thần chú thứ 13: bước qua màn sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Máu bùn ☆

...

Beomgyu dù đang ngồi trong lớp Độc dược nhưng tâm hồn cậu lại treo ngược cành cây, cậu cứ nghĩ mãi về Yeonjun.

Cậu ấy sao rồi? Có ổn không? Soobin có kịp cứu Yeonjun không?

Mấy câu hỏi ấy cứ xoay vòng trong đầu cậu. Có thể nói Beomgyu vô cùng quý Yeonjun, từ lần đầu gặp mặt đã có ấn tượng vô cùng tốt với cậu ta nên Beomgyu rất lo lắng cho em.

-Các trò trong đây có ai muốn già đi không?

Sau câu hỏi ấy của giáo sư Snape thì cả đám phù thủy ai cũng trề môi, đứa nào cũng lắc đầu nguầy nguậy.

-Còn trò Choi?

Tiếng gọi làm Beomgyu sực tỉnh, cậu lớ ngớ không hiểu chuyện gì, miệng cũng chỉ ừm ờ vài từ không rõ chữ.

Giáo sư Snape gằn giọng:

-Tập trung vào bài giảng cho tôi.

-Vâng, em xin lỗi giáo sư.

Choi Beomgyu thở phào, may là hôm nay tâm trạng của lão Snape có vẻ tốt, nếu không thì chắc giờ cậu lại phải đi dọn vệ sinh nữa rồi.

Eww, nghĩ đến con toilet bowl kia lại tởm.

Phù thủy Choi vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo rồi nghiêm túc vào bài giảng.

- Ageing Potion là một loại độc dược có màu xanh dương, tác dụng của nó là biến con người trở nên già đi, uống càng nhiều thì già đi càng nhanh. Có trò nào có thể cho ta biết về nguyên liệu của nó không?

Cả lớp lặng thinh, chỉ có cánh tay trắng trẻo dơ lên cuối lớp.

-Trò Choi Beomgyu.

Beomgyu dõng dạc nói:

-Là chuối vàng và sa giông ạ.

Giáo sư Snape gật đầu rồi ghi hai thành phần kia lên bảng.

Taehyun bên cạnh dơ ngón like về phía cậu khiến Beomgyu vui vẻ không thôi.

Vốn dĩ cậu rất giỏi môn độc dược (thật ra thì môn gì cũng giỏi) nhưng lúc trước vẫn vì ngại ngùng mà không dám dơ tay phát biểu nhưng hôm nay đã có Taehyun cổ vũ cậu rất nhiều giúp Beomgyu tự tin hơn hẳn.

Còn Kang Taehyun thì cứ lâng lâng trong lòng, dù hắn không phải là người phát biểu nhưng nhìn cậu đang thay đổi từng chút một cũng cho hắn cảm giác có thành tựu.

Taehyun cũng nhiều lần nghĩ rằng tại sao phải thay đổi, chẳng phải sống thật với bản thân mới là điều tốt nhất sao? Nhưng nghĩ kĩ lại, Choi Beomgyu đang không được là chính mình.

Chính miệng Beomgyu nói muốn thay đổi, không ai bắt ép hay cưỡng bức. Cậu rất tận hưởng trận đấu Quidditch và còn rất chủ động bắt chuyện với hắn, cậu tốt bụng và hiền lành, dễ dàng cảm thông trước một người mới quen như Yeonjun và sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho cậu ta.

Con người đó của Choi Beomgyu trước kia chưa hề tồn tại. Lớp vỏ bọc đang bao lấy cậu là thành quả của cả một tuổi thơ u ám, hằng ngày cố gắng thu mình lại, ép mình phải vào khuôn vào mẫu. Thế nhưng một Choi Beomgyu tích cực như trên chỉ cần qua 3 ngày ngắn ngủi.

Taehyun thừa nhận mình không biết nhiều về cậu, nhưng hắn chắc chắn những việc Beomgyu đang làm đều hoàn toàn đúng đắn.

Beomgyu chỉ đang lạc lối và cậu cần một lí do, một động lực để vực dậy.

Đi qua làn sương mờ, đập vỡ lớp băng lạnh, cậu đã tìm thấy Kang Taehyun.

.
.
.

Vì không đủ thời gian nên tiết thực hành điều chế Ageing Potion được dời sang tiết học sau. Cả đám phù thủy khẽ thở phào, có vẻ ai cũng ghét việc phải trộn trộn khuấy khuấy nhỉ.

Kai vươn vai, cuối cùng thoát được lão Snape khiến tâm trạng nhóc phấn chấn hẳn. Chưa kịp để nhóc tận hưởng tiếp bầu không khí thanh thản này thì đã bị hai người còn lại kéo đi.

Cả ba vừa chạy ra đến cầu treo thì đã thấy Yeonjun đang nhích từng bước một ở hướng ngược lại. Trông cậu đã ổn hơn, ngoài việc di chuyển có phần chậm chạp ra thì các vết thương đều đã lành. Cả ba vội chạy tới, Yeonjun khi vừa thấy họ liền ríu rít.

-Cảm ơn mọi người rất nhiều!

Kai tốt bụng hỏi han.

-Bồ đã ổn hơn chưa?

-Tất nhiên, tớ lì đòn lắm á nha.

-Bồ không sao thì tốt rồi - Beomgyu thở phào.

Taehyun nhìn quanh lại chẳng thấy người cần tìm ở đâu.

-Huynh trưởng Soobin đi đâu rồi, bồ biết không?

-Có chuyện gì sao? - Yeonjun nghiêng đầu.

-Chẳng phải đám kia bắt nạt bồ sao, phải đi xử lí với hyung ấy chứ.

Cậu trai Slytherin gãi đầu, cười trừ.

-Lúc tớ tỉnh dậy thì vẫn thấy hyung ấy ngồi bên cạnh. Nhưng tớ vừa mở miệng ra cảm ơn thì hyung ấy bỗng lúng ta lúng túng rồi chạy biến đi mất. Bộ trông tớ đáng sợ lắm hả?

Kai với Taehyun nghe thế thì phá lên cười, cậu bạn này thú vị thật sự và còn rất hòa đồng nữa. Ban đầu cả hai cứ tưởng Yeonjun cũng khó ưa như những tên Slytherin khác nhưng không hề.

Trong bọn thì Beomgyu là người thân thiết nhất với Soobin nhưng cậu chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện như lời Yeonjun kể, anh lúc nào cũng trưng bản mặt thiên thần mà tâm địa ác quỷ đi khắp nơi, người ta không sợ anh thì thôi chứ không hề có chuyện ngược lại.

Thế là mà hôm nay lại bối rối đến bỏ chạy trước một cậu chàng Slytherin sao?

...

Đám cây trong vườn cũng chuyển hết sang màu vàng, gió thổi khiến lá khô kêu xào xạc nghe vui tai.

Cả bốn người nói chuyện càng lúc càng hợp, tiếng cười đùa cứ rôm rả suốt quãng đường đi. Kai với Taehyun thường ngày đã là bộ đôi ồn ào rồi, nay lại thêm cả Yeonjun thở câu nào chất câu đấy khiến hai người kia hứng thú thấy rõ, còn Beomgyu dù lâu lâu mới lên tiếng nhưng lại được mọi người rất chăm chú lắng nghe.

Giống như lúc này đây.

-Xin lỗi nhưng mà bọn hồi nãy vì sao lại bắt nạt Yeonjun thế? Không phải là tớ không tin bồ nhưng mà tớ muốn biết để giúp bồ.

Kai tiếp lời.

-Thật ra lúc nãy tụi này có nghe thoáng qua cái từ đó...

Yeonjun nhếch miệng, nét rạng rỡ trên mặt vẫn chưa hề biến mất.

-Máu bùn.

Cả ba người còn lại lặng thinh, 2 từ 6 chữ, chỉ nhiêu thế thôi cũng đã đủ đè nén tâm trạng của họ xuống thấp. Thế nhưng Yeonjun vẫn cứ cười tươi, như thể người đang gặp chuyện là họ chứ không phải em.

-Tớ cảm ơn khi mấy bồ không nói từ ấy ra. Nào cười lên đi, khó coi chết đi được, tớ quen rồi không sao đâu.

Choi Yeonjun cười, em cười tươi lắm nhưng trong lòng em đang nhói đau. Em ước mình có thể được như Beomgyu, những cảm xúc thật của cậu ấy đều thể hiện hết ra bên ngoài, còn em thì phải nén chặt chúng xuống trong lòng. Yeonjun không muốn chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến bất kì ai, em không có thói quen than thở hay trách móc. Khi gặp chuyện xấu, em luôn cười.

Ai cũng bảo Yeonjun em mạnh mẽ và kiên cường, nhưng không hẳn là như thế.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro