâm, ánh nắng bên ngoài chói chang đem lại có người ta cảm giác khó chịu. Một lát sau, Yoongi mới lên tiếng.

"Xin lỗi vì đã không đem cơm tới cho anh. Nhưng hôm nay em bận chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp, trưa phải ở trường để làm. Không còn cách nào khác em mới nhờ người ta giao đến cho anh."

Taehyung gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Hắn nhớ tới những lời mà Jimin nói vào đêm hôm trước. Yoongi đang trong thời gian căng thẳng, hắn cũng nên để ý, quan tâm cậu một chút. Nếu Yoongi đã nói như thế thì hắn cũng sẽ thông cảm cho cậu. Hắn đối với Yoongi bao dung, rộng lượng, cũng không muốn khó dễ cho cậu.

"Được rồi. Tôi cũng không trách em, chỉ là muốn cùng em ăn trưa thôi." Taehyung nhẹ giọng. "Tôi sẽ kêu người xuống lấy đồ ăn."

"Em cho người giao hàng rồi."

Yoongi từ bên kia bình thản trả lời.

"Lúc nãy anh nói không ăn." Theo trong tin nhắn thư ký Lee gửi đến là vậy.

Kim Taehyung nghe xong ngẩn người, cảm thấy giống như lửa mới dập tắt lại từ từ bén lên cháy trở lại.

"Min Yoongi..."

"Để em đặt đồ ăn cho anh-"

"Min Yoongi. Em muốn chọc tôi tức điên lên có phải hay không?"

"...Em xin lỗi." Yoongi nhẹ giọng. "Nếu anh không muốn em đặt đồ ăn cho anh thì em không đặt. Anh cũng nên kêu thư ký kiếm chút gì đó ăn trưa đi, đừng để bụng đói làm việc. Giờ em bận rồi, em cúp máy đây."

Nghe Yoongi nói một tràn xong Taehyung chưa kịp nói lại thì tiếng tút tút đã vang lên. Taehyung nghiến răng tức giận, hai hàng mày cau lại chặt chẽ như sắp đụng vào nhau. Khí tức của alpha mạnh mẽ thả ra khắp căn phòng cho thấy hắn đang bực bội đến mức nào. Taehyung thở hắt ra một hơi, Min Yoongi thực sự là đang có vấn đề mà.

Yoongi ngắt điện thoại của Taehyung, sau đó thở dài một hơi. Nghĩ nghĩ gì đó, cậu lại nhắn một tin cho thư ký Lee, nhắc người kia mua bữa trưa cho Kim Taehyung.

—---------------------

Min Yoongi tranh thủ thời gian nghỉ trưa cùng thầy hướng dẫn bàn luận, chỉnh sửa một số chỗ trong bài làm rồi nhanh chóng về công ty thực tập làm việc. Xoay đi xoay lại cũng đến giờ tan ca, Yoongi sắp xếp tài liệu một chút rồi trở về nhà.

Khi về đến nhà, cậu ngạc nhiên nhìn người một thân áo thun quần cộc mát mẻ ngồi trên ghế sofa dạng rộng hai chân, trên bàn còn có mấy lon bia. Đây là một trong số ít lần hiếm hoi cậu thấy Kim Taehyung tan làm về sớm, bình thường hắn là tan ca đúng giờ hoặc là sẽ tới đêm muộn mới về nhà.

Taehyung thấy Yoongi, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn người kia. Min Yoongi chào hắn một câu sau đó cũng lên lầu cất cặp sách rồi lại nhanh chóng xuống bếp nấu ăn. Kim Taehyung nhìn theo bóng lưng của cậu, một lúc sau cũng đứng dậy đi vào trong bếp.

Hắn khoanh tay, đứng dựa người vào tường quan sát Yoongi đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, hàng mày đẹp đẽ không tự chủ mà nhíu lại. Kim Taehyung không nói không rằng đi đến gần, ôm lấy Yoongi từ phía sau, áp ngực vào lưng cậu chặt chẽ.

Min Yoongi đang rửa rau bị người kia làm cho giật mình ngừng lại động tác. Mùi hương của alpha lơ lửng trên đầu mũi, nếu là một omega nào đó thì chắc chắn sẽ bị đổ gục trước nó. Yoongi không nói gì, chỉ đứng im mặc cho Taehyung muốn làm gì thì làm. Kim Taehyung hít lấy hương thơm dịu nhẹ, thanh mát của Yoongi, một tay luồn vào lớp áo của cậu vuốt ve vùng eo thon mềm.

Alpha sau đó nắm lấy cằm cậu, hôn lên môi. Yoongi tự động mở miệng để Taehyung đưa lưỡi vào trong. Kim Taehyung cười thầm, Min Yoongi những lúc này luôn ngoan ngoãn với hắn như thế. Vừa hôn, alpha nâng người Yoongi, để cậu ngồi lên kệ bếp lát đá cẩm thạch đắt tiền, một tay giữ chặt gáy cậu, mạnh bạo vấn vít môi lưỡi. Cả hai dây dưa một lúc rồi mới tách ra.

Yoongi thở nhẹ một hơi, nhìn Taehyung rồi nói.

"Em còn phải nấu cơm."

"Không ăn. Tôi ăn em được rồi." Taehyung nhếch môi cười, ánh mắt híp lại nhìn có vẻ nguy hiểm. Hắn nói xong lập tức ôm Yoongi nhanh chóng đi lên phòng.

-------------------------

Min Yoongi tỉnh dậy trong lồng ngực của Kim Taehyung, cậu nằm im nhìn gương mặt của hắn lúc ngủ an ổn, nhìn rất hiền lành, khác xa với gương mặt lạnh lùng, xa cách thường ngày khi tiếp xúc với người khác. Đây là gương mặt mà Yoongi khắc sâu tận trong tim, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể quên được.

Một lát sau, cậu cựa mình ngồi dậy, cẩn thận tránh làm Taehyung thức giấc. Min Yoongi nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối rồi.

Yoongi về phòng mình tắm rửa xong rồi xuống bếp làm nhanh một bữa cơm. Một lát sau, Kim Taehyung không nhanh không chậm đi xuống, vừa lúc Yoongi đang ăn cơm, một tay thì lướt điện thoại. Alpha kéo ghế ngồi xuống đối diện, im lặng nhìn Yoongi.

"Trễ vậy rồi em còn cất công nấu cơm làm gì, đặt đồ ăn về ăn là được."

"Em muốn ăn cơm nhà." Yoongi múc một muỗng canh, vị ngon ngọt từ lá rong biển khiến cậu hài lòng vui vẻ. Thấy Taehyung vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, Yoongi nghiêng đầu vẻ thắc mắc. Alpha nhìn Yoongi như thế, liền mở miệng nói. "Cơm của tôi..."

"...Lúc chiều anh nói anh không ăn, em chỉ nấu đủ phần mình." Yoongi nhẹ giọng nói, trong tông giọng bình thản và tự nhiên vô cùng. Kim Taehyung bật cười trào phúng, cứ như sắp có lửa bốc lên từ đỉnh đầu của hắn. Min Yoongi đang muốn chọc cho hắn tức điên lên đây mà. Taehyung hận tại sao lúc nãy không khiến cậu đi đứng không được, phải khóc lên khóc xuống cầu xin hắn.

"Min Yoongi." Giọng của alpha lạnh lẽo, giống như mũi đao băng lạnh lùng ghim thẳng trên người, khiến người khác phải sợ sệt né tránh. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Yoongi, sâu thẳm như một cái hố tối tăm, sẵn sàng nuốt chửng con mồi. "Rốt cuộc em muốn gì? Tôi chiều em, nhưng cũng phải có chừng mực của nó. Em nên nhớ mối quan hệ của em và tôi là như thế nào. Nếu em cứ tiếp tục cư xử như thế này, tôi sẽ không nhân nhượng mà vứt bỏ em. Em nghĩ xem, xa tôi em có sống nổi không?"

Đáy mắt Yoongi long lanh nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt mèo ấy lúc nào cũng sắc sảo, đem đến cho người ta cảm giác say mê, yêu thích vô cùng. Min Yoongi trong giây phút nào đó thấy sống mũi mình cay xè nhưng cũng cảm giác đó rất nhanh biến mất. Cả căn nhà im lặng, chẳng còn tiếng động, phải một lúc sau mới có tiếng chân ghế ma sát dưới nền nhà, Yoongi đứng dậy, đem chén mình vừa dùng mang đi tới bồn rửa.

Kim Taehyung cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, Min Yoongi thế mà không hề hấn gì, cũng không đáp lại lời hắn. Theo như lẽ thường tình, cậu đáng ra phải xin lỗi hắn, năn nỉ hắn đừng vứt bỏ cậu, nói rằng không có hắn cậu sẽ không sống nổi. Ở với nhau cũng mấy năm, Yoongi lúc nào cũng quan tâm, chiều lòng hắn, lúc nào cũng khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Nhưng Min Yoongi lúc này thờ ơ với hắn, Taehyung thấy sự thay đổi ở Yoongi mấy tháng gần đây, mức độ ngày càng tăng tiến. Trong lòng hắn đột nhiên lại dấy lên một cảm giác lo lắng không rõ xen lẫn sự tức giận.

"Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh." Yoongi quay lại nhìn hắn, gương mặt ngoan ngoãn hiền hoà, nhưng trong ánh mắt lại mờ mịt chẳng còn tia ấm áp nào.

Khí tức alpha phủ khắp căn phòng, đậm đặc đến nghẹt thở, Yoongi dù là beta cũng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận đến mức nào. Kim Taehyung nhìn Yoongi vẫn đứng nhìn mình, lại hận tại sao mùi hương alpha của hắn không có ảnh hưởng nào đối với cậu. Thấy Taehyung không trả lời mình, Yoongi tới tủ lạnh lấy nguyên liệu ra nấu ăn.

"Em không biết anh muốn ăn gì, nấu rồi nếu anh không muốn ăn thì thôi."

Taehyung ngồi khoanh tay trên ghế, tức giận xoay mặt đi chỗ khác. Trong ngôi nhà rộng lớn chỉ còn âm thanh đồ đạc va đụng ở trong bếp. Đến khi Yoongi bày đồ ăn lên bàn xong, cậu cụp mắt nhìn hắn, nói.

"Anh cũng nên tập nấu vài món đơn giản. Nếu sau này em không còn ở cạnh anh, cũng không phải luôn luôn gọi đồ ăn ở bên ngoài, cũng không thể để mình bị chết đói."

Không chờ Taehyung đáp lại, Yoongi nói xong một mạch đi thẳng lên phòng xử lý nốt công việc. Kim Taehyung ngồi ăn cơm một mình trong cơn tức giận vẫn chưa thể dập được. Min Yoongi thế mà còn dám đe doạ hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro