47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dừng lại trước căn phòng 136 quen thuộc, Kim Tại Hưởng mở cửa đem Mẫn Doãn Kì vào trong đặt lên giường. Định đi lấy nước và quần áo thay rửa cho anh nhưng bàn tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.

-Đừng... đừng bỏ anh...- Mắt Mẫn Doãn Kì khẽ mở, khó nhọc mà nhìn Kim Tại Hưởng, môi mấp máy.

Kim Tại Hưởng nở nụ cười nhẹ, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Mẫn Doãn Kì.

- Em sẽ mãi bên anh.

Mẫn Doãn Kì nhếch môi cười yếu ớt sau đó rơi vào trạng thái mê man.

------------------------------

Mẫn Doãn Kì đợi Kim Tại Hưởng dưới trời mưa...
Mẫn Doãn Kì gặp Kim Tại Hưởng rồi hôn cậu...
Mẫn Doãn Kì ngất đi, Kim Tại Hưởng đưa anh về nhà...
Mẫn Doãn Kì nói không muốn rời xa Kim Tại Hưởng, cậu bảo sẽ mãi bên anh...
Mẫn Doãn Kì nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mở rồi đóng cửa, lâu thật lâu sau cũng không nghe được âm thanh nào như thế nữa.

Lúc này Mẫn Doãn Kì mới nhận ra, Kim Tại Hưởng bỏ anh đi rồi, cậu lại thất hứa rồi. Mẫn Doãn Kì khóc, nước mắt cứ thế tuôn nhưng không thể nào mở mắt ra được, cả người cũng nặng trịch không sao cử động. Phải làm sao đây?

- Doãn Kì...Doãn Kì...

Kim Tại Hưởng thấy trên trán anh rịn một tầng mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt thì không khỏi lo lắng, vội lay người anh.

Hàng mi dài đang cụp xuống đột nhiên được kéo cao, Mẫn Doãn Kì bừng tỉnh.

- Dõn Kì , anh sao thế, đừng làm em sợ!

Nghe giọng nói này Mẫn Doãn Kì mới thực sự vùng ra khỏi cơn mộng khi nãy, ngồi bật dậy ôm choàng lấy cổ Kim Tại Hưởng.

-Đây là thật, anh không mơ đúng không?

Mẫn Doãn Kì sợ lắm, sợ mình mới ra khỏi cơn ác mộng, hiện giờ là một giấc mơ đẹp nhưng thực tại lại chẳng khác gì ác mộng kia.

- Doãn Kì ngoan, em đây rồi- Kim Tại Hưởng ôm lấy Mẫn Doãn Kì, vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng gầy.

Mẫn Doãn Kì cảm thấy thanh thản hơn, rúc rúc đầu vào vào hõm cổ của Kim Tại Hưởng. Có cậu, bầu trời hửng sang nhưng cơn tố lốc vẫn chưa qua. Không sao, chỉ cần cậu ở bên, khó khan bao nhiêu anh cũng sẽ bước tiếp.

- Tại Hưởng... chuyện hai chúng ta... ba mẹ em.....- Nuốt xuống miếng cháo Kim Tại Hưởng vừa mới đút cho mình, Mẫn Doãn Kì ấp úng.

Lại đút miếng cháo nữa cho anh, cậu không đáp.

- Anh muốn gặp hai bác!

Kim Tại Hưởng sững lại, cánh tay cũng dừng giữa không trung.

-Nhưng trước tiên anh phải ăn cho mau khỏi bệnh đã, nào...

Mẫn Doãn Kì ngoảnh mặt đi, không rõ biểu tình.

-Nào...

- Anh no rồi.

-Nào...

- Anh no rồi.

-Thế uống thuốc này.

------------------------------

Đứng trước gương nhìn thẳng vào bản thân mình. Mẫn Doãn Kì mặc thế này được chưa? Bộ quần áo này có thiếu đứng đắn không nhỉ? Mọi thứ chuẩn bị đều được hết rồi nhưng sao vẫn run quá.

- Doãn Kì...

Mẫn Doãn Kì giật mình quay ra phía Kim Tại Hưởng.

-Trước giờ em vẫn không biết là anh có bộ vest này đấy!- Cậu én cười khi thấy anh trịnh trọng khoác lên bộ vest mà mặt mày căng thẳng.

- Tại Hưởng, em xem em xem. Hôm qua anh mới lấy về. Đẹp không? Vừa mắt người nhìn không?

-Hóa ra là lo cho thẩm mĩ của người khác chứ không phải lo cho phong cách của bản thân. Cới áo khoác ra cho em.

-Nhưng...

-Cởi ra.

Kim Tại Hưởng này là rất thích Mẫn Doãn Kì mặc sơ mi trắng. Treo áo khoác lên mắc, anh quay sang nhìn cậu đầy mong chờ. Kim Tại Hưởng cười, gật đầu một cái, dù sao cái quần cũng không tệ như thứ vừa bỏ đi kia.

-Lại đây!- Ngoắc ngoắc.

Mẫn Doãn Kì đi đến chỗ Kim Tại Hưởng. Cậu nắm tay anh, có thể cảm nhận được rõ đối phương cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.

-Không sao, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Kim Tại Hưởng cười, Mẫn Doãn Kì cũng vô thức mà cười theo, trong tâm can dồi dào sức sống. Đúng, mọi chuyện rồi sẽ ổn, anh đã chuẩn bị kĩ như thế, hơn nữa bên cạnh vẫn còn có cậu mà.

------------------------------

Dừng lại trước cánh cổng sắt to uy nghi đầy tráng lệ, thì ra nhà Kim Tại Hưởng mới chuyển đến đây, bảo sao khi trước có lần Mẫn Doãn Kì đến tìm cậu ở nhà cũ, chủ nhân đã là người khác. Ừ, hôm nay hai người đến để nói rõ mọi chuyện với ba mẹ Kim Tại Hưởng.

Quản gia Bang thấy Kim Tại Hưởng về nhà thì vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy lại hỏi han cậu, mọi người trong nhà cũng đều quay lại cả. Kim Tại Hưởng không nói gì, trực tiếp nắm tay Kim Tại Hưởng đi lên tầng. Đến trước thư phòng, định mở cửa nhưng bàn tay kia bị siết lại. 18 tuổi, cái tuổi này yêu đương vẫn còn là quá sớm, hơn nữa lại là thứ tình yêu mà nhiều người ghét bỏ. Doãn Kì của cậu lo sợ cũng là điều bình thường thôi, nhưng nếu bây giờ không được chấp thuận liệu hai người có tương lai? Kim Tại Hưởng quay sang xoa xoa mái tóc mềm của Mẫn Doãn Kì . Sau đó quyết tâm đến mở cánh cửa, dắt tay anh đi vào.

Ông Kim nghe tiếng bước chân, đưa tay đẩy gọng kính nhìn lên, sau đó liền nhíu chặt mày, mặt đỏ phừng phừng tức giận.

-Mày về đây làm gì?

Mẫn Doãn Kì buông tay Kim Tại Hưởng ra, tiến lên phía trước.

-Cháu, bọn cháu đến là để xin phép hai bác cho chúng cháu được yêu nhau.

Ông Kim bỏ kính xuống đi tới trước cậu, bà Kim cũng đi tới.

-Ô uế!

Nói xong ông giơ tay định đánh anh nhưng từ sau một bàn tay rắn rỏi đã ngăn cản cái tát kia.

Kim Tại Hưởng nổi điên kéo Mẫn Doãn Kì ra phía sau mình, lớn tiếng:
-Ông làm cái gì? Muốn đánh thì đánh tôi đây này, anh ấy đã làm gì sai?

Mẫn Doãn Kì giật giật góc áo Kim Tại Hưởng, ý bảo cậu hãy bình tĩnh.

- Tại Hưởng , con lại vì một thằng nhóc không máu mủ mà dám cãi lại người đẻ ra con?- Bà Kim nước mắt như chỉ đợi mà trực trào ra. Đứa con trai này của bà không cần đến bà sao?

-Tôi yêu anh ấy! Nếu không vì anh ấy muốn thì còn lâu tôi mới đặt chân lại tới ngôi nhà này. Hai người không chấp nhận tình yêu của chúng tôi, được, tôi cũng chẳng cần cái đồng ý ấy nữa.

Kim Tại Hưởng lôi anh đi, Mẫn Doãn Kì thoát khỏi đôi bàn tay ấy, xoay người quỳ gối trên nền gỗ, bàn tay run run nắm chặt để trên hai đầu gối.

-Cháu cầu xin hai bác chấp thuận chúng cháu. Tình yêu mà không được gia đình đồng ý thì người trong cuộc cũng áy náy. Chúng cháu không muốn mang danh bất hiếu lại càng không thể sống mà thiếu nhau. Xin hai bác hãy tác thành cho chúng cháu.

-Tôi ngàn vạn lần cũng không đồng ý!

Kim Tại Hưởng cực kỳ tức giận, hung hăng nắm tay kéo Mẫn Doãn Kì ra khỏi căn phòng, rồi ra khỏi ngôi nhà đầy bạc bẽo kia.

Chúc các bạn một ngày vui vẻ💙🧡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro