Bạch nguyệt quang (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyếtHoa hồng đỏ và hoa hồng trắngcủa Trương Ái Linh.

Như lời bà Jung nói, họ có thể ăn ngay khi vừa trở về nhà, trên bàn cơm đã bày biện rất nhiều món ăn ngon. Người nhà họ Jung cũng rất nhiệt tình, làm cho Han Sokyung không biết nên làm như thế nào.
Bọn họ còn thường xuyên nhìn cô, cho dù cô đã quen đứng trước ánh đèn sân khấu, nhưng cũng không thể nào quen với cảnh tượng như vậy.

"Hôm nay con sẽ chuyển đến đây chứ?" Bà Jung dò hỏi, liếc mắt nhìn thấy một tia ý cười trên khóa miệng của chồng. Người chồng luôn tỏ ra nghiêm túc và hiếm khi thấy ông vui vẻ: "Phòng đã chuẩn bị xong rồi, con đi nhìn xem có thích hay không."

Han Sokyung biết trong nguyên tác nhà họ Jung đối xử với nguyên chủ rất tốt, bằng không họ sẽ không dung túng cho nguyên chủ khinh nhục Lee Somin.
Bà Jung rất muốn giữ con gái ở lại bên người, bà có thể cùng cô đi dạo phố, cô muốn mua cái gì, bà liền mua cái đó. Nhà họ Lee có thể cho Lee Somin, bọn họ cũng có thể cho Han Sokyung những thứ cô muốn. Nhà họ Jung vẫn chưa đề cập đến họ của Han Sokyung, hai năm trước, đứa nhỏ này bị đuổi ra khỏi nhà họ Lee, còn sửa lại họ. Bọn họ cũng không thể nói tại sao cô không thay đổi họ của mình.

"Các cháu còn trẻ, nếu muốn sống ở bên ngoài cũng được." Bà nội Jung lại nói, sợ cháu gái không quen nhà, cháu gái đã lớn như vậy rồi, mấy năm nay cũng chịu không ít khổ sở, cô không quen ở nhà cũng là điều đương nhiên: "Hãy để anh trai lo cho con, nếu thiếu cái gì thì mua, nhưng sống ở bên ngoài có lẽ không tiện bằng ở nhà, bà nội đã quá già để đi ô tô thăm con."

Lúc này, ông nội Jung ho nhẹ một tiếng, duỗi tay đấm đấm bả vai, khẽ nói: "Ta già rồi."

"Tối nay anh họ con sẽ về nhà." Bác gái Jung cười khẽ, cũng không hề tức giận bởi vì bố mẹ chồng đối với Han Sokyung quá tốt mà ngược lại còn giúp đỡ bọn họ: "Đêm nay bác sẽ ngủ ở đây, vừa lúc sẽ quan sát bọn họ, về sau ai dám bắt nạt con, bác sẽ giúp con đuổi bọn họ đi."

"Không sao ạ." bỗng nhiên Han Sokyung nghĩ đến một câu: 'con chó cái là đạo đức giả', để tránh cho chính mình trở thành con chó cái, vậy thì đừng có đạo đức giả.

Cô tìm nhà họ Jung vốn dĩ là để nhận người thân, người cũng đã nhận rồi, nên càng không cần níu kéo làm gì. Thật ra cô vẫn thích sống trong căn hộ nhỏ của riêng mình, cảm giác như vậy an tâm hơn rất nhiều. Ở nhà họ Jung, cô cảm giác giống như cả người đều đang lơ lửng ở trên mây, không chân thật chút nào. Phòng ngủ mà nhà họ Jung sắp xếp cho Han Sokyung rất rộng và được trang trí rất nữ tính và hồng phần. Thỉnh thoảng bà Jung lại hỏi cô có vừa lòng hay không, cần yêu cầu sửa chữa chỗ nào, bảo cô cứ việc nói ra mà không cần ngượng ngùng.
Han Sokyung xuyên qua đây khi đang nằm ở giường bệnh của bệnh viện, sau này cũng không đến nhà họ Lee, ở bên ngoài mấy ngày thì xuất ngoại. Khi quay phim ở nước ngoài, Han Sokyung cũng đã từng vào biệt thự để quay, nhưng cảm giác không giống nhau.
Cô có cảm giác như mình đang lạc vào gia đình giàu có, và sau khi tỉnh, cô lại ở trong ngôi nhà đơn sơ của kiếp trước.

"Nơi này đã rất tốt rồi." Han Sokyung không có yêu cầu gì khác.

"Vậy con cứ ở trước, nếu có chỗ nào không thích, thì lại nói với mẹ." bà Jung cũng không trông cậy vào việc con gái sẽ thân mật với bà ngay lập tức được, con gái vừa mới bị nhà họ Lee làm tổn thương, phỏng chừng bây giờ vẫn còn sợ người thân, sợ bọn họ nói với cô, rằng cô không phải con ruột của bọn họ.

Bà Jung rất buồn, nếu như năm đó bọn họ chú ý đến cô nhiều hơn một chút, thì có lẽ cô sẽ không phải buồn như vậy. Nhưng ai biết sẽ có người đánh chủ ý vào những đứa trẻ, bọn họ cũng không nghĩ sẽ có người dám động tay động chân đối với con cái nhà họ Jung. Nếu năm đó bà không cùng sinh vào một ngày, cũng không có đến bệnh viện kia, có phải sự việc sẽ không diễn ra như bây giờ hay không. Con cháu nhà họ Jung sau khi biết được tin em gái bọn họ được 'sống lại', bọn họ đều rất vui vẻ, khi còn nhỏ, bọn họ đặc biệt hâm mộ những người có em gái. Bây giờ em gái đã lớn, cũng không sao, chỉ cần là em gái thì đều có thể, bọn họ cũng không ngại đi cưng chiều em gái.

Không, cặp song sinh nhà họ Jung gặp nhau trong một cửa hàng trang sức chật hẹp, bọn họ luôn thích thể hiện rằng bản thân luôn khác biệt với đối phương, nhưng có đôi khi họ luôn đụng nhau.

"Quà của tôi nhất định sẽ tốt hơn quà của anh, đồ ngu ngốc." Jung Hyun không chút khách khí mà làm tổn thương người anh em sinh ra trước mình vài phút.

Jung Hyung mặc kệ anh ta, anh tự nhận mình là anh trai, ổn trọng hơn em trai mình, nên không cần quan tâm đến tên SB này. Anh đã kiểm tra mọi thứ trước đó, anh lấy những thứ đã được nhân viên đóng gói xong và rời đi.

*SB là một thuật ngữ thuộc cộng đồng Lesbian. Có nghĩa là chỉ những người đồng tính luyến ái nữ.

"Lại như vậy." Jung Hyun nhỏ giọng nói thầm một tiếng, anh kiểm tra các phụ kiện mà nhân viên cửa hàng mang tới.

Tuy rằng bọn họ là anh em sinh đôi nhưng cách ăn mặc của bọn họ không giống nhau, nên nhân viên cửa hàng có thể dễ dàng nhận ra hai người. Lúc đầu, nhân viên tiếp đãi hai người không giống nhau, và những người trong cửa hàng thường điều chỉnh các phụ kiện giống nhau, bởi vậy, nhân viên cửa hàng cũng không chú ý vật phẩm trang sức của bọn họ có giống nhau hay không.

Vào buổi tối, dưới sự khích lệ của bọn họ, Han Sokyung mở hộp trang sức hộp ra, cô nhìn thấy hai chiếc vòng cổ giống hệt nhau, cái này làm cho cô không biết nên nói cái gì, không hổ là anh em sinh đôi, làm cái gì cũng đều giống nhau. Nhưng việc này làm cho cô cảm thấy rất thú vị, đây có phải là cảm ứng sinh đôi hay không?

"Làm sao lại giống nhau." Jung Hyun cắn răng nhìn về phía Jung Hyung, không phải đã nói toàn thế giới cũng chỉ có mười chiếc vòng cổ thôi sao?

"Vậy thì tính sao đây, thế nào mà hai anh em các con lại tặng quà giống nhau?" Bác gái Jung trêu chọc cặp con trai song sinh của mình: "Thật không hay chút nào, hôm nào hai đứa phải tặng lại một cái khác."

"Không cần, ngày thường cháu cũng rất ít khi đeo." lời Han Sokyung nói là lời thật, trên cổ cô rỗng tuếch, tai cũng không đeo hoa tai.

Trừ khi đi sự kiện hoặc có yêu cầu quay phim ra, cô vẫn để trống không như vậy, bởi vì cô nghèo, cô không có tiền, cô thấy tiếc khi dùng tiền mua những thứ này.

"Thời gian trước cháu đã ký hợp đồng đại ngôn cho một nhãn hàng, khi nào tham dự sự kiện cháu sẽ đeo chúng."

Trong bữa tối, không khí trên bàn cơm không còn yên tĩnh như mọi khi, hôm nay náo nhiệt hơn rất nhiều. Nét mặt ông nội Jung cũng ẩn ẩn mang theo ý cười, ông không ngăn cản bọn họ, ông là người đã có cháu gái, không thể quá nghiêm túc, sẽ làm dọa sợ cháu gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro