10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kính coong

em bấm chuông cửa, hồi hộp đứng chờ hồi âm. trong đầu em nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh xảy ra, rồi em lại bỗng nhớ đến chiều hôm đó. người em run lẩy bẩy, hơi thở của em nặng dần, dường như sắp đón điều gì rất kinh khủng

cạch

"beomie! cuối cùng cậu cũng tới. mau vào đây với tớ!" cậu không để em mở lời đã một mạch kéo đi

"ah huening cũng phải để tớ cởi giày chứ, không làm vậy thì bất lịch sự lắm" em muốn cởi chiếc giày cuối cùng của mình ra thì cậu không chần chừ kéo em vào một cách mãnh liệt

"cậu lo cái gì chứ? yên tâm đi, từ lúc đi ba mẹ anh họ đi du lịch thì anh họ tớ còn chẳng thèm động vào chổi, thậm chí đống bát kia còn lười rửa" cậu chỉ vào bồn rửa, ở đó chất chồng bát đĩa, không ngờ học bá lại dơ đến vậy

hắn đang nằm liệt giường với tư thế trùm chăn nằm úp mắt thì nhắm tịt lại, miệng thì ngậm muốn tím tái

"taehyun, mau uống thuốc đi" cậu nài nỉ

"tao bảo là không rồi mà, khi nào gyu đút thuốc thì tao mới chịu mà cái th-" hắn càu nhàu, rốt cuộc không biết đã nói cái thằng nhãi ranh này bao nhiêu lần mà vẫn lì lợm ép hắn uống

"gyu của thiếu gia ở đây nè"

"ha, người ta bỏ tao lâu rồi, mày có nói gì thì cũng vô ích thôi" nhắc đến đây hắn cảm thấy hụt hẫng nhưng chẳng hiểu vì sao

"anh mà không ngồi dậy là tui hun beomie của tui đó nha"

"beomie nào của mày chứ! bực hết cả mình"hắn chui đầu ra chăn bực mình quát. nhưng lại có một bóng dáng lướt qua mắt hắn. bé bé, tròn tròn, núp đằng sau em họ hắn. hắn nghĩ mình bị điên thật rồi

"mày đừng có mà dụ tao, mấy cái trò trẻ con này không ăn thua với tao đâu" chui rúc đầu vào chăn, hắn tin gyu của hắn không bao giờ vì mấy lời dỗ ngon ngọt mà tới đây đâu ha

"a, huening cậu làm gì vậy? sao đột nhiên lại? né tớ ra coi!" là tiếng của beomgyu

hắn tin, hắn tin thật rồi. hắn không bị diên, thật sự gyu của hắn đã tới đây

"khốn khiếp, huening kamal kai! thôi ngay cho tao!" hắn ngồi phắt dậy, dùng chút sức lực cuối cùng ném thẳng chiếc gối về hướng cửa. trong một khắc thôi, đồng tử của hắn co giật dữ dộikhi thấy cả hai đang ôm nhau, cậu còn chu chu cái môi vào mặt em nữa. rồi cả người hắn mất thăng bằng mà ngã khụy xuống giường, thở hổn hển

thấy hắn cũng có động tĩnh, huening nhếch môi cười. đúng là phải dùng hành động mới được mà

"giờ sao? tin chưa ông anh?" hắn đờ đẫn nhìn cả hai, thật sự là nếu hắn không ra thì huening sẽ hôn em thật sao, hắn thật sự không tưởng tượng nổi

"trôn, trôn, trôn việt nam, a không phải, trôn hàn quốc, trôn hàn quốc" cậu biết hắn nghĩ gì nên vội xua tay thanh minh

"vậy là xong phần của tui rồi đó nha. chúc ông anh ngon miệng, ủa nhầm nhầm, chúc cả hai ngon miệng, không không phải, ý tui là... chúc cả hai vui vẻ, hihi" nói rồi huening đóng cửa lại

"ơ khoan đã huening!" không kịp rồi. em quay người lại nhìn hắn nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo. hắn, người đã ngây ngô cho em mượn áo khoác, giờ đang chật vật với việc bị cảm.

'gì vậy chứ, mình đã đến đây rồi mà, sao lại...' em nghiến răng, đành chịu vậy

 em đỡ hắn tạm nằm ngửa lại, tay với lấy khăn trong thau rồi để lên trán hắn. em tìm xung quanh, thấy thuốc được để trên bàn liền vội lấy thuốc, pha nước rồi đưa cho hắn. tư tốn giúp hắn ngồi thẳng lưng vào thành giường

"cậu mau uống thuốc đi" em dán tờ giấy ghi chú lên ly nước, hắn cũng chú ý đọc nó rồi quay đầu sang một bên

"không uống. khi nào cậu chịu phá vỡ cái quy tắc đáng ghét đó đi tôi mới uống" em dừng lại đôi chút, căng thẳng mà nuốt nước bọt

'cứ coi cậu ấy là người bạn bình thường là được mà beomgyu'

"học bá, c-cậu mau uống thuốc đi mới hết cảm được" em lí nhí, miết miết ngón tay để giải tỏa căng thẳng

"hửm?"

"c-cậu mau uống thuốc đi ạ học bá"

"sao?"

"h-học bá mau uống thuốc đi"

"cái gì?"

"tôi xin học bá đó, uống thuốc đi"

"..."

năm phút trôi qua, hai ngưòi vẫn cứ tiếp tục lặp đi lặp lại những câu nói đó. em thật sự muốn khóc, rốt cuộc cái tên học bá này muốn cái gì đây. em liếc mắt nhìn thấy ly nước trống trơn, cái vỉ rồi cũng chỉ còn lại cái bọc

thế em bị lừa à?

biết mình bị trêu, em tức giận mở cửa đi ra ngoài, còn hắn thì cười khúc khích rồi tự dập tắt nụ cười

khoan đã, hắn thấy vui khi em nó chuyện với hắn sao? nực cười thật đấy, hắn làm gì ưa em, sao lại cố gắng làm vậy? hắn tự hỏi mình thế

hắn đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim đập loạn xạ, hắn cũng chẳng thể hiểu nổi. bù đắp chăng? ít nhất hắn nghĩ thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro