3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Alo Taehyun à, mày đang lang thang ở đâu vậy? Muộn lắm rồi sao còn chưa ra cổng nữa, tao đợi mòn cả dép đây này".

"Mày về trước đi. Hiyyih mà đi đồn thổi là tao rủ rê mày phượt đêm thì ngày mai lại có chuyện nữa đấy."

"Còn mày thì sao?".

Kang Taehyun vuốt ve chiếc mũi đỏ hồng nhỏ xíu, cục lông trắng tinh mềm mại cũng dụi vào lòng bàn tay của gã tìm hơi ấm.

"Tao đang chăm thỏ, với cả lát nữa phải ở lại viết tường trình. Mày không cần đợi tao đâu."

"Cái quái gì đang diễn ra với mày vậy? Viết tường trình đến nghiện à? 4 ngày trước đã thẩm năm bản còn chưa thỏa mãn hả thằng kia?".

Qua loa ngoài cũng có thể nghe mồn một tiếng tặc lưỡi từ Kai, cậu gần như hét vào điện thoại, gã cũng bật ngửa vì bị âm thanh tấn công đột ngột.

"Điếc mẹ luôn rồi này, thằng đần."

Jung Kai thở dài, vô cùng ngao ngán.

"Mày lại vô lễ với tiền bối Choi nữa à?".

"Gặp mặt còn khó hơn mò kim đáy bể chứ đừng nói là tao này nọ với anh ta."

"Tao không tin nỗi luôn đó Tae, vậy là mày thật sự viết tường trình vì đam mê sao?".

"Mày lảm nhảm gì vậy?".

Bàn tay thấp thoáng làn gân xanh tím xách cả chú thỏ trắng đang gặm thức ăn lên, đôi mắt to tròn long lanh lập tức co rút lại vì sợ hãi. Gã mỉm cười, vội vàng đặt chú ta về chỗ cũ.

"Chuyện là trưa nay tao bỏ mày lại dọn dẹp hồ bơi rồi đi tìm Choi Beomgyu, lần này tao đến thẳng phòng giáo vụ luôn."

"Ừm, bạn tốt, rồi sao nữa."

"Chả biết duyên số sao gặp phải thằng cha nào đó đứng trời trồng trong phòng, khuôn mặt trông thư sinh lắm, vận áo sơ mi, Hoodie ngắn tay nữa.

Tao tưởng học sinh, lại gõ đầu nó cái rồi choàng vai định hỏi hành tung của tiền bối. Tự dưng, thầy giám thị phía sau xách nách tao lên, lúc đó tao muốn liệm tới nơi khi biết thằng đó là giáo viên thực tập mới về trường mình."

Taehyun thản nhiên lấy thêm thức ăn, vuốt ve lớp lông thỏ mượt mà. Trong khi giọng cười của Jung Kai đều đều qua loa điện thoại.

"Cười đủ chưa? Mày biết tính tao mà."

Kai cố ngưng tràn cười nắc nẻ, giọng cũng được cậu cố gắng chau chuốt trở nên nghiêm túc.

"Này, tao đang thắc mắc mãi đấy, sao mày lại như vậy? Ngoan ngoãn viết tường trình, dọn dẹp hồ bơi. Đời nào kẻ như mày lại làm những việc đó nhỉ?"

"Tao cũng chẳng hiểu nỗi bản thân đang nghĩ gì nữa. Kai à, tao còn có chút việc, mai gặp mày sau."

"Ờ, có chuyện gì thì gọi tao ngay nhé, tao đéo bắt máy đâu."

"Lượn đi, thằng khốn vô lương tâm."

Tắt điện thoại. Gã đeo balo lên vai sau khi đã chỉnh lại mọi thứ ở chuồng thỏ gọn gàng về như cũ. Khẽ lắc cổ vài cái để giãn cơ, thật là, bị tước mất thẻ Gym nên dạo này cơ bắp cứng nhắc cả. Khó chịu điên lên được.

Gã ta đang yên vị ở phòng giáo vụ. Vừa hay thấy trăng tròn bên cửa sổ, sẵn tìm cảm hứng. Nhưng không phải vì cảnh đẹp mà tức cảnh sinh tình sáng tác thơ như người đời, Taehyun ngắm trăng viết tường trình. Mà nói thô ra là gã viết kiểm điểm. Mân mê chiếc bút trong tay. Ngũ quan tinh xảo hơi giãn ra một cách thoải mái, phút chốc rơi vào trầm tư.

Lúc đó, tại sao Choi Beomgyu lại cười nhỉ?

Kẽ hở nhỏ xíu trước khi cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn khiến mắt gã khó có thể nhìn thấu. Chằm chằm tờ giấy trắng mực đen phô bày trước mặt, Taehyun hơi nhíu mày. Mãi rong ruổi theo những suy nghĩ của mình. Gã không nghe thấy, từ nãy giờ vẫn có người đang kiên trì kéo gã về thực tại.

"Taehyun à."

"Hửm, gì vậy?"

Họ Kang hiện tại mới định hình người đang đứng đối diện gã một khoảng.

"Yeo...Beomgyu?"

"C-chào em. Xin lỗi...-khiến em...-giật mình à?"

Yeo Beomgyu nắm chặt lấy chiếc túi đeo bên vai trái. Giọng anh ta run run. Câu từ bắt đầu trở nên ngắt quãng. Kang Taehyun có chút cảm thấy phiền phức, gã cũng chỉ chào hỏi cho có lệ.

"Tiền bối Yeo, anh có việc gì mà ở lại trễ thế này?".

Y dùng cả hai tay nắm lấy chiếc túi vải như phao cứu sinh, cặp kính sang trọng cũng không che lấp được ánh mắt si tình cùng hai gò má đỏ ửng lên. Dù khuôn mặt quả thật có nét đẹp đẽ hơn người nhưng chung quy so với Choi Beomgyu thì vẫn là chênh lệch lớn.

"Ừm, anh có dặn- à không...nhờ- Kai hẹn...e-em ở thư viện, nhưng chờ mãi không thấy Taehyun...đến nên anh định ...đã định về, không ngờ may mắn gặp...được e-em ở đây..."

Gã không thể hiện bất kì cảm xúc gì, khẽ rời khỏi ghế ngồi. Gã chẳng phải cảnh sát đang thẩm vấn tội nhân mà Yeo Beomgyu lại cong đuôi sợ sệt như thế.

"Anh ra ngoài đợi tôi một chút nhé?".

Đôi mắt qua gọng kính cháy bỏng đến kì lạ. Yeo Beomgyu gật đầu lia lịa, môi miệng chưa giây nào ngừng mỉm cười vui sướng. Gã dõi theo hình bóng người kia lon ton ra phía cửa, trông y còn phấn khích hơn cả khi nãy.

Khi nhận tờ tường trình, thầy giáo trực phòng nâng cặp kính lão một cách quý tộc, nhướng mày khó hiểu.

"Cái gì đây, cậu Kang?"

Kang Taehyun đảo mắt theo hướng ngón tay ông ta, liền giật điếng người khi liếc đến chỗ chữ kí.

"Sao cậu lại kí tên là Choi Beomgyu vậy? Cậu quên mất tên mình à?".

Gã đỡ trán câm nín, cảm thấy bản thân điên thật rồi.

Cạch.

Vừa nghe âm thanh cửa đóng lại, Yeo Beomgyu nhanh chóng bước từng bước đều sánh vai cùng gã, ngại ngùng đề xuất cả hai đến thư viện trò chuyện, gã chỉ gật đầu chấp thuận.

Đồng hồ đã điểm 23 giờ kém, thư viện còn lác đác vài học sinh ôn bài. Yeo Beomgyu chọn một góc khuất hoàn toàn bởi những tủ sách chồng chất.

Gã liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen ngòm đã bao trùm khuôn viên trường. Y ngồi khép nép đối diện gã, hai tay vẫn giữ chặt chiếc túi vải đang đeo, co rúm dõi theo biểu cảm của gã.

"Tôi ức hiếp anh à? Anh sợ sệt như vậy làm gì?".

Yeo Beomgyu giật mình, ngượng nghịu lắc đầu vài cái, vệt đỏ từ hai bên má kéo dài đến tận mang tai.

"Tại...lần đầu...a-anh được nhìn Taehyun...-ừm... ở khoảng cách gần thế n-này."

Gã chống cằm. Ánh mắt coi là chiêm ngưỡng vẻ ngoài tương đối ưa nhìn của anh ta.

"Mấy lá thư trong tủ đồ cá nhân của tôi, toàn bộ đều là do anh gửi sao?".

"T-Taehyun biết đó..a-anh vô cùng...vô cùng ái mộ em mà."

Kang Taehyun nhếch môi.

"Anh vừa chuyển đến chưa bao lâu phải không?".

"Đ-úng vậy, t..thật ra...anh chuyển...trường là v-vì Taehyun đó."

"Ồ, nghe cảm kích thật, vậy anh thích tôi từ lúc nào?"

"Ngay từ...lần đầu...t-tiên nhìn thấy...em..."

Đôi mắt kiêu hãnh nheo lại, hẹp dài và sắc sảo. Gã gõ ngón tay từng nhịp đều đặn xuống bàn. Yeo Beomgyu cúi đầu thêm thắt.

"Có lẽ...Taehyun không còn nhớ. Ở triển lãm tranh Gwoncheung năm năm trước, anh đã phải lòng em, nhưng...em thậm chí còn chẳng...liếc mắt tới anh chút nào."

"Hửm? Anh là khách mời sao...!?"

"Không hẳn, khi đó...anh đi cùng mẹ. Bà ấy...là phu nhân họ Yeo duy nhất có mặt ở đó mà,...em có nhớ không?".

Gã khựng người, nhịp tay ngừng ngay tức khắc.

"Anh là con trai của Yeo Hyunjoo?".

"Em vẫn còn nhớ...anh thật lòng cảm thấy hạnh phúc quá..."

Y không kiềm được, xoa tay đầy hoan hỉ, hai mắt ánh từng đợt long lanh. Khác biệt rõ rệt với đôi ngươi vẩn đục của họ Kang.

"Khi đó, chúng ta mới 10 tuổi. Dáng vẻ quý tộc tuyệt vời của em lúc ấy. Khuôn mặt em bầu bĩnh lại đáng yêu. Cách em dính lấy người quản trị triển lãm. Giây nào cũng giương ánh mắt trong trẻo ngắm nhìn xung quanh, anh còn dư âm rất rõ."

Càng nghe y nói, biểu cảm trên mặt Kang Taehyun dần biến dạng, nụ cười bỗng méo mó ớn lạnh.

"Anh hết bập bẹ nữa rồi à? Con người đang thao thao bất tuyệt trước mặt tôi có phải là Yeo Beomgyu nhút nhát khi nãy không nhỉ?".

Yeo Beomgyu giật bắn, sắc mặt tái nhợt. Y cảm giác ánh mắt nghi hoặc của gã sắp xâu xé mình thành từng mảnh thịt vụn. Hai tay run lẩy bẩy chuyển sang bấu chặt lấy gấu quần, im lặng một lúc lâu vẫn không tài nào cất tiếng hồi đáp gã được. Tựa như một loại điềm báo nguy hiểm vô hình, phân tán khắp đại não.

Gã trai lặng lẽ thu lại sát khí áp bức, đưa tay vào balo lấy ra một lon nước trái cây vị đào. Taehyun dùng nó áp nhẹ vào gò má anh ta.

"Tôi không cố ý muốn hỏi cung anh đâu, cứ bình tĩnh thôi."

"T-tae..."

Tứ chi Yeo Beomgyu đồng nhất đóng băng, duy chỉ khuôn mặt nóng bừng đến mức muốn nổ tung ngay tức khắc.

"C-c-cảm ơn em."

Bộ dạng lại là quay về thế hèn nhát, Yeo Beomgyu luống cuống khi mùi hương nam tính của Taehyun tỏa ra thoang thoảng quanh mũi. Y giật mạnh lấy lon nước từ tay gã. Gần như là hành động thô bạo, khiến hộp đồ học tập gần bên cạnh cũng theo đó mà rơi xuống.

"Ah, a-anh xin lỗi...anh vô ý quá..."

Người kia cúi đầu nhặt lại những thứ vun vãi, Kang Taehyun chỉ liếc nhìn từ trên xuống. Như một đấng phán xét.

"Taehyun à, anh thích em. Từ nãy...đến giờ, lời...anh nói đều là thật lòng cả..."

Mí mắt gã cụp xuống sáo rỗng, như có thứ gì đó len lỏi trong huyết quản.

"Tiền bối, lại đây."

Kang Taehyun trực tiếp vươn cánh tay rắn rỏi kéo cổ áo Yeo Beomgyu đang ngơ ngác về phía mình. Y giật nảy, khuôn mặt nhuộm đỏ rực tức thì khi tầm mắt gần kề đũng quần của gã.

"Taehyun...em..."

Gã ta thô bạo nắm lấy tóc Yeo Beomgyu dí sát vào nơi hạ bộ của gã. Ánh mắt trở nên tăm tối vô ngần. Hệt loài thú hoang đang từng bước cấu xé xương thịt con mồi.

"Anh nói thích tôi mà, vậy giúp tôi thỏa mãn đi."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro