Part 3 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi cảm thấy mình hiện tại rất oan ức. Quần áo ướt nhẹp, dính đầy tuyết và vụn cây, thậm chí trong miệng anh vẫn còn vị cát bẩn. Tay áo bị xé rách treo lủng lẳng trên cánh tay. Vậy mà cái con người lành lặn trong ngực mình lại đang khóc như thể cậu ta mới là kẻ bị bắt nạt.

Sarah bối rối đứng ở đằng xa canh chừng xung quanh cho hai người. Ôi Merlin ơi, từng tế bào nhiều chuyện trên người cô đang kêu gào.

"Đủ rồi, đồng nghiệp cậu đang nhìn chúng ta đấy, đừng cư xử kỳ quái nữa", Yoongi muốn đẩy Taehyung ra.

"Cư xử kỳ quái", Taehyung đột ngột rít lên, "Ai mới là người cư xử kỳ quái? Min Yoongi anh đã chết ở cái xó nào suốt ngần ấy năm qua?"

Đôi mắt cậu đỏ ngầu nhìn anh như thể nếu anh không có một câu trả lời đàng hoàng sẽ bóp cổ anh chết luôn.

"Tôi không nghĩa rằng cậu sẽ muốn gặp lại tôi", Yoongi không dám nhìn vào mắt Taehyung.

"Anh đã đến Hẻm Xéo để nhìn tôi?"

Yoongi giật mình mở to mắt nhìn Taehyung, ngay lập tức anh nhận ra đây chỉ là một phép thử, vội vã muốn đứng dậy tránh thoát khỏi vòng tay của cậu.

"Anh biết mọi thứ về tôi, anh-theo-dõi-tôi, vậy mà anh không hề có ý định chường mặt ra, dù tôi... dù tôi đã tìm anh suốt bấy lâu...", tay Taehyung siết chặt cổ tay Yoongi phát đau.

Yoongi hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh từ trên cao nhìn xuống Taehyung thật lạnh lùng: "Gặp lại nhau để được gì? Taehyung, cậu không còn là một đứa trẻ nữa, tại sao còn phải để tôi giải thích những điều đơn giản như vậy nữa?"

Taehyung căm hận ánh mắt đó vô cùng, nhưng cũng phát hiện cậu nhớ nhung nó xiết bao.

"Anh lúc nào cũng như vậy. Lúc nào cũng sợ hãi trốn tránh. Anh là một tên ích kỷ, hèn nhát.."

Mỗi một câu nói, Taehyung từng bước ép sát Yoongi.

Yoongi phát hiện ra năm tháng đã tôi luyện nét cứng cáp trên người cậu. Taehyung giờ đây là một người đàn ông mạnh mẽ và thành thục và cực kỳ có tính uy hiếp. Trong vô thức anh lùi lại từng bước.

"Min Yoongi anh là một tên ngu ngốc!"

Taehyung bắt lấy cánh tay Yoongi. Cả hai cúi đầu nhìn vết sẹo trên cánh tay anh. Nó là vết tích khi anh khoét dấu hiệu tử thần ra. Vết thương này vĩnh viễn nằm đó, không thể chữa lành bằng bất cứ phép thuật nào, như một lời nhắc nhở anh thời thời khắc khắc. Mỗi khi anh muốn chạy đến gặp Taehyung, nó sẽ thì thầm với anh rằng anh từng là một Tử Thần Thực Tử. Khi anh muốn trở về như một người bình thường, nó sẽ cười nhạo anh, Yoongi, mày là kẻ phản bội Chúa tể hắc ám. Yoongi còn sống chẳng có ích lợi với bất kỳ một ai trên đời này.

Anh muốn gia đình mình bình an, cũng muốn Taehyung bình an.

Nhưng đúng như Taehyung nói, tất cả lời này chỉ là ngụy biện cho cái tôi yếu đuối của bản thân anh. Anh dùng sự ngu ngốc này để sửa chữa sự ngu ngốc khác, quả thật đáng khinh đến cực điểm.

Ngón tay Taehyung miết trên vết sẹo trên cánh tay Yoongi, giọng cậu giống như pha lẫn vui mừng và đau xót.

"Có đau không?" Taehyung biết dấu hiệu Tử Thần Thực Tử không thể bị xóa bỏ, chỉ có một cách là khoét hết thịt da xuống.

"Không còn đau đớn nữa." Không còn đau đớn, nhưng cũng không dùng sức được.

"Anh lại theo dõi em", Taehyung vuốt khóe mắt đầy nét phong sương của anh.

"Ừ."

Yoongi nhìn Taehyung. Quầng thâm dưới mí mắt chứng tỏ cậu đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Trên cánh tay nổi đầy gân xanh chi chít vết thương. Anh đã dành nửa đời mình để chạy trốn, giờ đây nếu anh cầu xin cậu chạy trốn cùng anh, liệu cậu có chấp nhận không?"

"Em sẽ trở lại lâu đài sao?"

Taehyung yên lặng gật đầu. Yoongi giống như có một ngàn lời muốn nói, nhưng rốt cuộc anh chỉ thở dài.

"Anh sẽ yểm trợ em vào lâu đài."

Yoongi nhặt cây đũa phép lên. Taehyung siết lấy cánh tay anh.

"Khi mọi thứ kết thúc, em còn chuyện muốn nói với anh đấy."

"Yên tâm, anh sẽ không đi đâu hết."

"Anh toàn nói một đằng làm một nẻo", Taehyung càm ràm.

Sarah nhặt lên đũa phép đưa Taehyung. Họ phủi vụn tuyết trên áo choàng. Yoongi hóa thành con mèo đen lủi vào bóng đêm.

Taehyung gật đầu với Sarah, họ chạy men theo bìa rừng về phía lâu đài.

***

Chiến trường Hogwarts. Trận chiến cuối cùng.

Khói lửa và bùa chú dày đặc. Tiếng gào thét không ngừng vang lên. Thậm chí những sinh vật phi nhân loại của Hogwarts cũng bắt đầu tham chiến. Taehyung lăn xả vào trong trận chiến. Ngay lối vào đại sảnh đường, Jungkook đang đánh tay đôi với một tên quỷ khổng lồ.

Taehyung nhìn Yoongi lần cuối. Đôi mắt hổ phách của loài mèo lóe lên trong bóng đêm rồi biến mất. Cậu biết anh đã gia nhập cuộc chiến, vì cậu.

***

Từ lúc nào mà khoảng cách giữa họ trở nên không thể làm ngơ được.

Đối với Taehyung, Chúa tể hắc ám là một tên sát nhân. Đối với Yoongi, Chúa tể hắc ám là một người phi thường, kinh khủng, nhưng phi thường.

Đối với Taehyung, phép thuật là phép thuật. Đối với Yoongi, giới hạn của phép thuật là điều vĩ đại mà anh luôn muốn khám phá.

Taehyung muốn trở thành thần sáng. Cậu muốn chiến đấu bên cạnh bạn bè mình.

Yoongi muốn trở thành Tử Thần Thực Tử. Tử Thần Thực Tử hay cái quái gì cũng được, cho anh không gian để tiến tới những ranh giới chưa ai từng khai phá.

Taehyung đồ rằng không có Chúa tể hắc ám, Yoongi cũng rất có khả năng là kiểu người dễ dàng sẽ bị tống vào Azkaban. Dù Taehyung tin chắc một điều, Yoongi không hề muốn làm đau ai, anh chỉ đang mải mê theo đuổi chân trời của anh.

Cả hai đều là những kẻ cứng đầu. Có lẽ ngay từ buổi lễ phân loại, con đường của họ đã định rồi.

***

Tia sáng bình minh giống như bùa phép mạnh nhất đẩy lùi đêm đen.

Chúa tể hắc ám đã ngã xuống. Biến mất vĩnh viễn. Cuộc chiến gián đoạn kéo dài nửa thế kỷ đã thắng lợi.

Đại sảnh đường đông đúc những người không bị thương ngồi với nhau, xen lẫn và không phân biệt Nhà, phù thủy và yêu tinh và nhân mã, họ ngồi lẫn với nhau. Gia đình ôm lấy nhau, bạn bè khóc cùng nhau, những người yêu nhau tay trong tay ngập tràn niềm vui và nước mắt. Những người hâm mộ nhiệt tình xoay quanh đứa trẻ được chọn, không thèm quan tâm người anh hùng cũng phải mệt mỏi rồi. Namjoon đang nằm dưỡng thương ở một góc đại sảnh, gối đầu lên chân Jin, hai người bình yên như một bức tranh. Những người khác như Jungkook và Hoseok có lẽ đã lên đường truy tìm Tử Thần Thực Tử chạy trốn.

Đi ngang qua những cái bắt tay của đồng đội, Taehyung đưa mắt nhìn quanh đại sảnh đường. Cậu đang tìm kiếm một kẻ không có người thân, không có bạn bè, không còn ai biết đến sự tồn tại.

Một kẻ đứng lạc lõng giữa không gian đầy người, đang bối rối tìm kiếm giống như cậu.

Khi ánh mắt anh chạm mắt cậu, nó biến thành một vầng trăng khuyết. Cậu nhìn anh nghẹn ngào, nhìn nước mắt rơi trên má anh, nhìn anh chạy về phía mình.

Cậu mở hai tay ra đón lấy anh. Siết anh trong vòng tay, nhấc bổng anh lên và khi hạ anh xuống đất, cậu bắt lấy đôi môi anh. Ngấu nghiến nó như thể tất cả trên đời này đều không còn tồn tại.

Cậu biết mình đang kích động, nhưng Yoongi cũng vậy. Anh ngay lập tức đáp lại nụ hôn của cậu, tay anh vòng qua cổ cậu, xoa khắp hai vai cậu như xác nhận cậu vẫn lành lặn an toàn. Họ hôn nhau giữa đại sảnh đường, không quan tâm những đôi mắt đang nhìn họ. Hai người đàn ông thì thế nào, Hufflepuff và Slytherin, Thần sáng và Tử Thần Thực Tử về hưu thì đã sao, dù anh có là người cá hay cậu là nhân mã, hay quỷ khổng lồ lai gì đó, cậu vẫn sẽ hôn anh ngay tại nơi đây. Họ có thể đã bị thương hoặc chết rồi mất nhau vĩnh viễn, nhưng không họ vẫn còn bên nhau, bởi vậy quỷ tha ma bắt hai mươi năm xa cách, còn cái khỉ gì quan trọng trên đời này bằng việc hôn anh. Merlin ơi, nếu cậu biết nụ hôn này tuyệt như vậy, cậu đã hôn anh từ xưa rồi!

Khi hai người buông nhau ra, mặt Yoongi đỏ bừng. Anh lùi lại một bước khỏi cậu, lúng túng bởi hành động của chính mình. Sarah trùng hợp ngồi ở cái bàn gần đó, miệng há hốc nhìn hai người. Cô đột nhiên vỗ tay như điên, kéo theo một tràng vỗ tay của những người ngồi đó, có người còn hét lên "Tới luôn đi!", "Chiến tranh kết thúc rồi!". Ở góc xa, Jin đang nhìn họ mỉm cười.

Yoongi dường như bị phản ứng xung quanh làm cho hết hồn. Cậu buồn cười nhìn anh, giơ tay muốn ôm anh an ủi.

"Yoongi.."

Nhưng cậu chỉ bắt được không khí, vì Yoongi đã hóa thành con mèo đen mập chạy mất.

Taehyung: "..."

Taehyung nghiến răng tức tối. Namjoon ngoác mỏ ra cười cậu, dù nửa đầu bị băng trắng xóa, nhưng bộ dáng đắc ý rất gợi đòn, coi đùi Jin như là ngai vàng của anh ta.

***

Tiệm Thú cưng phù thủy, Hẻm Xéo.

Jianggu nắm tay Jin chỉ lên một cái kệ trong cửa hàng.

"Con lấy con mèo đó được không?"

Con mèo đen nằm phe phẩy đuôi trên nóc kệ, nhìn xuống ba thường dân bên dưới.

"Cái mặt của nó nhìn kênh kiệu dễ sợ. Ba thấy chuột bạch dễ thương hơn nhiều.", Namjoon không thoải mái với con mèo lắm.

"Đi mà ba, con năn nỉ ba mà!!", thằng bé ôm đùi Namjoon giở trò làm nũng.

Namjoon giơ tay đầu hàng, "Thôi được rồi. Sau này không được hối hận đấy nhé."

Taehyung từ bên trong tiệm ôm một cái lồng chuột bạch bước ra.

"Chú Taehyung, con muốn lấy con mèo này!", thằng bé reo lên với Taehyung.

Taehyung nhìn theo hướng thằng bé chỉ, đến khi nhìn thấy con mèo đen thì cậu dở khóc dở cười. "Đủ rồi đấy, đừng chọc trẻ con nữa", cậu nói.

Con mèo đen nhảy từ nóc kệ xuống cái ghế mây ngồi bắt chéo chân, bùm một phát biến thành Min Yoongi. Jianggu hoảng hốt chạy ra xa. Taehyung cười dắt tay thằng bé lại chỗ mấy cái lồng chuột.

"Con mèo đó con nuôi không nổi đâu, để chú tặng con nhóc khác nhé."

Namjoon nhìn Yoongi nghiến răng nghiến lợi.

"Biết làm sao được, tôi đang trong thời gian quản thúc nên tương đối rảnh", Yoongi nhìn Namjoon trêu tức.

"Min Yoongi, anh đừng tưởng tôi không biết cửa hiệu mới mở trong hẻm Knockturn có dính dáng tới anh. Cứ chờ tới lúc tôi dọn sạch sẽ cái hẻm đó đi nhé", Naamjoon gầm gừ đe dọa.

Yoongi bày ra gương mặt vô tội, "Làm gì có, tôi chỉ một người dân thường đang chờ hết hạn quản giáo để đi du lịch Phương Đông với bạn trai thôi."

Taehyung ở bên kia căn phòng nghe thấy hai chữ "bạn trai" thì nhoẻn miệng cười.

Jin đang im lặng nãy giờ đột nhiên ghé sát vào Yoongi thì thầm.

"Cá là cậu có một đống thứ mờ ám ở mấy nước châu Á lúc cậu lẩn trốn ở đó nhỉ. Lần này trở lại cũng vì lí do này chứ nào phải du lịch, đúng không?"

Yoongi nhếch môi cười.

"2000 gallion", Jin giơ hai ngón tay.

"Cái gì?", Yoongi không hiểu.

"2000 gallion hoặc là tôi sẽ nói bí mật nhỏ về phương đông của cậu cho Taehyung nghe. Thế nào?"

Yoongi mím môi nhìn Jin. Ngay khi Jin định la lên thì vội kéo tay anh.

"1000", Yoongi căm tức nói.

"Taehyung này..."

"Được rồi, 2000, anh là đồ quỷ hút máu!". Yoongi bực mình bỏ vào trong nhà và Jin nháy mắt đắc ý với Namjoon. Taehyung vuốt eo Yoongi khi anh đi ngang qua và cười một cách mà Namjoon chỉ có thể dùng từ tởm lợm để hình dung.

Yoongi cũng không đi xa. Anh đứng ở góc khuất cửa cửa tiệm nhìn Taehyung đang vui vẻ chỉ cho Jianggu xem một con chuột trong lồng.

Những gương mặt cười nói mà anh nghĩ cả đời này cũng không có liên hệ, lại đang chân thực diễn ra bên cạnh anh. Min Yoongi đáng chết lại được cứu rỗi. Anh dành cả đời để theo đuổi giới hạn của phép thuật, nhưng đến bây giờ mới biết được trước mắt mình mới là thứ phép thuật kỳ diệu nhất.

Người như anh xứng đáng có một gia đình cho riêng mình sao? Anh có thể sao?

Có lẽ hoang phí nửa đời còn lại chậm rãi cùng cậu đi tìm câu trả lời cũng không tệ, Min Yoongi mỉm cười ./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro