Story 1: I miss U !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ nhớ cậu. Vậy cậu có nhớ tớ không?"

Năm tháng cứ thế trôi đi, ngày này qua ngày khác, tôi vẫn đi trên con đường quen thuộc của mình. Rồi một hôm, khi đang đi trên đường cũ, tôi bỗng sờ tay vào túi áo - chiếc áo đã lâu lắm rồi tôi chưa có dịp mặc lại và tôi thấy cuốn sổ năm xưa. Khi thấy nó, tôi bất giác khóc lên, nhớ lại câu chuyện đã để lại cho tôi một vết thương trong lòng.

Lúc ấy, tôi mới 17 tuổi, vào một ngày, có một đứa bạn mới chuyển vào, tôi thấy cái mặt của nó cứ "kiêu kiêu" nên cũng không có thiện cảm cho lắm nhưng rồi tôi đã thay đổi ý nghĩ đó khi nó ngồi xuống cạnh tôi. Nó đi đến bàn tôi, đặt balo rồi ngồi xuống. Tôi đã cố không để ý đến nó nhưng có tiếng gọi kéo tôi ra khỏi đám suy nghĩ của mình:

- Chào bạn, cho mình làm quen nhé! Mình là Kim Taehyung.

Tôi chẳng để ý gì đến nó nữa, chợt cậu nở một nụ cười ngây ngô hình hộp chữ nhật, đôi mắt của cậu híp lại. Trông yêu lắm! Nó xóa tan đi hết những thành kiến mà tôi dành cho cậu. Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi cười:

- Được thôi, tao là Min Yoongi. Nhưng tao nói trước là làm bạn với tao khó lắm đấy.

- Khó tới mức nào cơ ? - Cậu ngây thơ hỏi.

- Mày phải giúp tao làm bài tập này, trực nhật giúp tao khi tớ mệt và còn phải chép bài những lúc tao nghỉ học nữa cơ..., còn nhiều lắm. Mày có chắc là muốn làm bạn với tao không?

- Tớ chắc chắn mà. - Cậu trả lời một cách nghiêm nghị.

- Tưởng gì chứ, mấy chuyện đó dễ òm à, cậu chỉ cần làm bạn với tớ thôi còn mọi việc cứ để tớ lo.

Đến bây giờ thì tôi đã trở thành một thằng ngố mất rồi. Cậu ấy...trông đáng yêu thật!

Từ đấy, à không, chẳng biết từ lúc nào mà tôi với cậu đã trở thành bạn thân rồi.

Cậu luôn là người bắt đầu câu chuyện trước mặc dù chỉ nhận lại được những tiếng ậm, ừ của tôi, nhưng cậu chưa bao giờ bỏ cuộc và câu cũng chưa bao giờ không hoàn thành nhiệm vụ của một người bạn thân cả. Khi tôi cười, cậu làm tôi cười nhiều hơn. Khi tôi khóc, cậu đưa bàn tay vụng về của mình lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. Từ khi nào mà tôi đã phụ thuộc vào cậu quá nhiều và cũng từ khi nào mà cậu đã trở nên quan trọng với tôi như thế.

Từng chiều tan học, cậu cứ lẽo đẽo theo tôi, luôn miệng nói: "Tớ sẽ bảo vệ cậu". Và cũng từ đó, tôi thấy băn khoăn về tình cảm mà tôi đối với cậu là gì, nó có ý nghĩa gì, là tình yêu hay tình bạn. Để rồi khi mất cậu, tôi đau thật nhiều.

Một năm với nhiều buồn vui mà tôi trải qua cùng cậu. Một năm là tất cả những gì tôi có cùng cậu. Chia tay nhau sau một năm học tập luôn là ngày vui nhất với một số người nhưng đó cũng là ngày buồn nhất với nhiều người và trong số đó có tôi. Cậu vẫn cười, vẫn ngu ngơ như lần đầu tôi gặp cậu, cậu vẫn động viên tôi như việc cậu thường làm:

- Này sao nhìn mày buồn vậy? - Cậu hỏi.

- Thì tao buồn thôi.

- Sao lại buồn chứ, nghỉ hè vui mà sao lại buồn.

- Tao buồn vì không còn được nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của mày nữa đấy.

- (Cậu cười) Thì năm sau lại thấy mà, cho dù mày có đi đâu thì tao vẫn sẽ bám theo mày, cho mày nhìn khuôn mặt đáng ghét này đến khi nào thấy chán thì thôi.

Nhiều khi tôi ước điều đó trở thành sự thật. Tôi hỏi lại cậu:

- Mày có chắc không, nhỡ năm sau mày chuyển trường thì sao?

- Tao sẽ không bỏ mày đâu, lo gì.

- Chắc không?

- Chắc.

- Mày hứa nhé?

- Chuyện nhỏ!

Cuộc vui lại bắt đầu, ngày khai giảng vẫn trôi qua một cách bình thường. Chúng tôi về lớp, bỗng cậu kéo tôi ra một góc và nói:

- Mày này! (cậu dúi vào tay tôi một cuốn sổ nhỏ) Nhớ giữ nhé, khi nào nhớ tao mới được mở ra đấy, mày mà mở ra trước là tao đánh mày luôn đấy.

- Tao nhớ rồi mà sao mày đưa tao cái này, mày vừa nói sẽ không bỏ tao mà.

Cậu quay mặt sang chỗ khác và nói:

- Chỉ lỡ như thôi.

Tôi chỉ gật đầu mà không nói gì.

Tan trường, cậu lặng lẽ đi đến bên tôi, chẳng luyên thuyên như cậu hằng ngày, cậu chỉ im lặng và đi bên tôi. Đến ngã tư, cậu rẽ sang bên kia đường, vẫy tay chào tôi rồi xoay lưng lại mà bước tiếp, dường như cậu sợ phải nói lời tạm biệt. Tôi ước rằng lúc ấy tôi đủ thông minh để nhận ra sự khác biệt của cậu và đủ thông minh để biết rằng đó là lần cuối cùng mà tôi gặp cậu, cùng cậu đi trên con đường cũ, cùng cậu trò chuyện về tất cả mọi thứ trên thế giới. Tôi ước mình có thể nói câu thương cậu sớm hơn để đến bây giờ tôi không còn dằn vặt mình nữa.

Cậu đã không giữ lời hứa ấy với tôi, không thể thực hiện nó, cậu đã nuốt lời, cậu bỏ tôi mà đi, đi mất và chẳng bao giờ về nữa. Cậu ác lắm, cậu không để cho tôi nhìn thấy nụ cười hình hộp chữ nhật mà mang nét ngây ngô ấy nữa, cậu chẳng để tôi được nghe thấy tiếng của cậu, chẳng bao giờ và không còn nữa. Cậu chẳng nói cho dù thêm một lần nữa.

Nơi cuốn sổ cậu gửi, cậu đã nói cậu thích tôi, nói rằng cậu quý tôi đến dường nào. Nhưng tại sao cậu lại cứ thế mà đi chứ, tại sao cậu nói cậu thích tôi mà lại để tôi một mình với thứ tình cảm không thể nào giải đáp và cũng chẳng thể có câu trả lời ? Cậu bỏ đi, để lại trong lòng tôi một vết thương chẳng thể chữa lành. Và một câu nói chẳng thể thốt ra nữa rằng: "Tôi thích cậu, thích cậu rất nhiều. Cậu ác lắm, ngốc à !" . Tôi đau, đau vì mất cậu, để nước mắt của tôi chẳng thể chảy ra ngoài, nó cứ tuôn vào bên trong. Cậu bỏ tôi lại, để tôi cô đơn, để tôi lại phải đi về một mình trong cơn gió, trong dòng người ngược xuôi nơi đường phố...

Kim Taehyung - cậu như một cơn gió, đến bên tôi lúc tôi cảm thấy yếu đuối nhất, làm cuộc sống của tôi đảo lộn, làm cho tôi chỉ biết nghĩ về cậu. Nhưng cậu cũng đi thật nhanh như lúc cậu đến, cậu đi và để lại một Min Yoongi như lúc ban đầu, buồn chán và tẻ nhạt, làm cho cuộc sống sắc màu trở về một màu u ám như lúc tôi chưa gặp cậu. Cậu như ánh mặt trời, làm bừng sáng cuộc đời tôi và khi cậu đi, cũng là lúc ánh mặt trời trong tôi tắt đi, nhường lại vị trí vốn dành cho bóng tối, cho sự cô đơn không thể che lấp. Taehyung à, cậu ác lắm có biết không ?

" Tớ nhớ cậu, nhớ cậu rất nhiều! "

1/5/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro