Chương 6 - Tên tôi là Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng nay tôi không đi cùng với JungKook. Đối với tôi, việc có đi cùng với cậu ấy hay không cũng không quan trọng lắm, đơn giản vì tôi không muốn phiền cậu ấy thêm nữa, nhưng cái con người cứng đầu đó nào có để vào đầu những lời tôi nói.

Ban sáng tôi vừa giao sữa giúp mẹ xong, bước vào nhà đã thấy nụ cười phớ lớ của cậu ta, trên miệng còn đang gặm bữa sáng mẹ tôi chuẩn bị cho nữa. Nhìn vào đồng hồ chỉ mới hơn 6h sáng thôi, tôi chưa kịp mở miệng đã thấy cậu ta đặt đũa xuống rồi xốc balo lên vai chạy đến chổ tôi, cơm còn chưa nuốt hết mà nói có việc bận không thể chở tôi đến trường được, xong không quên hướng mẹ tôi cười cười nói nói một chút rồi mới chạy như bay ra ngoài

Nhiều lúc, tôi thấy cậu ta thật giống như siêu nhân biến hình. Gương mặt nũng nịu khi nói chuyện cười đùa với mẹ tôi, lại rất ra dáng một người trưởng thành khi trước mặt em gái tôi, cả vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt lại ngập tràn băng giá khi từ chối lời tỏ tình của một cô gái lúc chúng tôi học năm hai trung học, nhưng mỗi khi chỉ có tôi và cậu ta, cái tôi luôn thấy là vẻ mặt ngu ngu đần đần, nhiều khi đang nghiêm túc quay mặt một cái liền biến thành một người tùy tiện. Cuối cùng tôi không rõ cậu ta có bao nhiêu vẻ mặt mà tôi chưa biết

Tôi và cậu ta rõ ràng không có một điểm tương đồng về tính cách. Cậu ta có vô vàng những biểu cảm trên gương mặt vừa đẹp trai vừa đáng yêu kia, còn tôi từ trước đến nay thủy chung chỉ trưng ra một vẻ mặt khó ở, cùng đôi mắt lờ đờ này

Cậu ta hay bảo tôi nên cười nhiều một chút, vì khi tôi cười rất đẹp. (Chuyện đó thì anh thừa biết rồi, chú không cần phải nói thêm) nhưng khổ một nỗi mỗi khi tôi cao hứng tùy tiện cười một cái, cậu ta như bị hóa đá bởi đôi mắt của Medusa vậy. Cậu ta không phải coi tôi là quái vật chứ

Tốt nhất chỉ khi thật sự cần thiết, nếu không đừng bắt tôi tốn năng lượng vô ít cho việc giản cơ mặt như vậy.

Khi đi ngang chổ của sinh vật đáng yêu kia, không chần chừ tôi trực tiếp đi vào. Cứ tưởng sẽ có một đôi mắt nâu long lanh, mong chờ chào đón, nhưng chỉ thấy gốc cây trơ trọi một mình. Nhìn quanh mới phát hiện cái thùng và cây dù hôm qua đã không cánh mà bay, còn có mang theo con cún đi luôn rồi. Tôi đi vòng quanh khu vực đó tìm thử, nhưng vô ít, không thấy dù là một cọng long của nó.

Nó bị con gì thịt rồi, nó ra ngoài bị tai nạn, hay bị ai bắt mất rồi, trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi không có lời giải đáp. Chắc không phải đâu, nếu có tai nạn hay bị con vật nào tấn công thì cái thùng nhất định sẽ còn nguyên, đằng này cả cái thùng lẫn cây dù đều không còn. Chỉ còn một giả thiết, giả thiết đó làm tôi vừa vui mừng vừa lo lắng, liệu người ta bắt nó về để chăm sóc hay sẽ bị bán đi. Hy vọng nó sẽ gặp một người tốt

Suy nghỉ một hồi làm tôi khó chịu, tôi ở lại nhìn chỗ đó một chút rồi bước ra ngoài. Bước thật nhanh, đưa mắt nhìn xung quanh để chuyển sự tập trung của mình vào những việc khác

Khác với gương mặt ít biểu lộ cảm xúc của mình, thật ra tôi là một người sống rất tình cảm. nếu quá chú ý váo cái gì đó, tôi sợ mình sẽ bị đánh gục bởi những suy nghĩ trong đầu, vậy nên tôi thường lờ đi tất cả.

Lần này cũng không ngoại lệ

Bước vào trường với tâm trạng không được tốt. Chẳng hiểu sao không khí sáng nay lại ồn ào và huyên náo đến vậy, thực sự làm người ta khó chịu.

Đưa đôi mắt lờ đờ sang tờ áp phích đầy màu sắc được dán trải dài ở trên tường, sực nhớ gần đến lễ hội trường rồi.

Đây được xem như một trong những hoạt động lớn nhất trong năm được tổ chức, họ tổ chức các cuộc thi, trò chơi, diễn kịch và còn cho phép mỗi lớp được mở những gian hàng tùy chọn.

Nhưng thứ làm tôi mong chờ nhất chính là nó, nhìn sang tờ áp phích được dán riêng biệt tôi không khỏi háo hức, đó có thể là gì được ngoài cuộc thi bóng rổ

Thông qua cuộc thi này sẽ cho phép những học sinh bên khu "Thường Dân" có thể đường đường chính chính mà thách đấu với những học sinh khu "Quý Tộc", nhưng tôi thường không hứng thú đến kết quả thắng thua hay tranh cao thấp giữa hai khu làm gì, cái tôi muốn thấy là những diễn biến trên sân, những bàn màn úp rổ, hay những cú ném xa đầy tính nghệ thuật của trận đấu mà thôi

Tôi chơi bóng rổ được một thời gian rồi, bên cạnh việc đọc sách có lẽ bóng rổ là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy hứng thú. Những năm đầu trung học tôi có tham gia vào CLB của trường, dù không có chiều cao nổi bật nhưng nhờ có sự nhanh nhạy và kỹ thuật tốt nên tôi luôn có mặt trong đội hình chính thức

Trên sân bóng sẽ không bắt gặp một Min Yoongi với những biểu cảm một trăm như một hay một người luôn ra vẻ uể oải , mệt mỏi. Chỉ có thể thấy một Min Yoongi với những bước chạy nhanh nhẹn cùng những kỹ thuật điêu luyện và một Min Yoongi tràn đầy sức sống. Đó là những gì tôi nghe được từ Jungkook khi cậu ta nhìn tôi nhảy múa trên sân với quả bỏng cam trên tay

Năm trước cả trường đều tham gia nhưng chỉ có lớp tôi là im hơi lặng tiếng, bạn biết đấy một lớp học với những chàng trai ốm yếu suốt ngày chỉ biết lao đầu vào học hành, rồi đem so sánh với những chàng trai cao to lực lưỡng ở những lớp khác mà xem. Giống như việc bắt một con chuột ra và kêu nó - Mầy hãy vật con voi kia ra đất xem nào, thật là không tự lượng sức

Nếu không muốn tự mang cái nhục vào người, không tham gia là cách tốt nhất. Bóng rổ là môn thi đấu mang tinh thần đồng đội rất cao, nên bạn không thể kêu một mình tôi gánh cả đội được, điều đó chẳng khả thi chút nào

Năm trước vì phải tập trung vào việc học, nên ngoài trông coi gian hàng của lớp ra tôi chẳng tham gia cái gì hết.

Tuy không theo dõi từng trận, nhưng trận chung kết tôi có xem qua là giữa lớp S của khu "Quý Tộc" và lớp D của khu "Thường dân". Kết quả rõ ràng, chỉ cần nhắm mắt thôi cũng đoán được là ai thắng. Không phải lớp S thì còn ai vào đây. Lớp S là gì chứ, chẳng phải là nơi tập trung những anh chàng cao to đẹp trai học giỏi con ông cháu cha thân hình hoàn hảo, những người đi tới đâu là có cả tá nữ sinh chay theo là ó in ỏi đến đó hay sao

Ông trời thiệt là bất công mà

- Không ngờ cậu cũng có hứng thú với bóng rổ

Tôi giật bắn cả người, tự nhiên có tiếng nói phát ra từ phía sau, khiến tôi rời những suy nghỉ. Có cần đột nhiên lên tiếng như vậy hay không. Tôi mang khuôn mặt không lấy gì làm vui vẻ quay về nơi phát ra âm thanh

Lại là nụ cười tươi như hoa cùng với đôi mắt híp lại không thấy mặt trời đâu.

Nghiệp chướng, đây chính là nghiệp chướng. Không đúng, chính xác là âm hồn bất tán.

- Không có hứng thú, xin phép

Vì không muốn day dưa với chàng trai có nụ cười còn tươi hơn hoa mới tưới này,

tôi trả lời một cách tùy tiện, hướng tên đó gật một cái rồi quay người bước đi. Thoáng thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt đang cười kia.

Tôi biết trong lời nói của mình có chút vô lễ, nhưng mà tôi thật không muốn day dưa với bọn người bên khu "Quý tộc" chút nào

Đột nhiên cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, lần này đến lượt tôi trố mắt ra vì kinh ngạc

Trông mặt không có vẻ gì là đang nổi nóng, nhưng không phải cậu ta dùng sức ở bàn tay quá nhiều rồi hay sao?. Nhìn cổ tay nhỏ nhắn của mình bị nắm chặt, tôi bất giác nuốt nước bọt. Không phải vì câu nói đó mà bụp tôi ở đây chứ, dù chiều cao của cả hai xấp xỉ nhau, nhưng liếc mắt xuống những sợi gân nổi lên trên bàn tay cậu ta mà xem, tên này nếu không phải mỗi ngày thì cũng là ba ngày tập gym một lần rồi. Nhìn cậu ta tôi chỉ có thể nhận xét một câu "Mặt học sinh, thân hình phụ huynh" thôi

Tôi thủ thế, nếu hắn ra tay tôi sẽ cho hắn ra bã ngay, dù không biết kết quả ai sẽ ra bã trước đây, nhưng tôi đâu phải người dễ bị bắt nạt

Thấy biểu cảm tôi có phần nghiêm trọng, cậu ta liền buông tay, nhìn tôi cười thương mại

- Xin lỗi cậu, tôi không có ý gì đâu chỉ muốn nói chuyện với cậu chút thôi. Không cần căng thẳng như vậy

Tôi thật sự muốn văng tục mà. Chỉ muốn nói chuyện mà nắm tay tôi chặt đến mức in luôn năm ngón tay lên cổ tay trắng ngần của tôi luôn

- Hôm qua tình cờ gặp cậu ở hành lang định nói chuyện nhưng không có cơ hội, gặp lại cậu thật may quá. Tôi có ....

Reng ! reng! Reng!

Không cho cậu ta nói hết câu, chuông báo vào học kêu lên. Tôi quay đầu hướng về lớp mình bước đi, một vì hôm nay tôi có giờ kiểm tra, hai vì tôi không muốn dây dưa với cậu ta

Thấy tôi đi cậu ta cũng không cản, nhưng chỉ nói với theo

- Park Jimin, tên tôi là Park Jimin, lần sau gặp lại

Còn có lần sau?. Đúng là một người kỳ cục, có ai hỏi đâu mà cũng tự giới thiệu tên ra làm chi không biết.

Tôi bước vội vào lớp

Nhìn xuống cổ tay bị hằn lên những vết đỏ au thật chói mắt. Tôi khẽ nhăn mặt

Tôi không biết rằng sau này những vết thương cậu ta mang lại cho tôi còn hằn sâu và đau đớn hơn những vết đỏ này gấp trăm ngàn lần

Thậm chí chỉ cần có ai đó vô tình nhắc đến cái tên Park Jimin thôi, cũng khiến tim tôi rỉ máu

Ngày chúng tôi gặp mặt lần đầu, bánh răng số phận của cả hai đã giao nhau và bắt đầu chuyển động.

��o�uG�(�3�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro