thần chú thứ 12: bắt nạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào chap thì mí bồ lưu ý cái này nha:

-Kang Taehyun: hắn

-Choi Beomgyu: cậu

-Choi Soobin: anh

-Choi Yeonjun: em

-Huening Kai: nhóc

***

-Xin chào bạn già!

Kai la oai oái, nhóc suýt sặc nước súp còn miếng bánh mì cắn dở trên tay cũng oan uổng rơi xuống đất.

-Cái thằng này, có cần phải vậy không?

Taehyun chỉ cười hì hì rồi ngồi xuống bên cạnh nhóc và bắt đầu bữa ăn sáng của mình. Thấy hắn khỏe mạnh chỉ sau một đêm thì ai ai cũng vui mừng, mỗi người chia vui với hắn một miếng bánh hay miếng khoai rồi cứ thế dĩa của Taehyun đã đầy ắp thức ăn.

“eo, khác gì nồi cám lợn không cơ chứ” – Taehyun nghĩ nhưng không dám nói. Hắn không muốn quay lại bệnh thất lần 3 đâu.

Kết thúc bữa sáng với một cái bụng no căng, Taehyun cùng Kai bước từng bước chậm rãi đến lớp độc dược. Ôi trời, lại là độc dược, họ phát chán, cứ pha pha rồi trộn trộn cộng thêm việc phải nhớ cả đống thành phần phức tạp nữa chứ, nhưng ghét nhất vẫn là giáo sư dạy môn này. Nghĩ đến thôi đã ngán ngẩm. Họ cố gắng động viên nhau bước đến lớp, nếu không thì chắc lão Snape sẽ thồn hết đống độc dược kia vào họng họ một cách không thương tiếc cho mà xem. Ai biết được…

-Taehyun, Kai – giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên phía sau lưng họ.

Hắn lập tức quay lại đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc kia, Beomgyu vui vẻ chạy tới cùng với nụ cười tươi như nắng nở trên môi.

-Chào buổi sáng Taehyun và Kai nữa.

-Chào buổi sáng – Kai hồ hởi đáp lại, dù chỉ gặp một lần nhưng nhóc quý cậu bạn này lắm.

Beomgyu cười cười di chuyển ánh nhìn lên người hắn.

-Bồ đã khỏe rồi hen?

-Tất nhiên rồi, cảm ơn bồ vì món quà nha, khi trời lạnh tớ nhất định sẽ đem theo.

Nghe đến “món quà” nhóc Kai liền mắt chữ A mồm chữ O.

-Này mối quan hệ của hai người là sao thế hả? Nghi ngờ quá nha.

Beomgyu nghe thế thì đỏ mặt luôn miệng bảo Kai hiểu lầm còn Taehyun bên cạnh đã cốc đầu nhóc một cái đau điếng.

-Vớ va vớ vẩn, Beomgyu chỉ muốn cảm ơn tao thôi.

Gấu con gật đầu lia lịa, nhóc Kai vì bị đánh cũng chẳng dám phát ngôn gì thêm.

Thế rồi cả ba người cùng nhau đến lớp độc dược. Khác với lúc nãy, Taehyun như được nạp năng lượng mà cười rôm rả với Beomgyu suốt đường đi, còn nhóc Kai vẫn thểu não vì đống kiến thức đang chờ mình trước mặt.

.
.
.

“Rầm”

-Cái loại máu bùn như mày gan cũng lớn nhỉ?

-Ả ao a ằng ó  (thả tao ra thằng chó)

-Sao nào, mày sủa cái gì chả nghe rõ haha.

Cả ba đồng loạt dừng bước. Cuộc trò chuyện phát ra đằng sau thân cây cổ thụ ngoài vườn càng lúc càng nảy lửa.

Có lẽ là một vụ bắt nạt...

“Chát chát”

Tiếng động phát ra mỗi lúc càng dồn dập khiến tim cả ba náo loạn hết cả lên. Vẫn còn 15 phút nữa mới đến giờ vào học nên họ quyết định sẽ không để yên vụ này. Beomgyu có chút hoảng sợ nấp sau lưng Taehyun, cả ba chầm chậm đi tới chỗ thân cây.

Đúng như họ nghĩ, là một vụ bắt nạt. Thủ phạm chẳng ai khác ngoài đám Slytherin do thằng Chulmo cầm đầu, bọn chúng có tổng cộng 3 người, 2 nam và 1 nữa. Con bé duy nhất trong nhóm thì đang giữ chặt tóc nạn nhân để thằng Chulmo và bạn nó đánh thỏa thích vào gương mặt xinh xắn của em.

Mắt Beomgyu tối sầm.

Đó chẳng phải là Choi Yeonjun sao?

Yeonjun đáng thương bị bọn chúng lấy khăn siết chặt miệng khiến cậu chỉ có thể ê a vài tiếng không rõ nghĩa, gương mặt trắng trẻo đã xuất hiện chi chít những vết tím bầm, hai mắt đã sưng đỏ nhưng vẫn ngoan cố nhìn chúng với ánh mắng căm phẫn. Yeonjun bị chúng đánh đến mức môi bật máu, dòng máu đỏ thẩm thấm vào chiếc khăn trắng tinh tạo nên một cảnh tượng kinh hãi nhưng bọn chúng lại lấy đó làm động lực mà tiếp tục ra đòn.

Thằng Chulmo càng đánh càng hăng, tiếng cười khích lệ của đồng bọn văng vẳng bên tai như thuốc phiện khiến nó phát rồ mà nắm chặt nắm đấm vung thẳng xuống người Yeonjun.

-KHÔNG

Beomgyu chạy ùa đến, dùng thân mình bọc lấy Yeonjun chắn cho em một đòn. Cậu sợ hãi nhắm tịt mắt còn tay đã siết chặt lấy Yeonjun trong lòng.

Một giây lại hai giây, Beomgyu vẫn chưa cảm nhận được cơn đau nào truyền đến. Cậu vội quay mặt ra sau đã thấy tay thằng Chulmo bị Taehyun vặn ngược ra sau. Kai cũng lao đến giúp hắn, đương lúc nhóc định rút đũa phép ra thì đã bị tiếng ai đó ngăn lại.

-Mấy đứa đang làm gì thế hả?

Là Soobin, huy hiệu huynh trưởng trên ngực anh chói lóa khiến đám bắt nạt xanh mặt. Bọn chúng hô hào nhau đánh bài chuồn ngay tức khắc nhưng đáng tiếc thay đã bị Soobin nhớ mặt. Cái đám của thằng Chulmo đó thì còn lạ lẫm gì nữa, bị cấm túc hoài mà vẫn chẳng biết sợ là gì.

Soobin chạy đến chỗ Beomgyu đang quỳ rạp dưới đất, giọng cậu run rẩy.

-Hyung, bọn chúng … bọn chúng bắt nạt Yeonjun, cậu ấy bị thương nặng lắm hyung mau giúp cậu ấy đi hyung.

Nhìn cậu trai đã ngất xỉu từ lúc nào trong tay Beomgyu, Soobin liền vội vã bế sốc em lên, anh đưa tay gỡ miếng khăn trắng đã nhem nhuốc máu tanh trong miệng em ra, dòng máu đỏ cũng theo đó mà chảy dài.

-Được rồi mấy đứa vào lớp đi, cậu bạn này để anh lo.

Nói rồi Soobin liền vội vã chạy đi. Beomgyu một thân run rẩy, thầm cầu mong cho Yeonjun sẽ ổn, xin đừng để chuyện gì xảy ra với cậu ấy cả. Thấy cậu như thế Taehyun cũng xót xa lại gần an ủi, hắn xoa nhẹ lên tóc mềm, dùng tất thảy nhẹ nhàng để nói với cậu.

-Có huynh trưởng nhà Ravenclaw ở bên rồi thì cậu ấy không sao đâu. Beomgyu ngoan đứng dậy đi học nhé!

-Cơ mà cậu bạn kia là người quen của Beomgyu à – Kai thắc mắc, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Soobin đang khuất dần sau hành lang sâu hút.

Phù thủy Choi gật đầu.

-Phải, cậu ấy là Choi Yeonjun nhà Slytherin, tớ quen cậu ấy khi đi xem trận Quidditch ấy.

-Cũng là Slytherin mà lại bị người chung nhà bắt nạt sao, lạ lẫm thế?

Kai nhún vai.

-Lúc nãy có nghe thoáng qua là … ừm cái từ tế nhị đấy đấy.

Beomgyu và Taehyun cụp mắt. Cái từ mà Kai đang nhắc đến chính là “máu bùn” – hai chữ mà chỉ có những con người vô văn hóa nhất mới thốt lên.

Cơn gió thổi mạnh khiến lá cây trên đầu rơi xào xạc, bóng cây in lên mặt đất, trên đó… còn lấm tấm vài giọt máu đỏ tanh nồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro