09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tan học, dưới cái thời tiết lạnh giá như thế này thì có người thương bên cạnh thì ấm biết mấy. gấu con cô đơn đứng giữa cổng trường, nhìn những bạn học sinh nắm tay cùng nhau ra về

"tada, tặng cậu quà giáng sinh sớm nè"

"chúng ta cùng đi đâu chơi đi"

"đông năm nay thật ấm áp khi có cậu ở bên đó"

"nhớ mặc áo ấm vào đó, kẻo lạnh"

tai em ù đi, dường như chẳng nghe nổi nữa, tại sao năm nay em chẳng có ai, ba mẹ em thì đi công tác, anh của em thì chắc cũng đã có nửa đời của mình bên cạnh rồi, yuri cũng đã có bạn cùng bàn haesung rồi

tại sao, tại sao chỉ có mình em...

làn hơi ấm lại xuất hiện, em lại khóc nữa rồi. em tự trách có phải mình yếu đuối quá không. từ lúc rời bỏ hắn, em khóc nhiều lắm, đêm nào dường như cũng khóc nhưng biết sao giờ, hắn đâu có lỗi gì trong chuyện này chứ

"đứng đây làm gì vậy?" giọng nói quen thuộc đó lại vang lên, em vô thức quay đầu lại nhìn

"tôi hỏi cậu đấy, đứng đây làm gì?" hắn mất kiên nhẫn. em không trả lời, cứ thế mà bước tiếp

"khốn khiếp! rốt cuộc cậu muốn gì đây, choi beomgyu?" hắn nhức nhói mấy ngày nay rồi đó. bàn tay đó siết chặt cổ tay em. tuy đau nhưng em lại chỉ cắn răng chịu đựng. hắn định khi nào em chịu nói ra thì mới buông. hắn chính là không muốn hiểu những chuyện này, hắn cứ như tên điên, liên tục tra tấn em, bắt em phải làm theo ý hắn. nhưng hắn bỗng thấy dòng nước mắt đó

"cậu khóc sao?" hắn thả tay em ra. em sờ lên mặt, lại nữa rồi. em quẹt đi hơi nước đang động trên mắt, giấu nhẹm đi cảm xúc của mình rồi lắc đầu ra hiệu không phải

"vậy chắc là do thời tiết rồi" hắn lấy áo ấm của mình ra, khoác lên cho em

ôi trời, em đang tự hỏi hắn đang ngốc bẩm sinh hay chỉ là thương hại đây

"cậu không sợ lạnh sao?" em dùng ngôn ngữ kí hiệu biểu đạt cho hắn

"bộ cậu muốn thành người câm thật đó hả" hắn không hiểu gì hết, em chỉ đành phải lấy điện thoại ra soạn tin cho hắn xem

"a ha, yên tâm đi tôi khỏe lắm, không bị gì đâu, đừng lo" thế là cả hai không nói gì mà tự di về nhà của mình

+×+

hôm sau em đi học, không thấy hắn đâu. em thường nhớ hắn tới sớm nhất trường mà giờ lại không thấy mặt đâu

'chắc là cảm thật rồi, yếu mà bày ra gió' em nghĩ thầm, lâu lâu học bá cũng ngốc xít thế này

ting


ning._kai
beomie

ning._kai
cứu tớ với

bear.gyu
có chuyện gì vậy

ning._kai
anh họ tớ bị cảm rồi

ning._kai
tớ kêu anh họ uống thuốc đi

ning._kai
nhưng anh họ lại không chịu

bear.gyu
 thế cậu kêu tớ làm gì?

ning._kai
thì anh họ cứ kêu tên cậu chứ sao nữa

bear.gyu
cậu cứ đùa tớ quài

ning._kai
tớ nào thèm đùa chớ

bear.gyu
...

bear.gyu
vậy tớ sẽ qua

bear.gyu
cậu đưa địa chỉ cho tớ đi

ning._kai
cảm ơn cậu

nhận được định vị, gấu con chỉ đành nghỉ một bữa để chăm sóc cái tên này rồi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro