Chap 38: Lo sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em sao thế?

Vẻ mặt của Taehyun là sao đây?

Sau bữa ăn ngày hôm nay cậu đã xin phép ở lại nhà Beomgyu, cả hai cùng nhau nằm trên giường hướng đối mặt về với nhau nhưng chẳng ai nói với ai dù chỉ một câu, đơn giản là ngắm nhìn nhau. Một bầu không khí im ắng nặng nề! Phải chăng...
- Em chẳng sao cả.

- Thế...sao em lại im lặng?

Lòng anh chợt bối rối hẳn, bàn tay anh bắt đầu mò mẫm tìm đến tay cậu mà đan xen nắm lấy. Chắc hẳn anh đang trấn an cậu nhỉ?

- Vì chuyện khi nãy mà ba anh nói à?

Có vẻ trúng tim đen nên cậu cảm thấy chột dạ. Cậu khẽ gật đầu, sắc mặt thoáng chốc rầu rĩ hẳn. Anh biết, anh biết những lời nói ấy của ba mình cất lên đã vô tình làm tổn thương cậu và ngay cả anh. Tình cảm cả hai tuy trong sạch nhưng...liệu có được công nhận? Càng nghĩ, bàn tay anh đột nhiên siết mạnh lấy bàn tay cậu, cậu cảm nhận được rằng anh cũng đang rất lo lắng.
- Thôi nào, nếu có chuyện gì xảy ra...em vẫn sẽ không buông tay anh ra đâu!

Cậu kéo anh lại gần mình và ôm thật chặt, cái ôm ấm áp này anh vẫn mãi sẽ không quên.
- Rồi chúng ta sẽ được công nhận đúng chứ?

- Sẽ được mà!

Nghe được lời nói động viên từ cậu, anh cũng dần yên tâm hơn mà chìm dần vào giấc ngủ. Tiếng thở của anh phát ra đều đều tĩnh lặng thật yên bình nhưng cậu lại chẳng thể ngủ được. Có nỗi sợ vô hình nào đó cứ quấn lấy cậu không buông. Cậu sợ sẽ mất anh, cậu sợ chuyện tình giữa anh và cậu sẽ bị chia cắt, cậu sợ vì lỡ đâu một mai anh sẽ rời xa cậu...

"Liệu chúng ta sẽ đến được với nhau chứ?"

Tiếng gõ cửa phòng của ai đó chợt vang lên phá mất đi bầu không khí yên tĩnh của căn phòng, anh từ lâu đã ngủ ngon giấc trong lòng cậu. Cậu khẽ đặt anh từ trên cánh tay mình nằm xuống rồi đi ra mở cửa.
- Bác gái..

Hóa ra là mẹ của anh, bà có cầm một chiếc khay và trên đó đặt hai ly sữa.
- Beomgyu ngủ rồi hả con?

- Dạ, bác đến đây để đưa sữa sao? Để con gọi anh ấy dậy nha.

- À thôi, lát nữa cũng được. Bác lên đây cũng là muốn nói với con vài điều.

- Dạ?

- Con không cần phải lo lắng, lại đây.

Bà Choi đặt chiếc khay lên bàn và kéo cậu lại chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Sắc mặt của bà cũng không phải gọi là quá khiêm túc như ông Choi. Bà khẽ thở dài:
- Khi nãy chắc hẳn con đã rất buồn khi nghe những lời nói đó của ông chồng nhà bác nhỉ?

- Con...

- Đừng căng thẳng, bác sẽ ủng hộ hai đứa. Con yêu con bác lắm đúng chứ?

- Dạ vâng.

- Vậy thì con hãy cùng thằng bé cùng nhau tiến lên, dù cho tương lai có trắc trở cách mấy. Chỉ cần tình cảm hai con đủ chân thành, bác tin rằng mọi chuyện sẽ ổn...

"Nhưng có vẻ chữ "ổn" này dường như nó quá xa vời..."

- Bệnh tình của thằng bé cũng không phải nói hết là hết, hiện nó đang mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh. Cuộc sống phải có thử thách chông gai thì ta mới biết trân trọng. Bác chỉ nói thế thôi, bác về phòng đây.

- Dạ...Bác ngủ ngon.

Bà Choi mỉm cười với cậu rồi gật đầu bước ra khỏi phòng. Biết sao đây nhỉ? Tâm trí cậu hiện rối như tơ vò, lặng quay đầu về hướng anh nhìn anh đang say giấc. Dù sao cậu cũng sẽ không buông tay!
................................................................

Hôm nay tôi đưa anh người yêu tôi - Choi Beomgyu đi học về, cũng những lời mời ở lại ăn cơm cùng của ba mẹ anh ấy nên tôi cũng ở lại và cũng có dự định sẽ ngủ tại đây một đêm. Mọi chuyện cứ ngỡ sẽ ổn cho đến khi ba của anh ấy lại tính chuyện tương lai cho anh. Bác ấy bảo rằng sau này sẽ kiếm cho anh ấy một người phụ nữ thật tuyệt và hợp với anh ấy để làm vợ. Tôi nghe xong mà lòng tôi chợt nao núng, tôi đang lo sợ vì một mai tôi mất đi anh ấy. Tình cảm giữa tôi và anh ấy đến hiện tại chỉ có mẹ anh ấy biết và ủng hộ nhưng nghe đâu bác trai khó tính lắm. Bác ấy sẽ công nhận tình cảm tôi dành cho anh ấy chứ? Câu trả lời này đến hiện tại vẫn là điều bí ẩn...

Bác gái bảo rằng nếu tôi yêu anh ấy thật thì hãy cùng anh ấy dũng cảm tiến lên phá bỏ mọi rào cản. Tôi sẵn sàng! Nhưng chỉ sợ suốt đời vẫn mãi không được công nhận. Tôi không muốn anh ấy phải chịu khổ dù tôi biết tôi của tương lai thừa sức nuôi anh ấy nhưng chịu khổ ở đây là tai mắt của bàn dân thiên hạ. Thương làm sao cho hết đây nhỉ?

Cuộc sống tôi vốn dĩ tẻ nhạt, chẳng mấy vui vẻ cho đến khi anh ấy bước vào cuộc sống của tôi và nhuộm cho nó toàn là những điều thú vị. Thật hối hận khi ban đầu tôi lại ghét anh ấy đến thế, tôi cứ gắn mác "phiền phức" lên anh ấy. Giờ tôi lại yêu cái con người "phiền phức" đó chết đi được! Tôi vẫn sẽ mãi nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia và đi hết quãng đường đời còn lại. Liệu anh ấy sẽ chấp nhận cùng đi với tôi chứ ?

Nằm ôm anh vào lòng, nghe từng nhịp tim, từng hơi thở mà lòng tôi bồi hồi xao xuyến. Thích cảm giác này lắm, cảm giác chỉ có hai người và ở cạnh bên nhau! Lặng lẽ đặt nụ hôn lên trán anh, tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
................................................................

Mặt Trời cũng vừa nhô lên, tiếng tin nhắn cứ kêu vài tiếng cứ như thay cho chuông báo thức.

Jeon Jungkook mắt mở không lên, một tay gãi gãi đầu và tay còn lại lần mò chiếc điện thoại trên đầu giường. Nhận được tin nhắn từ ai kia mà môi y bất giác nhoẻn lên cười một cách hạnh phúc.

KimTae:
Bé iu ơi ~~

KimTae:
Bé dậy chưa :3

KimTae:
Anh mua đồ ăn sáng cho bé nè bé ơi

KimTae:
Ăn xong rồi hai tụi mình còn đi học nữaaaa

KimTae:
Mở cửa, lạnh quá nè :((

Wow, nhìn những dòng tin nhắn đầu buổi sớm thế này khiến y tỉnh ngủ hẳn, cứ cảm thấy hạnh phúc như thế nào đó. Lựa chọn của y quả thật không sai.

Kookiejeon:
Còn sớm mà :((

Kookiejeon:
Em còn chỉ mới ngủ dậy cơ.

Kookiejeon:
Nhưng để em xuống mở cửa cho anh cho :33

Nhắn xong, Jungkook liền lật đật đi xuống dưới nhà mở cửa cho Taehyung vào. Không ngờ rằng chỉ mới 6 giờ sáng là hắn đã cầm trên tay túi đồ ăn thơm lừng và đứng trước cổng nhà y. Vậy hắn dậy từ bao giờ thế? Càng nghĩ thấy thương ghê cơ, y bĩu môi phụng phịu tiến đến vòng ngang eo ôm chầm lấy hắn dụi đầu vào.
- Dậy mấy giờ mà mới 6 giờ đã ở đây rồi?

- Hmmm, 4 giờ rưỡi.

- Gì cơ? Này! Đừng dậy sớm thế chứ? Không mệt à?

- Chăm cho em thì không mệt.

Hắn hôn lên trán y một cái chóc rồi buông y ra để còn vào nhà bếp dọn đồ ăn sáng cho y, lát nữa còn dâng lên tận miệng. Có được anh người yêu thế này thì ai mà chẳng muốn ?
- Em lên chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng.

- Dạaaaaaaa

End Chap 38
20211130
................................................................

Báo này nghe nè, không chắc Fic này HE cho Taegyu đâu :'))). Báo cho mọi người đội mũ sẵn đó, ko báo mắc công quý dị đốt nhà toy thì khổ :<

Vui vẻ không quạo, bye ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro