2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 giờ sáng, soobin tờ mờ thức dậy trên chiếc giường quen thuộc. anh nhìn qua bên giường bên kia của beomgyu, nhìn thấy em cuộn mình trong chiếc chăn màu trắng không lú ra một cọng tóc trong nhìn thấy thương chưa, gấu nhỏ của hai bin là đáng yêu nhất.

soobin đã từng mong ước một ngày nào đó, em sẽ tìm ra được một tình yêu tốt đẹp, người con gái hay người con trai đó sẽ luôn bên em và che chở em thay anh. do anh đâu có ở bên em được mãi...

và soobin khuyến khích việc beomgyu có thể quen con trai, chỉ cần người đó yêu thằng bé thật lòng, luôn quan tâm bảo vệ thằng bé, và đặc biệt là đẹp trai hơn anh anh mới chịu cho em anh quen. đó là điều kiện, soobin đẹp trai thế mà.

anh chợt nhớ ra, là huening kai đã bảo ngày mai sẽ qua đến nhà anh để cùng đi học với beomgyu, không biết tên choi cáo kia có qua hay không nữa. qua đi cho ồn ào cả nhà lên. mà có điều này ngố thật, dù yeonjun và huening là hai anh em họ, nhưng hai người này cứ dính nhau như ruột thịt. cơ mà huening lại như anh trai của yeonjun vậy. cách nhau có năm tuổi chứ có là bao.

soobin đứng dậy đi đến giường của em, anh phóng lên giường ôm chặt con gấu nhỏ trong chăn, vậy mà gấu lại nằm im chắc đang say giấc. mặc cho anh đẩy qua đẩy lại em cũng chả thèm đá động tới.

"nào nào, beomie của hyung dậy đi học đi!! 6 giờ sáng rồi!!"

-"um...em không muốn đâu.."

"ể, tại sao? khi không lại không muốn đi học chứ?"

-"em mệt lắm..."

"một là đứng dậy, hai là tao sút mày đi"

beomgyu ngồi dậy bực tức vào trong nhà vệ sinh, lâu lâu hai anh em nhà này có nước căng thẳng đến vậy luôn à. beomgyu không muốn đi học cũng phải thôi, trường lớp đối với em chả là cái gì. em toàn gặp mọi rắc rối trong trường thì đi làm gì.

mang tiếng mõi ngày đi học là một niềm vui mà nó lạ lắm.

soobin anh cũng chỉ nghĩ beomgyu đơn thuần là chưa hòa nhập với cộng đồng mới thế. trước đây anh cũng chứng kiến những lần cậu ra về một mình vào năm cấp 2, đi học cũng khá ít bạn, chỉ xã giao rồi thôi. vậy mà em còn có chứng over thinking, em còn nghĩ em bị ghét nên không ai chơi cùng nữa chứ.

nhỡ đâu, em thử mở lời, người khác sẽ mở lòng rồi sao?. em vốn hiền lành cơ mà, mọi người sẽ rất thích em đó.

cơ mà soobin nào có biết, em không muốn đi học, là do em sợ bị bắt nạt, em sợ bị đánh bởi những tên lớp 11 đó đâu. vì em giấu soobin, soobin thì lại chọn tin em trai 100% nên mới không để tâm. chỉ có bây giờ anh luôn đặc ra một dấu chấm hỏi, bị ngã ra làm sao mà lại nặng vậy? bị ngã mà lại bị bầm ở bụng à?.

20 phút sau, em cũng bước ra với bộ đồng phục đó quen thuộc, em mang cặp lên vai rồi thưa anh đi học. trước khi đi, anh còn không quên để em trai nhỏ ôm một cái. beomgyu ôm anh rất chặt, hầu như muốn nói điều gì đó, muốn nói những khuất mắc của em, nhưng khi anh hỏi em lại im lặng.

"em muốn nói gì với anh hả?"

(...) em lắc đầu, sau đó xuống nhà đi học, làm soobin đi theo sau mà có chút tuổi thân, bộ mình không đáng tin để em nó nói ra hay sao.

nhưng rồi anh cũng chẳng ép buộc được beomgyu, anh mong là em không sao, mau là em vẫn ổn như cái cách mà em nói với anh. nhìn beomgyu cứ mãi ốm yếu cứ buồn bã rồi rụt rè thế này khiến soobin rất đau đầu, sao em lại không được như nhiều đứa trẻ cùng tuổi vậy.

"beomie, ráng lên, anh hai sẽ vì em, vì hai đứa mình mà cố gắng, nên là em phải thật mạnh mẽ. vào lớp học hành cho đàng hoàng, hòa đồng với bạn bè nghe chưa?"

"đặc biệt là đừng nói dối anh, có chuyện gì thì phải nói, bằng mọi cách anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện cho em"

(...)

"sau này anh có tiền anh hứa sẽ dọn nhà không cho em ở đây nữa"

"anh hai nuôi em"

-"có anh hai là đủ rồi, đừng vì em mà dằn vặt bản thân anh nha, em không cần điều gì nữa, không cần cuộc sống giàu sang gì, được sống với anh là điều tuyệt vời nhất rồi"

anh cốc vào đầu em, từ đâu ra beomgyu lại nói được những câu nói đó vậy. đứa trẻ 16 khờ khạo thế này, lại hiểu chuyện đến lạ. em càng nói như vậy, càng khiến soobin cố gắng phấn đấu hơn nữa. anh muốn cho em rời khỏi cái nơi này. nhưng trước hết, anh phải tìm cách giựt công ty của yeonjun cái đã.

"anh!!!, em tự đi được mà!!, anh không cần đi theo em xuống nhà đâu"

-"không, tên khốn đó không dễ gì tha cho mày đâu em"

chắc chắn beomgyu an toàn thoát khỏi tên dượng đang ngồi ở phòng khách kia, anh đi cùng em, soobin ghét cay ghét đắng gã, nhiều lần gã đã có ý lại gần em và đụng chạm vào người của em, gấu nhỏ thì lại chả dám hó hé điều gì cho soobin nghe hết.

gã ta nhìn thấy beomgyu, nhưng sau lưng là soobin. gã hụt hẫng chỉ nhìn chằm chằm vào beomgyu mà cười khẩy.

vì sao gã không nhắm đến soobin mà lại là beomgyu. bởi vì, soobin và beomgyu có hai nét khác nhau hoàn toàn. em là nét đẹp dịu dàng và mỹ miều, nhìn xinh xắn và mê người. còn soobin mang một nét đẹp nam tính, ngũ quan khuôn mặt rõ ràng nhưng không to. nét của cậu nhìn rất ra bad boy là đằng khác, cộng thêm voice trầm nữa thì thôi nhé luôn. kèm với hai tính cách hoàn toàn khác nhau. tên này sẽ lợi dụng beomgyu hiền, nhát nên sẽ có cơ hội lộng hành. ngược lại với em, soobin như một con sói. đụng là táp liền...

"à mà, em đứng đây đợi một người được không?" -trước khi vào nhà, anh còn chần chừ bảo beomgyu đứng đợi huening, bởi vì anh có biết huening nó có đến thật như lời nó nói đâu. hên xui may rủi mà thôi.

-"ai ạ?"

"à thì, là huening kai, em trai họ của yeonjun, là con trai của em của mẹ yeonjun. là con của một người bố lai tây nên nhóc đó giống trai tây đó, đẹp trai vô cùng tận luôn ấy" -hơi khó hiểu do anh nói quá nhiều, vẫn không quên khen đẹp trai để bòm yên tâm;), beomgyu em nhanh chóng hiểu ra rồi. em gật đầu rồi anh mới vào trong chuẩn bị để đi làm. tưởng gì, anh nói huening kai là em biết mà, em để ý nhỏ rồi. chỉ là em chưa thể nói chuyện được với nhỏ mà thôi.

-"vâng, anh đi làm đi"

"được được"

(...)

bỏ vào nhà, anh đi thẳng lên lầu, nhưng rồi lại bị cha dượng gọi lại. dù cảm thấy phiền phức khi sắp trễ giờ làm, cấp trên choi yeonjun sẽ phàn nàn cho thấy, chơi thân với một đứa làm sếp của mình nó áp lực lắm chứ không dễ dàng gì đâu. phiền đến đâu cũng phải dừng lại nghe gã nói gì.

"mẹ của con đi công tác rồi, chừng 1 tuần nên hai con ở nhà với ta đó"

-"ừm"

"mà này, sao beomgyu cứ nhìn ta rồi tỏ ra sợ hãi ấy nhỉ? đáng sợ lắm sao?"

-"có chuyện gì quan trọng sao? ông để ý em ấy à?"

"không, không có"

-"nếu không để ý thì làm sao biết nó nhìn ông rồi sợ?"

"ờ thì, cũng có gì đâu, chỉ do nó xinh quá nên ta nhìn thôi. mà nếu như xinh thì-"

-"thì?"

"thì rên chắc cũng xinh lắm nhờ?"

anh tức giận đi đến nắm cổ áo gã ta ghị lên, anh trừng mắt nhìn gã. một tên biến thái suốt ngày chỉ biết nói những lời dơ bẩn đó với một đứa trẻ chưa đủ 18?, vậy lỡ một ngày, anh và mẹ anh không có ở nhà. chỉ có beomgyu và gã ta thì biết làm sao đây?

100% biết gã đã nhắm đến em. nên anh càng lo sợ hơn, tỏ ra tức giận, thực chất trong lòng anh khá lo lắng. mối nguy hiểm tiếp theo đã đến với em. dù anh trải qua cùng em 16 năm nay, nhưng thật sự anh ngán ngẩm với cuộc đời éo le của em lắm rồi..mọi sống gió cứ ùa đến, rồi đem lại nỗi tâm lý nặng nề kinh khủng cho beomgyu.

"tôi nói cho ông biết, nếu ông mà đụng tới beomgyu, thằng này sống chết với ông, đi tù cũng phải giết cho chết được ông!"

-"ha- làm gì căng thẳng thế? không biết đùa à?"

"ai mà đùa cái kiểu khốn nạn như ông, già rồi không còn trẻ nữa, đang định qrtd một đứa trẻ à? mẹ tôi cấm dục ông rồi sao?, nên ông mới như một con chó hoang thèm đụ đến như vậy?"

-"mày--!"

"nói cho mà biết, làm được cái điều dơ bẩn đó, thì cẩn thận cái thằng nhỏ của ông.!" -anh buông gã ta ra rồi bỏ lên lầu, để gã đứng đó mà tức giận. không ngờ soobin nói thế mà lại trúng tim đen của gã, anh vừa đi vừa nghiến răng. phải làm sao đây, chiều nay anh tăng ca. tên khốn sếp của anh dù thân nhưng nó không cho miễn tăng ca...mẹ nó, kiếp này chơi nhầm bạn rồi.

để em ở nhà một mình không an toàn tí nào. nhưng không còn cách nào khác nữa.!!!

thôi thì ghé cửa hàng tiện lợi mua mint choco cho tên sếp kia để hắn cho anh về sớm. bị cau dẫn bởi mint choco không lẽ yeonjunie không cho về. bởi ta nói bạn bè chơi vì vật chất mà thôi.

+×+

"ey ey ey, cậu gì ơii!!" -beomgyu chờ lâu, em sợ muộn học nên đã đi đến trường trước, vừa đi được một đoạn thì huening kai nhỏ chạy theo sau gọi em.
không phải nhỏ quên qua đón beomgyu, chỉ là nhỏ ngủ quên mà thui, thông cảm thông cảm.

beomgyu quay ra sau nhìn, quả thật là hot boy lai tây mà soobin nói đây này. đẹp trai vô cùng tận thật. huening kai đi đến làm quen với beomgyu với sự ngơ ngơ của em. thấy nhỏ đưa tay muốn bắt, em cũng bắt tay cho nhỏ đỡ quê đi. và những gì tiếp theo, là nỗi ám ảnh của beomgyu sắp trải qua khi chơi với huening kai.

"cho làm quen nho!! mình là huening kai"

-"ừm, mình biết tên của cậu, còn mình là beomgyu"

"hihi, mình cũng biết nữa"

-t.ại học chung lớp mà...cái người này lạ lẫm ghê ấy.

-"vậy ta đi đến trường nhà, muộn mất rồi, tân học sinh mà đi muộn sẽ làm xấu mặt trường mình lắm..."

"ôi trời, cậu yên tâm, cái trường từ lâu chỉ nỗi do cái độ mỏm của nó mà thôi. chứ hybe là cái thá gì chứ. bình thường lắm cậu ạ"

-"mình không ngờ cậu nói được vậy luôn ấy"

"ta cứ từ từ bình tĩnh, đảm bảo với cậu là không sao!"

"tớ bảo kê!"

nên nhớ là soobin bảo nhỏ chơi cùng em chứ không bảo nhỏ dạy em hư đâu nha...nhỏ mà dạy em hư như nhỏ là soobin luột thịt cáo trong công ty gửi về cho nhỏ đó chứ đừng đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro