Chương 9 : Về một mối tình mãi chẳng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Seunghee đã không ở lại chăm Choi Beomgyu. Hiển nhiên trên đời sẽ chẳng có một tên bạn trai nào tệ hơn cậu ta cả, nhưng chính bản thân Choi Beomgyu cũng không lấy làm bất ngờ, nếu là hồi mới yêu, chắc hẳn em sẽ giận dỗi cậu ta dai dẳng mãi không thôi, chờ cho đến khi cậu ta hối lỗi rồi dỗ dành em với túi đồ ăn và một đống gấu bông trên tay, Choi Beomgyu lúc đó mới nguôi giận. Nhưng giờ đây, cứ như thể việc hai người yêu nhau, người thì nằm viện, người thì về nhà với lí do sáng phải đi làm, không muốn ở lại chăm người yêu là truyện quá đỗi bình thường.

Vậy mới nói, tình yêu là thứ thuốc độc tuy không gây chết người nhưng lại có thể khiến con người ta mục rữa từ tận sâu bên trong.

Cành hoa đã héo thì chẳng thể nào tươi tắn trở lại, nhưng Choi Beomgyu lại vẫn luôn ấp ủ một hy vọng viển vông rằng nếu tưới thêm nước thì nó sẽ vươn mình nở rộ thêm một lần nữa.

Từng ngày từng ngày, em luôn cầu nguyện rằng thứ được cho là viển vông sẽ trở thành sự thật.

Em nhớ đến một ngày mưa tầm tã.

Khi em còn khoác trên mình chiếc áo đồng phục, vai đeo chiếc ba lô đựng đủ thứ nhưng lại không lấy nổi một cái ô. Em ngồi một góc bơ vơ nơi hành lang, mắt nhìn ra xa đợi xem khi nào ông trời mới ngừng khóc. Choi Yeonjun dường như là dự đoán được hôm nay sẽ mưa hay sao mà nghỉ ốm khá đúng hôm, mất đi đứa ăn bám ở sau yên xe, Choi Beomgyu thấy cô đơn hơn hết thảy. Mưa mùa hạ dai dẳng, từng giọt nặng trĩu rơi xuống nền đất, mưa càng to, trời càng lạnh, nhận thấy có vẻ mưa sẽ không ngớt sớm, Choi Beomgyu đứng dậy chuẩn bị tinh thần cho việc đạp xe trong mưa thì có người gọi tên em, giữa tiết trời se lạnh, giọng người đó lại thật ấm áp.

"Choi Beomgyu phải không...? Sao giờ mà cậu vẫn chưa về nhà?"

Người đó nhìn em với vẻ mặt bất ngờ lẫn chút lo lắng. Choi Beomgyu cảm giác như bản thân vừa gặp được mùa xuân trong ngày đông, sự cô đơn buồn thiu lúc nãy bỗng bị câu nói của người đó đánh bay mất.

Em chậm rãi trả lời: "Tớ không mang ô, cũng không có áo mưa."

Cậu trai đối diện cười khì khì.

"Trùng hợp quá, tớ cũng không mang ô."

Vậy có gì hay mà khoe chứ, Choi Beomgyu bĩu môi: "Mưa còn lâu mới tạnh, tớ đi về trước đây."

Cậu trai vội vàng ngăn em tiến về nhà để xe.

"Cậu đi xe à, mưa to như này, nguy hiểm lắm."

"Nhưng tớ cũng phải đi về chứ, tớ còn chưa nấu cơm."

Choi Beomgyu khó hiểu nhìn người trước mặt, dù sao cũng mới lần đầu gặp mặt, người này có phải quan tâm hơi thái quá rồi không?

Khi em định nhấc chân bước tiếp, cậu trai lại chắn đường em.

"Tớ chỉ nói không có ô, chứ có nói tớ không mang áo mưa đâu?" Cậu trai lục lọi trong cặp lấy ra một chiếc áo mưa gió, lại quay sang nói với Beomgyu, "Mình cùng đi bộ về đi, cả hai người đều có cái để che."

Choi Beomgyu cũng không từ chối, em chỉ muốn về nhà thật nhanh, xe đạp ngủ ở trường một đêm cũng không hề hấn gì.

Không biết là do em thấy đạp xe dưới mưa rất nguy hiểm nên em mới chịu đi bộ, hay là vì anh ngỏ lời nên em mới đồng ý. Dù là vì lí do nào đi nữa, đó cũng sẽ là quyết định khiến Choi Beomgyu hối hận cả đời.

Dưới ngày gió ẩm ướt, em nhỏ bé dưới chiếc áo mưa, anh thì cứ chốc chốc lại quay sang nhìn để xem em có ướt không, để rồi bị rèm mi rung rinh vương những giọt nước nhỏ của em làm cho đứng hình. Mắt em đẹp, tựa hạt ngọc trai được lưu giữ ngàn năm ở đáy đại dương, như ánh sao chói sáng nhất trên dải ngân hà hùng vĩ, long lanh đến mức anh nghĩ rằng lỡ có ngày em khóc, thứ chảy ra có khi nào lại là kim cương không? Rồi khi đôi mắt em nheo lại vì bị nước mưa hắt vào, làm em khó chịu nhăn mặt, anh liền bật cười khanh khách.

Choi Beomgyu khó hiểu quay sang nhìn anh, nhưng rồi chính em cũng lại như người ta, ngẩn ngơ vì nụ cười vô lo vô nghĩ, dường như làm bừng sáng bầu trời âm u của ngày mưa gió.

Một cao một thấp chen chúc dưới chiếc áo mưa được dùng như là cái ô, họ không nói một lời, nhưng khoảnh khắc đó, có hai trái tim đang đập lên rộn rã, cảm xúc mãnh liệt dâng trào khi hai ánh mắt chạm nhau.

Em ngượng ngùng rời tầm mắt, tai anh thì ửng đỏ hết cả lên. Cả chuyến đi không ai nói một câu, nhưng tâm tư trong lòng thì đã rõ như ban ngày.

Về đến nhà em, cậu trai che cho em vào đến tận cửa rồi bắt đầu hét lớn, sợ rằng tiếng mưa to sẽ át mất lời mình.

"Tớ ở lớp 11A6, tên Han Jiwoo!"

Choi Beomgyu nhìn cậu trai như thể vừa uống mười chai tăng lực chỉ để nói ra câu giới thiệu ngắn cũn, mặt thì tự hào rõ, em bật cười, cũng lớn tiếng trả lời.

"Về cẩn thận."

Yêu từ cái nhìn đầu tiên chắc hẳn là điều phi lí nhất mà Choi Beomgyu nghe trong đời, làm sao mà mới gặp mặt đã có thể phải lòng nhau ngay được. Nhưng sau cơn mưa mùa hạ ngày đó, Choi Beomgyu đã thấy điều phi lí nhất xảy ra.

Người con trai đó xuất hiện ngay lúc em cảm thấy lạc lõng nhất, nói không điêu, cả cái trường hầu như ai cũng ghét em (Choi Yeonjun là ngoại lệ, đương nhiên rồi), Choi Beomgyu từng ước bản thân bớt thông minh hơn một chút thì tốt biết mấy, trường học đã sớm trở thành nơi mà em không muốn đến nhất.

Như tia nắng len lỏi vào căn phòng tối tăm không chút ánh sáng. Choi Beomgyu từ một người ghét trường số một không ai số hai bỗng cảm thấy đến trường là điều tuyệt vời nhất mà em có thể làm.

Jiwoo rất hay mua đồ ăn cho Beomgyu, anh luôn mồm bảo trông em gầy quá, gió mà thổi là em chỉ có đường bay lên trời. Choi Beomgyu chỉ cười trừ, đồ mà anh đưa em luôn ngoan ngoãn ăn hết. Cho đến khi Choi Yeonjun bảo với em rằng mặt em có chút tròn hơn, Choi Beomgyu mới tá hỏa bảo Han Jiwoo không được phép mua đồ ăn nữa.

Han Jiwoo vừa thấy thương vừa thấy buồn cười, "Mặt tròn đáng yêu mà."

Mấy ngày hôm sau, Jiwoo không mua đồ ăn nữa. Có hôm anh tặng Choi Beomgyu một chiếc móc khóa hình một con vật gì đó khá giống mèo và màu tím, lên mạng tìm hiểu mới biết nó tên là Kuromi. Có hôm anh lại tặng cho em chiếc vòng tay, em đeo xong mới thấy trên cổ tay anh có một cái y hệt. Có hôm Choi Beomgyu lại đứng đầu trong kì thi cuối năm, Han Jiwoo liền tặng cho em đóa hoa to tổ chảng, nhưng thay vì hoa thì nó lại là gấu bông.

Cứ như thế, năm lớp 11 của em trôi qua đẹp như giấc mơ.

Rồi có một hôm, Choi Beomgyu đứng trước đám tang của anh, khóc cạn nước mắt khi mẹ anh đưa cho em con gấu bông hình Kuromi chứa một hộp nhẫn bên trong cùng với một mảnh giấy nhỏ vỏn vẹn ba chữ.

"Tớ thích cậu."

Choi Beomgyu không nhớ hôm đó mình đã khóc nhiều đến mức nào, cứ như thể cổ họng sắp bị vỡ ra thành nhiều mảnh, và cho dù em có khốn khổ kêu gào tên anh, thứ mà em nhận lại chỉ có làn mưa trắng xóa mãi chẳng dứt.

Rồi khi em mở điện thoại, lướt lại những dòng tin nhắn anh gửi cho em, để rồi lại khóc sướt mướt khi không thể trả lời kịp tin nhắn cuối cùng anh gửi.

"Tớ đã xin được hiệu trưởng chuyển sang học cùng lớp cậu đấy, mong chờ quá đi, vậy là chúng ta có thể cùng nhau học thể dục, tập văn nghệ và một đống thứ cùng nhau nữa, giúp đỡ tớ nhé thủ khoa dấu yêu <33333."

Năm lớp 12 của Choi Beomgyu, trôi qua thật tàn nhẫn.

Yoo Seunghee bước vào đời em một cách khá miễn cưỡng. Dù sao thì Choi Beomgyu đã bị ép đi xem mắt mà.

Ấy nhưng, Yoo Seunghee nhìn giống Han Jiwoo đến bất ngờ.

Bản thân Choi Beomgyu biết, nếu em và Yoo Seunghee yêu nhau thì chẳng khác gì em coi cậu ta là thế thân của Jiwoo cả. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Seunghee khiến trái tim em rung động, không phải vì cậu ấy giống Han Jiwoo, mà là vì em đã thật sự yêu con người của Yoo Seunghee. Cậu ấy giúp em vượt qua những ám ảnh về anh, giúp em nhận ra không có anh em vẫn sẽ có thể hạnh phúc.

Khoảnh khắc lồng ngực rung lên từng nhịp, Choi Beomgyu đã chào thua mảnh cảm xúc hỗn độn này.

"Yoo Seunghee, mình hẹn hò đi."

Mong rằng, trái tim em mở cửa lần này sẽ không bao giờ phải mở ra thêm nữa.

Mong rằng, Yoo Seunghee sẽ yêu thương em thật tốt.

Mong rằng, em sẽ không phải khóc vì tình yêu một lần nào nữa.

Mười năm trôi qua, Han Jiwoo sớm đã trở thành một nỗi nhớ không tên mà Choi Beomgyu gói gọn cất vào chiếc hộp ký ức của mình, tình cảm vĩnh viễn không thể nói ra của em cũng đã bị vùi dưới đáy hộp. Anh là khoảng thanh xuân tươi đẹp của em, là bầu trời trong xanh trong những ngày u ám của em, là mùa xuân, là mảnh kí ức mà em trân trọng cả cuộc đời.

Đã đến lúc Choi Beomgyu phải rời đi thôi, mười năm đau khổ cũng nên kết thúc rồi. Tạm biệt Han Jiwoo, tạm biệt cơn mưa rào ập đến bất ngờ của ngày hè.

Khi trái tim em đập rộ trở lại, người đó sẽ không phải anh nữa.









________________________
Đúng là không hợp viết buồn, đọc chẳng đọng lại được cái gì 😞



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro